Chương XX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Di Lăng tháng tư, mây mù vần vũ, xám đục trên bầu trời, che rợp tầm mắt người trong u uất, sầu bi. Giữa tháng xuân tươi đẹp, lại như ẩn ẩn phẫn nộ, vẩn đục tựa bất cứ lúc nào cũng đổ ập xuống đầu người. Thật là cảm giác phi thường uy áp, bước bước gian nguy...

Nơi này cách Vân Mộng không xa, nhưng trái ngược với cảnh non nước hữu tình ở Liên Hoa Ổ, hoàn toàn không cảm nhận được chút không khí của đất Giang Nam. Cũng không khó hiểu, bên cạnh là Loạn Táng Cương âm khí ngút trời, muốn phá thiên mà ra, phong thủy thực chẳng thể khá lên nổi! Năm đó, khi Ngụy Vô Tiện trấn trên Loạn Táng Cương, tuy là có giảm bớt, song sau khi hắn chết đi, tiên môn thế gia ban đầu như lâm đại địch, sau rồi cũng lơ là dần, đâu lại vào đấy!

Nhưng nói cho cùng, cái chết của hắn, quả thực cũng không phải chỉ toàn điều xấu. Ngoài việc thế gia đột nhiên cực kì đoàn kết, tình thương mến thương, đồng lòng dồn hắn vào tử đạo thì chí ít, đoạn thời gian đầu, Kim Lam Nhiếp Giang tứ đại gia tộc cùng vô vàn nhà lớn bé khác nữa đều chẳng ngại đổ xô đến chỗ này, nhiều không đếm xuể. Lại không thiếu những kẻ tà môn, học theo lão tổ tu ma tìm đến, mong có thể phát hiện bí tịch hay đồ tốt hắn để lại. Quả thực khiến nơi này nhân khí đột nhiên dồi dào vô cùng, người ăn tranh hết phần ma... Một số thương lái buôn bán ngay lập tức đánh hơi được cơ hội làm ăn, nhanh chóng tìm đến, mua đất, mở tiệm. Quả thật là rất biết cách làm ăn đó! Nói gì thì nói, cho dù là thế gia tu tiên đi chăng nữa, nhu cầu ăn ở là tất yếu, không phải bàn cãi. Huống hồ, biết đâu còn có những kẻ ham mê những thú vui khác, tỷ dụ như vị Kim cố tông chủ nào đấy... Cho nên, khi hắn quay lại lần này, cũng có điểm tốt so với khi xưa!

Đúng ra, lần gần nhất đến Di Lăng cũng mới non năm thôi, không phải xa xôi gì lắm cả. Chẳng qua lần ấy, một đường lên núi xác, làm sáng tỏ vụ con cháu các nhà bị bắt đi. Tuy là cũng ghé qua trấn, dăm ba câu chuyện trao đổi với mấy tiểu thương ở chợ, nhưng căn bản cũng không ngắm nghía được gì nhiều. Còn bây giờ, tuy vẫn là gấp muốn chết, có điều phong vân hoán chuyển, phương vị đổi khác rồi, họ không phải bị động nữa, mà đang chờ người a!


Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đáp xuống mái hiên tửu lâu to nhất, từ trên cao để tiện bao quát tầm nhìn. Trấn nhỏ, neo người, coi như là cái thuận tiện ngoài ý muốn rồi, dù sao cái nơi này cũng  chỉ vỏn vẹn cao có ba tầng, không hơn được. 

Sắp sang canh bốn, mặt trời chậm rãi nhô lên từ phương đông chói lọi, xua bớt khí ẩm dày đặc như mê vụ ở đây. Ngụy Vô Tiện không khỏi nảy mũi hai cái, tùy tiện chùi vào áo Hàm Quang Quân, cảm nhận cái lạnh từ từ thấm vào da. Lam Vong Cơ cởi trường bào, khoác lên người hắn, đoạn tay cầm tay truyền linh lực sưởi ấm Ngụy Vô Tiện. Hắn lắc lắc đầu ý bảo không cần, muốn cười, lại cười không nổi, răng thiếu điều va vào nhau lập cập. Quái lạ! Đáng lý nhật hoa càng cao, không khí càng ấm nhưng hiện tại, hắn mệt muốn chết, đầu ẩn ẩn đau...

" Xong rồi, xong rồi! Đến điểm mấu chốt nhất lại xảy ra chuyện. Aaaaaaaaaaaa, Mạc Huyền Vũ, sao cái thân thể này của ngươi yếu kém như vậy? Chút gian khó này cũng không chịu được là sao?" - Hắn oán hận trong lòng như thế, nhưng Mạc Huyền Vũ chết lâu rồi, làm gì có thể trả lời cho hắn được. Vả lại, nếu cái " một chút gian khó" được tính theo quan điểm của Ngụy Vô Tiện chính là bị sắt nóng đâm vào người, ngâm trong nước xác thối rữa hay bôn ba suốt gần hai tháng đường trường không ngơi nghỉ thì đúng là oan quá, oan đếch chịu nổi!

Chẳng qua, hiện tại hắn không thể nói, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, thuận tiện ghen tỵ thể lực siêu cường của Lam Vong Cơ, đồng thời căng mắt lên tìm kiếm đối tượng khả nghi!

- " Lão bản, bánh bao này bao nhiêu tiền một cái?" - Tiếng nói trong trẻo vang lên, có lẽ không phải người bản địa, thành công thu hút sự chú ý của  Ngụy Vô Tiện. Hắn đưa mắt tìm kiếm, hóa ra một kẻ mang áo xám thô, tay nải lệch bên vai, rõ ràng là đã trải qua dặm dài sương gió. Dáng hình cũng rất giống với A Nhân hắn đang tìm, âm thanh cũng vừa đúng những gì hắn ngờ ngợ! Song Ngụy Vô Tiện không muốn manh động, ngược lại, hắn càng tò mò nàng muốn làm gì? Dẫu sao, thảnh thơi như vậy, có vẻ không hợp lắm với hoàn cảnh chạy trốn!

- " Hai đồng một cái, tiểu ca, cậu muốn lấy bao nhiêu?"

- " Mắc như vậy? Ba đồng hai cái, bán rẻ chút đi ông chủ!"

- " Ba đồng, không được không được! Giá này tôi còn biết làm ăn kiểu gì? Hay cậu lấy màn thầu trắng đi, một đồng một cái, ba cái càng no bụng!"

- " Ây da, màn thầu sao so được bánh bao thịt, bán rẻ chút đi. Mở hàng mở hàng nha! Ông coi, tôi từ phương xa đến, ông chủ tạo chút điều kiện đi mà!"

- "Ai ai, bán cho cậu này! Mới sáng sớm có xúi quẩy không chứ?"

- " Cảm ơn!"

- "Mau đi, mau đi đi!"

Quả thực là bình thường đến không thể bình thường hơn. Chỉ có điều, bây giờ một chút không không thể bỏ qua. Hắn lay lay Lam Vong Cơ, vốn nghĩ y cũng như mình, không ngờ chỉ nhận được một Lam Vong Cơ bát phong bất động, gọi cũng không ứ hử gì!

Ngụy Vô Tiện không dám kêu thành tiếng, chỉ sợ đánh động người bên dưới. Hắn đành nhìn theo hướng mà Hàm Quang Quân đang ngây người, xem xem cái gì khiến Lam Vong Cơ nhà y ngẩn ra thế. Đảo mắt một vòng, không thấy gì cả. Nhìn lần thứ hai, thật vất vả mới thấy một thân ảnh cũng khoác bố y xám tro, đứng quay lưng lại phía họ.

Kẻ này không rõ dung mạo, nhưng thông qua dáng người, đại khái không lớn tuổi lắm, có lẽ là một thiếu niên. Tứ chi thon dài hữu lực, khí tức hiển hiện anh tư kiên cường, vừa tuấn mĩ vừa khỏe khoắn. Nhưng đẹp hơn nữa hắn cũng không quan tâm, chỉ cảm thấy kẻ này có phần quen mắt, chẳng rõ là đã gặp ở đâu. Song Lam Vong Cơ hoàn toàn ngược lại, trái với vẻ bình thản ung dung, gặp biến không loạn của mình, y lúc này ẩn ẩn như kiềm chế xung động dữ dội, giọt mồ hôi lạnh trên trán bất giác rỉ ra, rơi xuống khóe mi dài rợp như chiết phiến!

- " Ngụy... Anh". - Y thều thào gọi, thật sự vất vả mới cất nên lời. " Ngụy Anh!" - Tiếng kêu vời hốt hoảng lại gấp gáp, không chút kiên định, tựa như nhảy vào lò sôi lửa bỏng, gian nan thốt từng chữ...

Nhưng Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp đáp lại, tình cảnh tiếp theo đã khiến hắn nói không thành lời. Phía trước mắt lao xao một trận, vì cách quá xa nên không nghe rõ ràng, song có thể đoán được tình hình. Sau lưng thiếu niên, xuất hiện mấy kẻ mặc gia phục của thế gia, mà nếu hắn nhớ không nhầm, cầm đầu chính là Diêu Thắng - con trai thứ ba của Diêu Tông Chủ. Diêu Tam Thiếu gia từ lâu đã nổi tiếng hống hách, đi đến đâu phá đến đó, nếu không phải có lão cha tương đối quyền hành, lại biết dựa hơi, mượn gió bẻ măng, thuận nước đẩy thuyền, thì chắc có trăm mạng cũng không đủ để đánh chết. Nhưng cũng vì thế, dưỡng ra tính cách ngông nghênh, coi trời bằng vung. Đến bây giờ, Kim Gia rớt đài, địa giới của Diêu Gia ngay cạnh Thanh Hà, Diêu tông chủ kia liền quay về nịnh nọt Nhiếp Gia, Nhiếp Hoài Tang hiện tại sao có thể dễ dàng bị người ta dắt mũi, Nhiếp tông chủ không tính kế người khác đã là may mắn lắm rồi. Người này cùng đường, phải cầu cạnh Giang Trừng, có điều, năm xưa châm gió thổi lửa ly gián, Giang Trừng sớm đã ngứa mắt, ngay cả diễn kịch cũng không màng, trực tiếp đuổi người. Vậy mà con trai hắn hiện tại vẫn chẳng nửa phần thu liễm!

Loại người này, hiển nhiên Ngụy Vô Tiện chưa từng để vào lòng. Song cố nhiên, cái gì cũng có khúc triết của nó. Diêu Thắng có một tính xấu, đó chính là nam nữ đều ăn, chay mặn không kiêng, miễn có sắc đẹp đều sẵn lòng chơi tới bến, vô cùng phóng túng bại hoại. Kẻ như thế, thấy hắn mang khuôn mặt của Mặc Huyền Vũ, liền không biết trời cao đất dày gì trêu trọc . Sau đó, dĩ nhiên bị chỉnh một trận vô cùng thế thảm. Chỉ là, để giữ thể diện cho Lam Gia, hắn không thể làm quá tay. Nhưng những kẻ thế này lành thương rất nhanh liền quên đau, giờ thấy người vừa trông bóng lưng đã biết là mỹ nhân, lại từ phương xa đến, làm sao có thể buông tha.

Song khiến hắn chân chính kinh ngạc là, thiếu niên kia rõ ràng không phải loại hiền lành dễ bắt nạt gì, tu vi lại cực kì cao. Ngay cả quay lại cũng lười, mắt không thèm nhấc trực tiếp giơ bàn tay đẹp như ngọc, một chưởng đánh văng. Diêu Thắng chỉ là chiếc gối thêu hoa, sao đỡ được kích kia, văng xa mấy trượng, hộc máu ngất xỉu. Gia phó bên cạnh không phản ứng kịp, mất lúc lâu mới đồng loạt rút kiếm xông lên. Mà lúc này, " tiểu ca" mua bánh bao khi nãy như quỷ như mị đến, đạp thẳng lên đầu kẻ lăm lăm hung khí, đứng gần thiếu niên nhất kia. Chiêu kia, quả thật vô cùng xinh đẹp, mà bất ngờ lại càng ở phía sau...

" Tiểu ca" đánh đến thất loạn bát tao, đánh đấm loạn cả lên, chọc mắt, véo mũi, đá vào hạ bộ đều dùng, trong không chút chính quy. Song Ngụy Vô Tiện phải công nhận, thân thủ của người này " Nhanh, độc, chuẩn" không lệch chút nào. Vì thế, chốc lát đã la liệt người nằm trên đất, kêu cha gọi mẹ! " Tiểu ca" nọ vội vàng xem xét thiếu niên có bị thương tích chút nào không. Thấy thiếu niên lông tóc vô thương, sạch sẽ nguyên vẹn, liền kéo người đi, biến mất. Ngụy Vô Tiện chỉ kịp ném ra lá bùa, lập tức ngây ra. Mà Lam Vong Cơ vốn nhập định như hồn phách xuất khiếu, giờ đây nắm chắc Tị Trần, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát!

Bởi vì, bởi vì, khuôn mặt kia, khuôn mặt kia, rõ ràng là hắn của kiếp trước được không?

Đối diện với dung mạo mình, Ngụy Vô Tiện phải làm gì đây? Có ai cho hắn đáp án được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro