Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Tố mở đôi mắt to tròn, mê mang nhìn bốn phía.

Đây là một phòng gỗ nhỏ, trần nhà không cao lắm. Cả căn phòng không mang lại cho người ta cái cảm giác bị áp bách, cũng không có rộng lớn như tại Kim Lân Đài. Tần Tố phụ thân, Tần Thương Nghiệp, vì lấy lòng tông chủ Kim Quang Thiện yêu thích xa hoa, liền đem toàn bộ Tần gia trên dưới đổi lại, sơn son thép vàng lộng lẫy. Thế nhưng, hiện tại, Tần Tố không thấy được phong cách hoa lệ quen thuộc.

Mà nàng càng hoảng sợ hơn khi phát hiện nơi đây hoàn toàn không có cửa sổ.

------------------ Rốt cuộc, đây là đâu?

Nàng sợ hãi, cắn cắn môi dưới, bàn tay dùng sức nắm chặt vạt áo.

Hôm nay là lễ kết bái của Xích Phong Tôn, Trạch Vu Quân cùng Kim Quang Dao cũng như là đại tiệc ăn mừng Xạ Nhật Chi Chinh đại thắng. Ngay tại lúc yến hội kết thúc, Tần Tố nhân mẫu thân không để ý, lén lén lút lút từ nhóm nữ quyến chạy đến chỗ này. Nàng chắc chắn Kim Quang Dao sẽ ở lại sau cùng thu dọn tàn cục nên muốn cùng hắn đơn độc gặp mặt.

Nàng ngàn vạn cũng không có nghĩ tới khi vừa bước vào đại sảnh, còn chưa có nhìn thấy Kim Quang Dao, một đạo lam sắc liền hướng nàng đánh tới. Nương theo tiếng gầm của một đại nam nhân 'Đại ca!!! Tam đệ!!! Hiện tại hãy xông lên cùng ta trảm yêu trừ ma' chính là âm thanh bạo tạc lớn. Chờ tới khi Tần Tố lấy lại tinh thần, nàng liền đứng ở chỗ này rồi.

"...... A Tố?" Trong thanh âm ôn hòa của nam nhân còn pha chút kinh ngạc. Nghe thấy được giọng nói quen thuộc, Tần Tố nhanh chóng quay đầu lại, Kim Quang Dao đứng ngay sau nàng, bên cạnh chính là Xích Phong Tôn mặt mũi tràn đầy nghiêm túc cùng bất đắc dĩ. Nàng có thể thấy rõ, trên lưng hắn cõng lấy một người, là Trạch Vu Quân luôn nhã chính ôn nhu, ý cười thường trực trên khóe miệng lại tựa như gió xuân trong truyền thuyết. Chỉ là hiện tại đang ngủ rất an tĩnh.

Lúc này Tần Tố mới chú ý tới, căn phòng nhỏ này có một dãy bàn xếp hình chữ U, xung quanh ngồi đều là những người dự yến tiệc ban nãy, cũng giống như nàng mặt đầy mộng bức.

Vân Mộng Ngụy công tử là người đầu tiên lấy lại tinh thần ---- Tại Xạ Nhật Chi Chinh hắn phi thường nổi danh, thế nhưng Tần Tố trừ bỏ lúc đầu có chút hiếu kì ra thì hơi sợ hắn ---- Hắn ngồi trên ghế dựa, mặt hướng lên trần nhà, người hơi ngả về phía sau. Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Kim Quang Dao liền đứng lên đánh giá xung quanh.

Tiếp theo chính là Lam gia Nhị công tử. Tần Tố tinh ý nhận ra hắn luôn chăm chú nhìn Ngụy công tử, giống như muốn từ trên người hắn đào ra một cái hố. Nhưng khi người sau quay đầu thì lại đem ánh mắt dời đi chỗ khác, tiến về phía trước đem vị huynh trưởng dù có bất tỉnh nhân sự vẫn kiều diễm như đóa hoa thủy tiên chuyển đến ghế dài.

Kỳ thật có lần Tần Tố vụng trộm nói với Kim Quang Dao rằng, nàng rất ghen tị với vẻ đẹp của Trạch Vu Quân.

Lúc này, những người còn lại cũng dần bừng tỉnh. Mọi người nếu không phải đột ngột la hét om sòm thì cũng cùng Ngụy công tử giống nhau, cực lực quan sát xung quanh để tìm lối ra.

Tần Tố cẩn thận tính toán, nơi này bao gồm cả nàng thì có cả thảy mười người. Bỏ qua Kim Quang Thiện luôn thích đẩy việc cho A Dao thì tông chủ của ba nhà còn lại đều có đủ, ngay cả vị thiếu chủ không thích rắc rối cũng ở đây. Nàng liếc nhìn Giang cô nương đang được Giang Tiểu tông chủ cùng Ngụy công tử bảo hộ sau lưng...... Chuyện thiếu chủ khiến Giang cô nương khóc không có người nào trong nhóm nữ quyến Kim gia lại không biết.

Mặc dù với thân phận hiện tại nàng không nên nói như vậy, thế nhưng Tần Tố lại không dừng được suy nghĩ rằng thiếu chủ bị vậy là đáng đời. May mắn A Dao chưa từng nói những lời ngu xuẩn bất chấp tình huống như thế. ( Poor you, Kim công tử!!!)

Nghĩ tới đây, trên gương mặt ngây thơ của Tần Tố hiện lên một mạt ngượng ngùng. Nàng tưởng bí mật đứng sát bên người A Dao chút chút, lại không nghĩ được chính chủ vỗ vỗ mu bàn tay để trấn an.

"Đây rốt cuộc là địa phương nào?" Ngụy Vô Tiện đã lượn quanh một vòng, lại mạc danh kỳ diệu không tìm được lối ra, thậm chí dùng Trần Tình gõ gõ vách tường xung quanh cũng không thấy có âm thanh dội lại. Mấy cái sự tình không hợp lý này chỉ có thể suy đoán là do kết giới hoặc tiên thuật bí cảnh làm ra.

---- Hung thủ khả nghi nhất ở đây chính là Kim gia. Bởi vì yến tiệc là tổ chức tại Kim Lân đài, bọn hắn quả thực có đủ thời gian để vẽ pháp trận, thu thập linh lực rồi đem một đám người đột ngột chuyển tới nơi này. Bất quá...

Ngụy Vô Tiện một tay đặt trên vai Giang Trừng hiện tại sắc mặt đã biến thành màu đen, nhìn nhìn Trạch Vu Quân với tướng ngủ xinh đẹp trên ghế dài, lại nghi hoặc nhìn về phía Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao.

Tất cả mọi người nơi này đều là sau khi kết thúc yến tiệc bị Trạch Vu Quân công kích, rơi vào bạo tạc, rồi bị chuyển đến cái nơi kỳ quái này.

Nghĩ đến những chuyện vừa mới phát sinh, đầu Kim Quang Dao lại ẩn ẩn đau.

Hôm nay, tại lễ Tam Tôn kết bái đáng lý ra bọn họ phải uống rượu, thế nhưng vì gia quy Lam thị không cho phép uống rượu, nên hắn đã cho người đổi rượu của Trạch Vu Quan đổi thành trà. Thực không nghĩ tới, nữ tì vì bị dung mạo Trạch Vu Quân mê hoặc mà rót rượu vào chén, Lam Hi Thần từ trước đến nay lại rất tin tưởng hắn nên không chút hoài nghi uống cạn......

Kim Quang Dao lại thở dài một hơi. Rốt cuộc là hắn nên vui vì Trạch Vu, không, nhị ca thực tâm tín nhiệm hắn hay nên lo lắng vì người này quá dễ tin người đây?

Nhưng Kim Quang Dao tuyệt đối không có nghĩ tới, một trong Cô Tô song bích Lam Hi Thần bình thường cử chỉ ưu nhã, nước chảy mây trôi sau khi uống say lại tích cự làm loạn như thế......

Tam quan của Kim Quang Dao chỉ trong một ngày đã chịu thương tổn nặng nề.

Ngoại trừ Tần Tố, Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly là vô duyên vô cớ bị kéo vào.

Lễ Tam Tôn kết bái vốn dĩ Giang gia bọn hắn không cần tham dự. Nếu không phải lần này Kim gia muốn nhân dịp tổ chức đại tiệc ăn mừng mà Ngụy Vô Tiện lại chính là Xạ Nhật Chi Chinh đại công thần, thì tiểu Giang tông chủ chỉ cần sai người đưa lễ, không cần phải có mặt.

Hai sư huynh đệ bọn hắn, dù là ai cũng không muốn để cho Giang Yếm Ly tới gần Kim Lân Đài một bước.

Ngay cả tan tiệc cố ý rời đi chậm một chút cũng là vì chờ Giang Yếm Ly từ nhóm nữ quyến đi tới. Bọn hắn hảo hảo phối hợp, ngăn chặn không cho Kim Khổng Tước có cơ hội đơn độc gặp mặt tỷ tỷ bảo bối, khiến cho con chim công nào đó tuy trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp. Xong rồi giờ đột nhiên, ba người không chỉ đột ngột phải chịu Trạch Vu Quân công kích, bị nhốt vào một cái căn phòng kỳ quái, mà còn để cho sư tỷ (a tỷ) phải ở trong cùng một không gian, hô hấp chung một bầu không khí với Kim Tử Hiên, thật quá ủy khuất tỷ ấy rồi.

Khi đó, Trạch Vu Quân hưng hưng phấn phấn y như năm xưa Ngụy Vô Tiện một lúc bắn chết năm con chim, lộn mèo một cái liền đứng trên cái bàn, chân làm một đường quét sạch mặt bàn của Nhiếp Minh Quyết, bàn tay kích động đưa lên ---- Vốn dĩ hắn muốn xách người đại ca vừa kết nghĩa của hắn lên, thế nhưng may mắn làm sao Nhiếp Minh Quyết dù khiếp sợ nhưng vẫn bình tĩnh mà thoát khỏi ma trảo của nghĩa đệ. Mất đi mục tiêu, Lam Hi Thần dùng sức vỗ lên vai Nhiếp nhị công tử đang tràn đầy mờ mịt, cao giọng hét: "Hoài Tang!!! Từ hôm nay trở đi đại ca của đệ cũng chính là đại ca của ta!!! Ta chính là nhị ca của đệ!!! Nếu có gì phiền toái cứ tìm nhị ca, nhị ca sẽ giúp đệ giải quyết!!! Từ nay về sau đệ cùng tam ca của đệ không cần phải lo lắng gì cả!!! Chỉ cần ăn thật nhiều cơm!!! Hảo hảo cao lớn nha!!!"

Lam Hi Thần không cho Nhiếp Hoài Tang cơ hội đáp 'Tam ca sẽ không cao nữa a', liền nhảy xuống bàn, ôm lấy mặt Kim Quang Dao từ nãy vẫn cố gắng 'dù có tức giận thế nào cũng phải mỉm cười', bắt đầu hướng xung quanh tản ra cường đại linh lực. Theo như lời nói của Trạch Vu Quân, hiện tại trong đại sảnh tồn tại rất nhiều tà ma mà ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng không thể phát hiện ra, cần phải được diệt trừ ngay lập tức.

Sau đó thì..... toàn bộ đại sảnh đều nổ tung.

Tất cả đều phát sinh quá nhanh, hơn nữa Trạch Vu Quân khi say lại quá dọa người, khiến cho ai cũng đều không kịp phản ứng.

Hiện tại Nhiếp Minh Quyết vẫn có thể bình tĩnh mà nghĩ: có những người được gọi là đệ đệ bất luận là ai --- ngay cả Lam Hi Thần hắn quen biết đã lâu, luôn luôn nhã chính cùng đáng tin cũng như vậy ---- đều sẽ chọc tới cho hắn một đống phiền phức. Sau đó lại thức bình tĩnh mà nhìn Kim Quang Dao 'thiện lương', Nhiếp Hoài Tang đang luống cuống không biết làm gì, bàn tay nắm Bá Hạ ngo ngoe muốn động.

------ Thực sự, phải đánh mỗi người mấy cái vào mông!

Nhiếp tông chủ trong lòng đầy kiên định mà lập ra một kế hoạch tên là 'Giáo dục đệ đệ' để sau khi rời khỏi nơi này có thể lập tức thi hành.

Bất quá hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nghĩ mấy sự tình vớ vẩn này. (Dù với Nhiếp Minh Quyết thì chẳng vớ vẩn tí nào.)

Nhiếp Minh Quyết từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, đưa ra phía trước để những người khác có thể nhìn thấy rõ hơn, dù không biết việc này có ích hay không. Hộp gỗ nhỏ đáng thương còn bị giày vò không chỉ một chút.

Chính xác mà nói hộp gỗ này cũng không có gì đặc biệt. Từ Ngụy Vô Tiện đến so sánh thì đến cả đồ thủ công Giang Trừng tự tay làm còn không đành lòng nhìn thẳng.

Thế là tiểu Ngụy Anh vô cùng ham hiểu biết, hỏi: "Đây là cái gì?"

Nhiếp Minh Quyết cũng nghiêm túc không kém :" Các ngươi hẳn phải biết đến An Dương Ân thị đi? Hôm nay Ân tông chủ cũng có đến dự tiệc, đây chính là phần hạ lễ được đưa tới."

"An Dương Ân thị?" Giang Trừng nghĩ nghĩ, hỏi :"Đây chính là gia tộc lấy luyện khí mà nổi danh, tổ tiên có một vị đại năng luyện khí sư, Ân tiền bối Ân gia?"

Nhiếp Minh Quyết gật gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Lam Hi Thần đang say ngủ: "Ân tông chủ cũng không có nói pháp khí này rốt cuộc có công dụng là gì, chỉ giải thích đó là bảo vật do Ân lão tiền bối lưu lại. Ngay trước khi đại sảnh nổ tung, Lam Hi Thần vừa vặn đánh trúng hộp gỗ này."

---- Bảo vật tổ tiên lưu lại, bản thân không biết tác dụng gì liền có thể tùy ý đi tặng người sao?

---- Hơn nữa còn nhận, mấy người bọn hắn não bị cửa kẹp rồi à?

Nhiếp Hoài Tang trốn ở sau lưng Nhiếp Minh Quyết, vụng trộm cùng Ngụy Vô Tiện trao đổi ánh mắt.

Trong năm mươi năm trở lại đây, Ân gia đúng là có xuống dốc. Tuy nó vẫn còn kém Tứ đại gia tộc, nhưng tại tiên môn bách gia đã được tính là trung đẳng gia tộc. Hơn nữa, thiên phú luyện khí của Ân Chuẩn tiền bối càng là nổi tiếng khắp Tu Chân giới, cũng giống như Lam Khải Nhân với việc dạy học vậy. Nếu như hộp gỗ này thực sự là do Ân Chuẩn chế tác, thì việc cả đám người bọn họ bị truyền tống đến nơi lạ hoắc này cũng không phải là không có khả năng.

Ngay lúc Giang Trừng muốn chê bai hộp gỗ hai ba câu, tiện thể thể hiện sự xem thường đối với trí tuệ của Tam Tôn, phía trước dãy ghế liền xuất hiện hai thân ảnh, trùng hợp ngay chỗ không có ai ở.

Một người xuyên áo bào của tông chủ Nhiếp thị, xét theo dung mạo thì người này là Nhiếp Hoài Tang - dù cho tuổi tác có hơi lớn chút - cũng đang cầm một hộp gỗ. Người còn lại mặc áo đen, thân hình tinh tế, tóc buộc đuôi ngựa, bên hông cài một cây sáo.

Mà cây sáo kia Giang Trừng cảm thấy phi thường quen mắt. Chính là pháp khí Ngụy Vô Tiện đã dùng tại chiến trường đẫm mùi máu tươi để triệu hồi oán linh, người người e ngại nhưng lại không kiềm được ham muốn sở hữu, cây sáo được mệnh danh lấy một địch trăm ---- Trần Tình.


**************

Thật ngại quá, đây là lần đầu tiên mình edit truyện. Nếu có gì sai sót mọi người cứ góp ý nhé!

Cia. <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro