Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Hoài Tang trừng mắt nhìn thanh niên 'Nhiếp Hoài Tang' đang xuyên áo bào tượng trưng cho địa vị của Nhiếp thị tông chủ, trong đầu là một mảnh hỗn độn.

---- Vì cái gì mà Nhiếp Hoài Tang lại có thể mặc Nhiếp thị tông chủ bào?

Chỉ có một lý do duy nhất, lý do để cho một kẻ lười nhác như hắn chấp nhận khoác lên người bộ áo choàng kia.

---- Bởi vì, Nhiếp Minh Quyết chết!

Sau lưng Nhiếp Hoài Tang dâng lên từng cỗ ý lạnh, khiến hắn không thể nào bỏ qua sự run rẩy từ sâu trong tâm hồn. Tựa như, trời sập rồi, mà mái nhà từ trước đến nay vẫn luôn che chở cho hắn, lại không còn nữa.

Trong vô thức, hắn siết chặt Nhiếp Minh Quyết góc áo.

Nhiếp Minh Quyết hiện tại không rảnh quản xem đệ đệ hắn đang sợ hãi hay làm sao, hoặc là đánh hắn để hắn biết điều đem nước mắt nghẹn trở về, 'Cái dáng vẻ thiếu tiền đồ này ngươi diễn cho ai nhìn?' Nhiếp Minh Quyết hiện tại tương đối lo lắng về một chuyện khác, mà theo hắn dự liệu đến tám thành là liên quan đến tương lai của Bất Tịnh Thế sau khi giao cho Nhiếp Hoài Tang quản lí.

Dù sao người Nhiếp gia bọn hắn từ xưa đến nay đều chết sớm, mà từ 'Nhiếp Hoài Tang' có thể nhìn thấy được dòng thời gian là ở vài chục năm sau...... Cho nên vấn đề ở đây không phải là Nhiếp Minh Quyết chết rồi, mà là ----

"Cái áo bào tông chủ kia của ngươi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Câu hỏi này đối với Nhiếp Hoài Tang mà nói chẳng khác nào ngươi nghe lão bà của ngươi hỏi 'Ta có mập hay không' cả, dù trả lời thế nào cũng là tìm đường chết.

Nhiếp Hoài Tang yên lặng thả tay xuống, khủng hoảng trong nháy mắt liền tiêu tán, thay vào đó là ý niệm muốn co cẳng chạy trốn, càng xa càng tốt.


Thiếu niên đang mặc áo bào của tông chủ Nhiếp thị kia đã mất đi biểu cảm muốn khóc cũng không thể khóc, thần sắc của hắn như được cố ý bày ra. Thân ảnh rụt rè cũng đã trở nên thẳng tắp, nhưng hắn tựa hồ không có để ý đến. Khuôn mặt không có lấy một chút kinh hoảng vì đột nhiên bị dịch chuyển tới địa phương lạ, toàn thân tỏa ra một loại khí chất lười nhác.

Y phục trên người hắn miễn cưỡng có thể coi như là giống với áo bào của Nhiếp Minh Quyết, nhưng so với đồ của y lại càng tinh xảo hơn gấp mười lần.

Nhiếp Hoài Tang minh bạch, bộ áo bào trông đơn giản nhưng lại vô cũng cường điệu kia, từ bông hoa cho đến đường may, không chỗ nào không phải là thuần thủ công; từng viền vàng trên đai lưng, ống tay áo lại là chất liệu hiếm thấy. Càng không cần đề cập đến trang sức cùng đôi giày có giá trị liên thành, tuyệt đối là dùng phương pháp thủ công đến chế tạo bộ da của loài ma thú quý hiếm......

Nói tóm lại, một thân trang phục này là giá trên trời.


---- Tương lai của Bất Tịnh Thế đều gắn liền với những thứ tỉ mỉ vụn vặt nhưng không có ý nghĩa gì......

Nhiếp Minh Quyết chỉ nghĩ thôi cũng thấy đầu ẩn ẩn đau.

Hết lần này tới lần khác xuẩn thân đệ Nhiếp Hoài Tang luôn biết cách đổ thêm dầu vào cơn phẫn nộ đang bùng cháy của y.

Chỉ thấy Nhiếp Hoài Tang lộ ra một biểu cảm nửa như tán thưởng, vỗ ngực thùm thụp, nhìn chằm chằm 'Nhiếp Hoài Tang', chậm rãi nói: "Gia hỏa này...... cũng thực biết cách hưởng thụ đi?!"

Nhiếp Minh Quyết: "...... NHIẾP, HOÀI, TANG! Ngươi muốn chết! Đem tông bảo đổi thành cái dạng này, ngươi có còn nhớ rõ Nhiếp gia gia huấn sao? Hả?"

Nhiếp Hoài Tang: "Đại ca đừng đừng đừng! Tay, tay huynh để xuống trước đã! Huynh không thể khăng khăng tông bào này là đệ làm a! Gia hỏa trong huyễn tượng kia chưa chắc đã là chân thân của đệ đâu!!!"

Không để ý tới hai thanh niên Nhiếp gia đang xung đột nội bộ (Bởi vì Trạch Vu Quân vẫn còn đang ngủ, Kim Quang Dao cũng không có tiến lên khuyên can), những người còn lại đều hướng sự chú ý lên người thiếu niên tóc đuôi ngựa với cây sáo Trần Tình. Hiển nhiên so với 'Nhiếp Hoài Tang', hắn lại càng làm cho người ta hiếu kì nhiều hơn.

Ngụy Vô Tiện ngồi xổm bên cạnh thiếu niên tóc đuôi ngựa nghiên cứu Trần Tình hồi lâu, thế nhưng hai người trước mặt cũng không có phản ứng đến, ánh mắt bọn hắn cũng không đặt trên bất kì người nào.

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, đứng lên: "Trần Tình này là thật, sáo trên tay ta cũng với cái này là một."

Giang Trừng cau mày hỏi: "Không dùng kiếm cũng coi như xong, ngươi thế nhưng còn tùy tiện đem Trần Tình đưa cho người ta?"

Ngụy Vô Tiện không để ý lắm, khoát tay nói: "Dù sao ta không dùng kiếm cũng có thể thắng được người ta. Còn có...... " Con ngươi hắn đảo quanh một vòng, nảy ra một ý nghĩ lớn mật: "Còn có sao ngươi biết được gia hỏa này là người bên ngoài?" Hắn vỗ vỗ vai thanh niên tóc đuôi ngựa, quả nhiên đối phương không cảm giác được, một chút phản ứng cũng không có.

Lúc nói đến hai chữ 'người bên ngoài',  bàn tay Lam Vong Cơ đang đặt trong tay áo nắm chặt thêm một chút.

Giang Trừng cười khẩy một cái, trả lời: "Không phải là người bên ngoài thì là ai? Con ngươi a?"

Ngay lập tức, Giang Trừng liền bị ý nghĩ của mình dọa tới rồi ---- Ngụy Vo Tiện nhi tử? Hẳn là, tựa hồ như là, cũng không phải không có khả năng đi?

Cũng đung, không thể nào dựa vào dung mạo của người tu tiên mà kết luận về niên kỷ của họ, căn bản là không thể lấy 'Nhiếp Hoài Tang' làm đơn vị đo thời gian. Đây có lẽ là hai mươi, ba mươi, thậm chí là năm mươi năm sau cũng không chừng. Như vậy năm mươi năm sau, Ngụy Vô Tiện sẽ có một đứa con trai hoặc một đám con trai, tựa hồ...... cũng thực hợp lý đi?

Mà không đề cập tới nhi tử còn tốt, nói xong liền phát hiện thanh niên tóc đuôi ngựa này thực giống Ngụy Vô Tiện. Đặc biệt là khóe môi không cười cũng cong lên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lại sạch sẽ, thế đứng tùy ý lại phong nhã không nói lên lời......

Nội tâm Giang Trừng bị một đám tiểu Ngụy Vô Tiện quây chung quanh, hào hứng hô 'Sư thúc, sư thúc! Con chắc chắn là thiên tài đó! Sư thúc, người khen con đi' làm cho sợ hãi.

"Không sai!" Ngụy Vô Tiện dùng một tay vuốt mái tóc dài của mình, bực bội tích lũy trong bữa tiệc cũng như đau đớn do tu quỷ đạo phản phệ lại dường như biến mất, hắn đắc ý nói: "Chắc chắn đạo lữ ta sau này sẽ là một đại mỹ nhân hiếm thấy! Ngươi nhìn đứa nhỏ này xem, dáng dấp thực giống ta đi! Mặc dù cũng không được tuấn mỹ như thế, thậm chí còn có chút nhu hòa giống nương ---- Nhưng không thể phủ nhận rằng mẫu thân nó nhất định là một mỹ nhân!"

Ngụy Vô Tiện không có khả năng tùy tiện đem Trần Tình giao cho người ta, mà hắn cũng tuyệt sẽ không làm chuyện điên rồ như là đi đoạt xá. Như vậy thanh niên tóc đuôi ngựa trước mặt có tướng mạo tương tự hắn, sắc mặt hồng nhuận, có kim đan, cũng chỉ có thể là nhi tử của hắn.

---- Không nghĩ tới, đã bước lên cây cầu độc mộc mang tên 'Quỷ đạo' này, còn có người nguyện ý cũng hắn đối mặt với nhân sinh...... Vô luận là vị tiên tử nào, hắn cũng sẽ hảo hảo đối đãi với 'nàng'!

Nhìn Ngụy Vô Tiện lộ ra nụ cười mà tuyệt nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn, tâm Lam Vong Cơ lại là một mảnh chua xót. Hắn há hốc mồm, tựa hồ muốn nói cái gì.

Đã từng nghĩ tới tương lai Ngụy Anh sẽ cùng với một nữ tử khác thành thân, nhưng hắn không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy. Giống như đang lấy xô nước lạnh tạt vào, khiến hắn thức tỉnh từ trong mộng đẹp, nói cho hắn biết, tương tư của hắn sẽ không có người nào chấp nhận, 'người kia' ...... cũng sẽ vĩnh viễn không biết.

Trong cặp mắt lưu ly cực nhạt lóe lên một tia đau đớn, hắn đang nhìn Ngụy Anh hài tử ---- Ánh mắt hắn giống Ngụy Anh đến như vậy, linh động có thần, khiến Lam Vong Cơ mê muội không thôi ---- Hắn rất giống như thiếu niên dương quang sáng lạng đến cầu học trong trí nhớ, ai lại có thể không thích đứa nhỏ này đâu?

Hắn quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện, y đang hư hư thực thực dựa vào bả vai thiếu niên, thần sắc vừa thỏa mãn vừa tự ngạo. Khuôn mặt tươi cười kia quả thực là thứ mà Lam Vong Cơ không có cách nào đem lại cho y.

Mặc kệ Lam Nhị công tử trước mặt bi thương, Giang Yếm Ly cũng không có phát hiện Kim Tử Hiên hiện đang nhìn lén nàng, nàng rất chuyên chú nghe tranh luận của Ngụy Vô Tiện cũng Giang Trừng liên quang tới 'Ngụy Vô Tiện nhi tử'', biểu lộ càng ngày càng vi diệu.

---- Vô luận thế nào nàng cũng cảm thấy đây là Ngụy Vô Tiện bản nhân, các đệ đệ nàng là làm sao vậy?


Bất quá, đám người này đang ôm trong ngực dạng gì tâm tư hoặc là còn náo như thế nào đều không ảnh hướng tới hai người kia. Bọn họ đánh giá chung quanh một hồi rồi thu hồi ánh mắt, thanh niên tóc đuôi ngựa mang danh 'Ngụy Vô Tiện' nhi tử giơ lên hộp gỗ, mở miệng nói: "Nhiếp tông chủ, ngươi có thể nói lại lai lịch của cái đồ chơi này không?"

Lời nói này hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Chín người (trừ bỏ Lam Hi Thần đang ngủ ngon lành trên ghế dài) tạm thời để tay xuống cạnh người, ngồi thành một vòng tròn xung quanh hai thanh niên.

Mặc dù nhắc tới cũng không có lợi ích gì, nhưng Kim Tử Hiên ở giữa muốn ngồi cạnh Giang Yếm Ly, lại chán ghét phát hiện Ngụy Vô Tiện cũng Giang Vãn Ngâm ngồi hai bên trái phải, phá vỡ kế hoạch của hắn.

---- Hai người kia thực đáng ghét! Sao Giang cô nương lại có hai đệ đệ dễ khiến người ta ghét thế không biết?!

Kim Tử Hiên trong lòng chửi rủa một hồi, mặc kệ sự thật rằng bản thân cũng không có bản lĩnh đứng trước mặt người ta nói rõ ràng.


TBC

Thanh niên Trạm: Ngụy Anh kết hôn rồi! (Đắm chìm thất tình.jpg)

Lão tổ Tiện: Ta có lão bà là mỹ nữ! (Đắm chìm mộng đẹp.jpg)


*************

A, cần một nghị lực to lớn để có thể thoát khỏi cơn 'lười'. Xin chào mọi người đến với chương 2 nhé!

Cia. <3 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro