1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện uống rượu bị đau bụng, Lam Vong Cơ yên lặng bầu bạn

Edit: Jymie
Beta: Iris

Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm nhiều ngày, nhưng trong lòng hắn không cảm thấy vui vẻ, mỗi ngày Lam Trạn đều bận rộn dạy học, mình cũng không thể quấy rầy hắn. Ngụy Vô Tiện đến Cô Tô một thời gian, số lần nói chuyện với Lam Vong Cơ có thể đếm trên đầu ngón tay, phòng ngủ của hai người bọn họ một người ở phía nam một người khác ở phía bắc, cách nhau rất xa...

Hôm nay, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện không nhịn được, trời sinh hắn bản tính vui vẻ hoạt bát, ở Cô Tô thanh đạm vô vị so với giết hắn còn khó chịu hơn. Hắn quyết định đi chơi ở trấn nhỏ dưới chân núi Co Tô một chút. Vốn định nói với Lam Trạm một tiếng, nhưng đi tới phòng học, Lam Trạm ở đó vô cùng nghiêm túc đi học, hắn liền không quấy rầy y, vì vậy liền ngâm nga một khúc tự mình xuống núi.

Trấn nhỏ quả nhiên náo nhiệt, bán đồ, tung hứng nhiều không đếm xuể. Điều này khác một trời một vực so với Cô Tô phía trên. Hít thở không khí khác lạ, cả người Ngụy Vô Tiện thần thanh khí sảng. Nơi này rất thích hợp với hắn.

Đi dạo một lúc bụng bắt đầu kêu, Ngụy Vô Tiện đi vào một nhà hàng, xung quanh gần như đã chật kín, chỉ còn lại một cái bàn. Ngụy Vô Tiện lập tức đi tới. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Tiểu Nhị đã tới.

"Khách quan, người muốn ăn món gì? Có muốn thử món cay đặc biệt của quán không?" Người phục vụ trong quán rất nhiệt tình, vừa nhìn liền biết vị khách này là người không thiếu tiền.

"Món cay đặc biệt? Cay như thế nào?"

"Công tử là khinh thường tiểu điếm, đừng nhìn tiệm của ta nhỏ, nhưng đồ ăn lại nổi tiếng là ngon, nhất là món cay!"

"A, cho ta một phần, ôi đúng rồi, có rượu không? Thiên Tử Tiếu? Lấy cho ta một vò đi."

"Được được, công tử ngồi chờ ở đây, rượu cùng đồ ăn ngon sẽ được đem lên nhanh chóng!"

"Công tử, rượu của người, vì trời nóng, rượu của tiểu điếm ngâm qua nước lạnh, cho nên sẽ có cảm giác mát mẻ."

Ngụy Vô Tiện nhận lấy rượu, mở nắp lên ngửi.

"Ừm, quả nhiên là rượu ngon!" Hắn nhấp một ngụm, rượu theo cổ họng thực quản chảy vào trong dạ dày, quanh thân nhất thời mát mẻ vạn phần.

Một lúc sau, Tiểu Nhị liền bưng đồ ăn tới.

"Chủ tiệm, ngươi không đùa chứ? Sao lại lớn như vậy?" Ngụy Vô Tiện nhìn bát rau lớn trước mắt, vô cùng kinh ngạc.

"Công tử ngài nói đùa rồi, tiểu điếm cái khác không nói, nhất định phải làm cho khách quan ăn ngon uống ngon, mời công tử dùng, có việc cứ gọi ta."

Ngụy Vô Tiện có chút buồn cười, nhưng màu sắc của món ăn cũng không tệ lắm. Ngụy Vô Tiện ăn một miếng, dạ dày lập tức có phản ứng, sao lại cay như vậy?

Tuy nói Ngụy Vô Tiện thích cay, nhưng cay này hắn có chút không tiếp thu được, vội vàng uống một ngụm rượu lớn.

"Ha" Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, trên trán chảy đầy mồ hôi, mặt vì ăn cay cũng trở nên phiếm hồng.

Hắn vẫy tay, ý bảo Tiểu nhị lại đây.

"Khách quan, đồ ăn có hợp khẩu vị không?"

"Rất ngon, độ cay rất vừa. Lấy cho ta thêm hai vò rượu."

Mặc dù thức ăn rất cay, nhưng hương vị ngon miệng, lại kết hợp cùng với rượu, quả thực vô cùng thỏa mãn. Ngụy Vô Tiện cảm thấy vui vẻ, say sưa tận hưởng khoảng thời gian này.

Hậu quả của việc ăn uống quá độ, đến buổi tối sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Ngụy Vô Tiện bị đau đớn đánh thức...... Sự khó chịu trong dạ dày khiến hắn run rẩy. Đột nhiên vào lúc này, ngoài cửa có một người đi vào, người kia mặc xiêm y màu trắng.

"Ngụy Anh..." Hóa ra, Lam Vong Cơ vẫn để Tư Truy dõi theo hắn, tuy rằng bình thường y phải đi dạy, nhưng nhất cử nhất động của Ngụy Vô Tiện y đều biết. Hôm nay cũng là Tư Truy theo hắn xuống núi, biết được hắn ăn nhiều thức ăn kích thích dạ dày như vậy. Lam Vong Cơ sợ hắn buổi tối sẽ không thoải mái, liền bận rộn chạy tới xem, không nghĩ tới thật sự đúng với suy đoán của mình.

"Lam... Lam Trạm? "Ngụy Vô Tiện nhận thấy có người đến, thốt ra cái tên khiến ai cũng bất ngờ không kịp đề phòng. Đúng vậy, Lam Trạm, là người trong lòng hắn.

"Ngụy Anh, ta ở đây, sao ngươi có thể khiến thân thể trở thành bộ dạng này?" Vừa nói, y vừa dùng tay truyền linh lực cho người trên giường, để hắn dễ chịu một chút. Thanh âm của Lang Vong Cơ không lớn, nhưng lúc quan tâm lại có chút bối rối, trong giọng nói mang theo một ít trách cứ, tại sao hắn lại không biết bảo vệ chính mình như vậy.

"Xin lỗi, Lam Trạm, ta thực sự không nhịn được. Ta... ta hứa, sẽ không có lần sau..." Thanh âm Ngụy Vô Tiện khàn khàn, không biết có phải do đau bụng bị mất khí lực hay không, khóe mắt hơi phiếm hồng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

"Ngụy Anh, không cần nói xin lỗi với ta..." Lam Vong Cơ không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, trong nháy mắt ý thức được ngữ khí nói chuyện vừa rồi của chính mình không đúng, bình thường bận rộn dạy học,xử lý công vụ, khi trở về cũng đã là giờ tý.

"Ngụy Anh, xin lỗi, ta biết biết ngươi vui vẻ hoạt bát, là ta buộc phải ép ngươi ở lại đây... Nếu không muốn, ngươi có thể trở về Vân Mộng, ngươi sẽ vui vẻ hơn một chút..."

Có lẽ do linh lực bao bọc quá thoải mái, Ngụy Vô Tiện lập tức ngủ thiếp đi, cũng không nghe được Lam Trạm nói...

Đêm dài đằng đẵng, Lam Vong Cơ lâm vào trầm tư...... Rõ ràng hai người yêu nhau như vậy, bởi vì đủ loại nguyên nhân cùng xuất phát từ suy nghĩ cho đối phương đều ẩn nhẫn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro