67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

67.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, thám tử các nơi đã truyền lại tin tức về doanh trướng. Việc hành quân đánh trận không thể trì hoãn, bởi vậy ngay khi một vệt sáng vừa mới nổi lên ở phía chân trời đen ngòm, Ngụy Vô Tiện đã bị Lam Vong Cơ lắc tỉnh. Phải thật lâu sau hắn mới ngồi dậy được, dụi dụi đôi mắt đang còn díu lại rồi mơ mơ màng màng gọi: "Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ đã sớm ăn mặc chỉnh tề, thấy Ngụy Vô Tiện ôm chăn ngồi trên giường, dáng vẻ nghiêng bên nọ ngả bên kia như lập tức muốn nằm xuống ngủ tiếp thì vội vàng đỡ người ngồi thẳng dậy: "Đi rửa mặt trước."

Bên trong doanh trướng vẫn đang lờ mờ tối, Lam Vong Cơ thắp một ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường, ánh nến le lói suýt tắt rồi bập bùng cháy rọi lên giường một khoảng sáng ấm áp nho nhỏ, càng làm cho người ta cảm thấy mê man muốn ngủ hơn. Ngụy Vô Tiện vốn còn định nằm xuống ngủ tiếp, ngày hôm qua tâm trạng vui vẻ phấn khởi, ồn ào đến tận tối muộn, hiện giờ cảm thấy hai mí mắt nặng tựa ngàn cân, giống như còn đang ở trong mơ vậy. Tận đến khi Lam Vong Cơ khoác một tấm áo ngoài lên trên người hắn, hắn mới bất thình lình tỉnh táo hơn vài phần, mở to đôi mắt còn đang mơ màng ra nhìn xung quanh doanh trướng một vòng:

"Sao lại còn sớm thế này..."

"Giang tông chủ đã phái người đến gọi." Lam Vong Cơ thấy hắn cuối cùng cũng chịu tỉnh, bèn đưa quần áo được gấp ngay ngắn chỉnh tề cho hắn: "Thám tử đã báo tin tức lại, cần phải đến chủ trướng thương nghị."

"Nhưng mà thế này cũng quá sớm rồi!" Ngụy Vô Tiện kêu rên một câu, cả người đổ sang bên cạnh, ngã vào lồng ngực của Lam Vong Cơ: "Ngươi cứ nói với Giang thúc thúc là ta dậy không nổi, để cho bọn họ tự thương lượng với nhau đi."

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ vuốt ve phần tóc sau gáy hắn, giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ: "Chắc là việc Ôn gia đóng quân có biến, nếu như ngươi mệt quá..."

Thường ngày nếu không có việc gấp, Lam Vong Cơ cũng sẽ để tùy hắn ngủ, nhưng hiện giờ việc lớn quan trọng, dù sao thì cũng không thể dỗ dành hắn nằm xuống ngủ tiếp được, cho nên y chỉ nói nửa câu rồi bỏ luôn nửa câu còn lại. Ngụy Vô Tiện dựa vào giường ngồi một lúc, lại càn quấy thêm hai câu, thật ra cũng đã gần như tỉnh ngủ hẳn rồi, thấy Lam Vong Cơ nhất thời lỡ miệng, bèn lập tức ngẩng đầu lên khỏi ngực y, đôi mắt lúc trước còn lim dim mơ màng vì buồn ngủ đã hoàn toàn tỉnh táo, cười nói: "Nếu như ta mệt quá, thì như thế nào? Ngươi vẫn có thể để ta tiếp tục ngủ được à?"

Lam Vong Cơ không ừ hử gì.

Ngụy Vô Tiện ngẩng mặt lên, chỉ chỉ vào môi mình rồi nói: "Vậy ngươi hôn ta một cái đi, hôn ta thì ta sẽ không mệt nữa."

Từ sau khi kết khế, Ngụy Vô Tiện dính người hơn rất nhiều, bình thường cũng sẽ đòi phải được hôn một cái ôm một cái, Lam Vong Cơ đương nhiên sẽ không từ chối hắn, cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn một cái, lại kiên nhẫn tiếp tục dỗ dành: "Đi rửa mặt súc miệng."

Tuy rằng tham ngủ, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng biết phân biệt chuyện nặng chuyện nhẹ, đòi được một cái hôn thì cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý, bèn nương theo động tác của Lam Vong Cơ nhấc người dậy, bước xuống bên cạnh giường mặc quần áo:

"Mới sáng sớm như vậy mà Giang thúc thúc đã gọi chúng ta qua, không biết đám Ôn cẩu kia lại giở trò gì rồi."

Lam Vong Cơ tự tay sửa sang lại phần cổ áo mà hắn mặc lộn xộn lung tung lại, nói: "Qua rồi sẽ biết."

"Tình hình đóng quân của Ôn gia cũng không khác biệt quá lớn so với những gì chúng ta phán đoán lúc trước. Giang Phong Miên đưa tập ghi chép được tổng hợp từ tin tức mà thám tử báo về rồi sửa sang đâu vào đó cho mọi người truyền tay nhau đọc: "Quân chủ lực của Ôn gia trước mắt vẫn còn ở Giang Lăng, còn Giám sát liêu các nơi nhiều nhất cũng không quá mấy trăm người. Với chúng ta mà nói, nếu như muốn làm theo kế sách hôm qua đã trao đổi, thì đúng là thời cơ tốt."

"Chẳng qua là..." Ông đảo mắt nhìn bản đồ một vòng, nghiêm túc nói: "Hiện giờ trong thành Giang Lăng cũng có dấu hiệu điều binh, dựa vào mắt quan sát của thám tử, ít nhất là có một đạo quân đã tập kết rồi, nhưng còn chưa biết là sẽ phái đi hướng nào."

"Nếu như đạo quân này vừa khéo đụng độ cùng quân ta, vậy..." Giang Phong Miên vừa mới nói xong, đã có người lập tức hiểu ra vấn đề.

"Nếu đụng độ thật, thì khẳng định không phải là "vừa khéo"..." Giang Phong Miên tiếp lời: "Ôn gia thiết lập Giám sát liêu để giám sát bách gia, đương nhiên không phải chỉ là trò đùa. Vào lúc này Ôn gia lại điều binh, sợ là đã đoán được, thậm chí là đã do thám được thời gian chúng ta dỡ trại. Hôm nay ta vội vàng mời các vị lại đây, cũng chính là vì nguyên nhân này."

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng xem xong giấy ghi chép trong tay, vừa đưa cho Lam Vong Cơ vừa nói:

"Nếu muốn từ Giang Lăng đến chặn chúng ta, trên đường còn phải đi qua Thiên Môn, thời gian cần dùng đương nhiên sẽ dài hơn chúng ta, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, có lẽ sẽ không đụng độ."

"Nhưng bọn họ sẽ ngự kiếm." Lam Vong Cơ cúi đầu cẩn thận đọc qua giấy tờ, tiếp lời hắn: "Nếu theo như kế sách hôm qua, có khả năng là tinh binh của Ôn thị sẽ bắt kịp cước trình của nhánh Bính bên ta."

Kế hoạch hôm qua Ngụy Vô Tiện đưa ra thì nhánh Bính gồm những người tu vi thấp hoặc không có tu vi. Bọn họ không biết ngự kiếm, mà ngựa trong quân cũng không đủ, quá nửa số ngựa đã dùng để vận chuyển đồ vật, tốc độ hành quân chắc chắn là kém hơn tinh binh của Ôn thị ngự kiếm rất nhiều. Bị Lam Vong Cơ vạch ra lỗ hổng trong kế hoạch, Ngụy Vô Tiện cũng không giận, chống cằm nhìn bản đồ rồi suy nghĩ một lát:

"Nếu như thực sự đụng độ với quân Ôn, cũng không phải là không có cách gì."

Hắn khoanh tròn trên bản đồ rồi nói: "Lúc trước thật ra chỉ có mình nhánh Ất là chúng ta đã quyết định đường đi. Bọn họ đi qua Mã Pha, không che không lấp, hấp dẫn sự chú ý. Nhưng nhánh Bính thì không bị điểm này hạn chế, rất có thể tìm một con đường bí mật, mượn ưu thế địa hình đề phòng sự đột kích của quân Ôn."

Hai ngày trước thắng quân Ôn một trận lớn, cũng là dựa vào ưu thế địa hình, bởi vậy hiện giờ Ngụy Vô Tiện đưa ra quan điểm này, có không ít người trong trướng gật đầu đồng tình:

"Ngụy công tử nói rất có đạo lý, dù tốc độ của quân Ôn có nhanh ra sao, có nhiều nhãn tuyến đến mức nào, cũng chưa hẳn là đã biết được chúng ta chia quân làm mấy nhánh. Ta cho rằng hành quân theo cách này, không hẳn là không thể thắng."

"Ta đồng ý. Tuy quân Ôn đã điều binh, nhưng chắc gì đã là nhằm vào lần dỡ trại này của chúng ra. Hiện giờ thế lực của Ôn gia ở Thiên Môn mỏng manh, ta cho rằng, nhánh tinh binh này có khả năng là bị điều đến Thiên Môn."

Mọi người đều ngươi một câu ta một lời, đều cho rằng nên làm theo kế sách ngày hôm qua đã thương nghị, dỡ trại đi đến Thiên Môn trước. Giang Phong Miên trầm ngâm trong chốc lát, cũng gật đầu đồng ý:

"Nếu đã xác định làm theo cách này, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, để đề phòng chuyện lớn có biến."

Các vị ở trong trướng đều là tu sĩ có tu vi cao của hai nhà Lam, Giang. Lần này chia quân làm ba đường, đương nhiên là do mọi người chia nhau dẫn binh. Nhánh Ất phụ trách hấp dẫn sự chú ý, là lựa chọn cách thức mà không ai nghĩ đến, hơn nữa hoàn cảnh địa hình cũng xấu, còn phải đến Thiên Môn sớm nhất có thể để hạ trại, nhiệm vụ cũng là gian khổ nhất, bởi vậy sẽ do Giang Phong Miên tự mình dẫn binh. Ông lại chọn thêm hai vị thân tín đi cùng, phân phó một phen rồi mới quay sang nhìn về phía Ngụy Vô Tiện: "A Anh, con..."

"Con muốn đi nhánh Bính."

Ai ngờ Giang Phong Miên còn chưa kịp điểm binh, Ngụy Vô Tiện đã thốt ra như vậy. Lần này hắn hô hơi lớn tiếng một chút, trong nháy mắt đã khiến tất cả mọi người im lặng. Ngụy Vô Tiện thấy chính mình nhất thời buột miệng, cũng không hoang mang luống cuống, nương theo đó mà giải thích:

"Giang thúc thúc, con biết thúc muốn phái con đến nhánh Giáp, nhưng nhánh Giáp đều là tinh binh, cần mai phục để trợ giúp, con người quý ở tinh anh chứ không cần nhiều. Mà nhánh Bính đều là những người có tu vi thấp, một khi nhánh Giáp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứu viện đến muộn, nhánh Bính đương nhiêu là không thể bảo vệ được mình. Con tự mình xin được phân đến nhánh Bính, cũng tiện ẩn giấu trong đó, bảo vệ bọn họ."

Hắn nói như vậy, ngược lại là hoàn toàn khác hẳn với cái tính tình thường ngày đều dũng mãnh xin làm tiên phong, luôn luôn xông pha ở phía trước của hắn. Giang Phong Miên cũng hơi giật mình, nhưng vẫn gật đầu, lại nhìn về phía Lam Vong Cơ:

"Vậy còn Vong Cơ..."

Lam Vong Cơ cúi đầu chắp tay hành lễ, không chút do dự đáp:

"Vong Cơ cũng tự mình xin được đến nhánh Bính."

"Được." Nếu cả hai thiếu niên đã nói như vậy, Giang Phong Miên suy tính một phen, sau đó cũng đồng ý: "Tuy rằng nhánh Bính được yểm hộ che chở từ nhiều mặt, nhưng có thể bảo vệ được nhiều người như vậy hay không, tất cả đều trông chờ vào hai người các con."

Ông chọn thêm vài tu sĩ đi theo hai người, toàn bộ những người còn lại đều được tự mình quyết định muốn đi đâu. Đợi đến khi tất cả đều được sắp xếp đâu vào đấy thì sắc trời đã sáng rõ rồi, chẳng biết ánh nến đã tắt từ khi nào. Mọi người nhận lệnh xong đều tự động giải tán, chuẩn bị những bước cuối cùng để dỡ trại tiến đến Thiên Môn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro