Ngoại truyện 2: A Nhân, người nguyện cầu điều gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Tử Phong ngồi bên thư án, chầm chậm lần theo những con chữ. Ngọn đèn mờ leo lét cháy, chiếu xung quanh vùng sáng buồn bã, hắt lên dung mạo nữ nhân không rõ hỉ nộ ái ố. Nét bút đưa ngang, vạch một đường xổ gọn gàng, kết thúc tất thảy. Giấc mơ nàng cam nguyện cả đời trầm luân, rốt cuộc cũng phải tỉnh dậy. Ngu Tử Phong khép trang sách, thổi tắt ngọn nến dở dang. Trong bóng tối nhạt nhòa, câm lặng tiến vào thế giới đã bao lần khước từ...

Bầu trời ngày hạ quả thực rực rỡ chói mắt, khiến nàng có chút run rẩy, vô thức đưa tay che mục quang ẩm ướt. Mây trắng bay bay, gió thổi mát rượi mang hương sen thanh thuần thơm ngát, nước vắt trong không ngừng lưu chuyển. Đẹp đến phi thực. Cũng là cơn ác mộng mang tên kẻ điên rồ!

- " Ồ, sao ngươi lại đến đây? Lạ nhở, ta cứ nghĩ sẽ được thấy quang cảnh tiên trạch ở Mi Sơn Ngu Thị, không ngờ... lại là Liên Hoa Ổ đệ nhất thế gia Vân Mộng?"- Giọng nói vang vang, âm thanh của tiểu cô nương mềm mại dễ nghe, nhưng trong lời nói như có kim, khiến người nghe không thoải mái nổi.

Ngu Tử Phong thần thái lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía A Nhân. Dù từ trước đến giờ nàng luôn bộ giác nghiêm nghị không thể xâm phạm, nhưng biểu cảm đề phòng đến gần như căm ghét này, thật sự chỉ đối với một người.

- " Ngươi có ý gì?"

- " Là sao cơ?" - A Nhân giả đò ngốc nghếch hỏi lại, giảo hoạt trên mặt hiện rõ mồn một. Cho dù thân hình đơn bạc đã bán trong suốt, cũng không giảm nửa phần đáng ghét.

- "Tại sao lại nói với Ngụy Vô Tiện câu kia?"

- " Ta còn định nói với hắn là "Game over" kìa, ngươi có tin không? Chỉ sợ là hắn không hiểu, nên thôi. Còn ý trên mặt chữ, chẳng qua là chơi xấu chút, cũng là sợ ngươi quên mất chính sự!" - Nàng ta nhởn nhơ cười, trên mặt là nụ cười vô tâm vô phế, muôn đời không đổi, ý cười lại chẳng chạm đến đáy mắt.

- " Ngươi muốn gây khó dễ cho ta?" Nàng hỏi, bất giác cười nhạt. Chỉ là vô tình, lại không thể phủ nhận, biên độ cùng thâm sâu đều giống kẻ trước mặt y như đúc.

A Nhân lắc lắc đầu, bày ra biểu cảm dễ thương của tiểu sư muội nhà bên:

- " Không nha, sao có thể chứ? Ta làm sao có thể gây khó dễ cho A Phong được! Chỉ là, muốn hỏi thăm Giang tông chủ..."

- " Lý Nhân Hà, ngươi đừng gàn dở!" - Lời còn chưa nghe xong, đã dứt khoát chặt đứt. Ngu Tử Phong không hề kiên dè, bạch ngân tiên trong tay hoa quang lưu chuyển, mang theo kình phong quất đến chính diện. A Nhân lẳng lặng nhìn ngọn roi sát mũi chân đã tan biến của mình, hì hì cười:

- " Oa, sợ ghê ha! Nhưng mà, cảm phiền ngươi gọi ta là A Nhân đi, thuận tai hơn nhiều. Nhỉ, Lý Thiên Hà" - Từng chữ từng chữ nhấn nhá, thoạt trông thật bình thường, kết hợp lại thành ngàn đao sắc bén. Chưa có ai, chưa có ai ngoài kẻ đối diện, có thể khơi lên sự giận dữ của hắn nhanh như vậy, không thể kiểm soát. - " Ai nha, đại nam nhân như ngươi, lấy thân nữ tướng còn học đòi sử dụng tiên pháp, trông thiệt ẻo lả ghê. Hơn nữa, ngươi nổi trận lôi đình làm gì, ngươi đừng quên, ngày ấy là ai mở màn chướng đón ta vào?"

Ngu Tử Phong, không, hiện tại nên gọi là Lý Thiên Hà thừa nhận, hắn đấu không lại A Nhân. Nàng nói đúng, hắn khi bắt đầu, đã chẳng phải nữ tử. Thẩm Vân Châu bị giết cũng không phải vì làm chuyện kia với hắn. Từ đầu chí cuối, chỉ có việc hắn lang thang vô định cùng chuyện Tử Diên  từng gặp gỡ, là sự thực. Hắn hứa với nàng, sẽ bảo vệ con cái nàng, bảo vệ Giang Gia. Nhưng Tử Diên cùng Giang Phong Miên đã chết, Liên Hoa Ổ bị diệt, con gái nàng cũng vong mệnh, chỉ còn một nam hài chưa thành niên quật cường chịu đựng. Hắn có thể không lo sao?

- " Đừng căng thẳng thế, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi. Chẳng qua muốn nhắc nhớ, vụ Xích Luyện Ngọc, đừng làm thái quá, kẻo lại dắt lửa đốt thân mình." A Nhân nói, thản nhiên quay đầu đi, bàn tay nhỏ nhắn làm một giấu cáo từ biến mất phân nửa.

- " Ngươi muốn ra đi như thế?" - Lý Thiên Hà thoáng ngập ngừng - " Ngươi thật sự chỉ muốn tốt cho bọn họ?

- " Ha ha, ngươi tin ta sẽ làm điều này ư?"

Tin, đừng có đùa. Nếu Lý Thiên Hà hắn tin nàng, đã chẳng phải cố chấp chất vấn. Quá khứ rành rành trước mắt, hắn muốn lừa gạt mình, cũng không có sức lực.

- " Ngươi đã làm cái gì?"

- " Ồ, cũng không có gì lắm. Chỉ là, Nhạc Trường Lạc rồi đến Ngụy Vô Tiện, kẻ sau thiện lương hơn kẻ trước, kẻ sau còn ngu xuẩn hơn kẻ trước. Ít nhất Nhạc Trường Lạc trước khi chết còn phát hiện ra ta lừa hắn, mà Ngụy Vô Tiện thì..."

Mày Lý Thiên Hà cau càng sâu, không thể tiếp tục nghe trọn câu:

- " Hắn không phải ngu xuẩn, hắn là tin ngươi."

- " Tin một kẻ vĩnh viễn lừa gạt mình, không phải ngu xuẩn thì là gì?"

Lời này xác thực không sai, nhưng với người đã từng trải qua lại là cỡ nào bi ai. A Nhân vỗ đầu, hoặc là vỗ vào không khí, tựa như nhớ ra điều gì, khuôn mặt bỗng bừng lên khâm phục:

- " À, ta hiểu rồi. Ngươi là tính toán trên người y đi! Lam gia là quân tử trong quân tử, một lời nặng tựa Thái Sơn, chắc chắn sẽ không bội ước. Rất giỏi, ta cam bái hạ phong nha! Nhưng mà, kẻ ba phải như y, coi chừng sẽ kéo cả tông chủ nhà ngươi chết chùm đó..."

Lý Thiên Hà biểu tình lạnh ngắt, đến mực cao ra sương ra tuyết. Hắn nhìn nàng, mãi sau mới thốt nên lời:

- " Thảo nào, Nhạc Trường Lạc thà hồn phi phách tán, cũng quyết không độ trời chung với ngươi!"

- " Cái này ư, A Lạc không giết được ta, cho nên hắn lấy cái chết để trả thù ấy mà! Nhưng hắn nhầm rồi, ta vốn không cần hắn phải sống! Cầu Cầu chẳng qua cũng là một con cờ thôi... Phế, liền phế vậy!" - A Nhân cười nhẹ tênh, đôi mắt to tròn lúng liếng đảo, ngây thơ đến tàn nhẫn.

- " Ngươi đã đối với họ đã vô tình như thế, tại sao còn nơi nơi chốn chốn tỏ ra yêu thương săn sóc họ? Ngươi có bệnh sao?"

A Nhân nhoẻn miệng, biểu tình trước sau như một hướng Lý Thiên Hà:

- " Đại khái là... chơi vui đi! Đại khái a..."

Hắn không thể kìm chế nổi, căm hận nói:

- " Ngươi thật không phải con người!"

- " Nói đúng lắm, ta vốn không phải con người. Cũng chưa từng thuộc về nhân loại." - Nàng ta đột nhiên xoa xoa tay, ánh mắt thâm sâu nảy ra tia giễu cợt hỏi - " Ngược lại, Ngu Tử Phong cô nương đây kinh bang tế thế, cứu vớt chúng sinh. Không lầm thì Hiểu Tinh Trần cũng là nhờ ngươi mới bái Bão Sơn Tán Nhân làm sư phụ, đúng chứ? Để rồi cũng hồn bay phách tán, ngậm oan mà chết, ha? Ngươi có hay chăng chột dạ?

Không nói cái khác, chỉ việc góp phần không nhỏ xây dựng lại Liên Hoa Ổ, phát dương quang đại hơn cả khi xưa, đã khiến người người kính ngưỡng. Ta muốn hỏi, Giang Trừng Giang tông chủ ấy, có biết ngươi là ai, đến cạnh hắn có mục đích gì hay không? Hình như, đến tên thật của ngươi hắn cũng không biết đâu, nhỉ?"

Lý Thiên Hà đã không ôm ấp cái gì, sắc mặt vốn lạnh lẽo, nay càng tái nhạt hơn. Gương mặt người đối diện chẳng khá hơn, mơ hồ thấy được khung cảnh đằng sau. Song hắn không buông tha, vẫn gắng sức lần cuối:

- " Ngươi đến tột cùng là vì ai, Ngụy Vô Tiện, Nhạc Trường Lạc, hay là... người ấy?"

- " Thế ngươi là vì Giang Vãn Ngâm, hay là Ngu Tử Diên?"

- " Có khác nhau sao?"

Hắn hỏi rồi lại tự mình trả lời. Bởi vì, làm sao khác được? Lý Thiên Hà cùng Lý Nhân Hà, vốn cũng là một mà thôi...

- Đùa như vậy là đủ rồi. Ta đi đây. Vĩnh biệt!

Đảo mắt, đã chỉ còn bông sen ra nát dưới nên trời hiu quạnh. A Nhân khoanh tay, khuôn mặt thiếu nữ nhạt dần rồi tan vỡ, sau cùng, đên một đốm sáng mờ ảo cũng không lưu lại.

Bên tai, lời nguyện cầu năm nào vẫn vang vọng:

- " Ta muốn cái gì ư? Ta chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của người một lần nữa thôi mà..."


----------------------------------------

Vài lời tác giả muốn nói:

Tác phẩm " Đổi cho người một đời an hảo" đi đến đây, cơ bản đã kết thúc. Đây là câu chuyện được viết dựa trên nguyên tác Ma Đạo Tổ Sư của Mặc Hương Đồng Khứu, cho nên hầu hết các nhân vật các bạn đã biết cả. Nhưng nó đồng thời cũng là con đẻ của tôi, mang trong mình tâm huyết cùng nhiệt tình của tác giả.

Trong đó, có lẽ nhân vật gây nhiều tò mò nhất đến hiện tại là A Nhân cùng Ngu Tử Phong. Về Ngu cô nương, chắc chắn tôi sẽ giải thích cặn kẽ về nàng ở nơi khác, cụ thể là đồng nhân Hi Trừng trong phiên ngoại tách riêng sắp tới. Hiện tại, tôi muốn nói qua A Nhân một chút.

A Nhân con người này, cho đến bây giờ vẫn không rõ lai lịch, xuất xứ. Cuộc đời nàng đại khái có thể tóm lược như sau:

1. Gặp gỡ Nhạc Trường Lạc, lừa gạt hắn tu yêu đạo, hại chết người hắn yêu, trực tiếp khiến hắn tự vẫn. Lại cường ép không cho hắn chết, phong ấn tại Thái Sơn.

2. Mang kiếm của hắn phiêu bạt, rồi hội ngộ Lam tông chủ, truyền dạy cho bà Cầm phổ, từ đó biết được sự tồn tại của Cầu Cầu. ( Hai lần) Có thể giả thuyết về cái chết của Duyên Linh Đạo Nhân cũng có liên quan, song thời gian không khớp, nên bác bỏ.

3. Gặp phải Đồ Lục Huyền Vũ, bị nuốt vào bụng, thân xác tan ra, nhập vào thanh kiếm Huyết quỷ, trở thành Âm Hổ Phù trong tay Ngụy Vô Tiện.

4. Ngụy Vô Tiện chết, nàng tỉnh lại. Ở chi tiết này, có chút cải biên. Trong nguyên tác, hồn của Tiện nguyên vẹn, nhưng vì không nhắc rõ ràng 13 năm đó như thế nào, có thể suy diễn thành nguyên thần hắn vốn tan tác, được nàng trăm cay vạn đắng tụ trở lại. Thân xác tương tự!

5. Vì giữa chừng hồn Ngụy Vô Tiện được hiến xá nên thân xác của hắn không có nguyên thần. Như đã nói, nàng có thể sử dụng Hình Nhân thuật nhưng vì có khúc mắc quá khứ, nàng không dùng nó. Nàng bắt đầu lang thang khắp chốn để duy trì sự sống cho cơ thể không linh hồn, dựa vào những dòng ký ức về Ngụy Anh khi trước. Điều này giải thích lý do nàng rất thích Giang Trừng, lại rất ghét Nhiếp Hoài Tang ( vì hắn là người xúi Mạc Huyền Vũ hiến xá), song rốt cuộc vẫn không đánh chết. Cũng đồng thời chờ đến ngày Huyết Nguyệt Tương Sinh ( nguyệt thực, trăng máu tùy cách gọi. Còn cái này tôi bịa) để chuyển hồn về đúng xác của Tiện...

Đó là toàn bộ cuộc đời của A Nhân cho đến giờ chúng ta biết. Và thêm điều nữa, tên thật của nàng là Lý Nhân Hà - nỗi phiền hà của thế nhân, cho nên nàng thích người khác gọi mình là A Nhân hơn!

Bình:

Khi viết đến quá khứ của A Nhân, đặc biệt là đoạn về Nhạc Trường Lạc, tôi cảm thấy sẽ nhiều bạn nghĩ rằng, hình tượng của nàng giống với Tiết Dương. Trên góc độ nào đó, điều này không sai. Thoạt nhìn, hắn đối với Hiểu Tinh Trần thế nào thì A Nhân đối với Nhạc Trường Lạc cũng thế ấy. Tiết Dương có yêu Hiểu Tinh Trần không? Tôi tin là có. Bất kể thế nào, Hiểu Tinh Trần thật sự rất quan trọng với hắn. Tiết Dương yêu, nhưng hắn không biết " cách yêu", không hiểu thế nào là tốt với một người. Điều ấy khiến số phận của cả hai chỉ có thể dùng từ " thê thảm" để diễn tả. Mà A Nhân, cuộc đời Nhạc Trường Lạc cũng là trên tay nàng nát bét...

Tạm không bàn tới thiện ác đúng sai, có điều, A Nhân không biết "cách yêu" ư? Hình như không phải. Nếu bạn chú ý những chi tiết chương trước cùng lời Ngu Tử Phong nói về nàng ở chương này, các bạn sẽ biết, A Nhân là người am hiểu "cách yêu" một người nhất trên đời! Yêu thương, săn sóc, che trở vô điều kiện. Hay như đoạn nàng ôm lấy Ngụy Anh ngã xuống từ vách núi, cũng thể hiện rõ ràng. Ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng từng nói, mắt mù cũng biết đây là thương, là yêu!

Vậy câu hỏi ở đây là, nàng có yêu Nhạc Trường Lạc và Ngụy Vô Tiện không? Đáp án vẫn là có. Có, nhưng mà chưa đủ.

Về điểm này, nàng tựa như lại là phiên bản khác của Kim Quang Dao. Y yêu thương Lam Hi Thần, cũng từng cảm kích sâu đậm Nhiếp Minh Quyết. Chỉ là khi so với quyền cao chức trọng, danh cùng lợi của y, họ đã thua triệt để. Dám cam đoan, với Kim Quang Dao hay bất cứ ai trong ma đạo, tôi không hề đánh giá hay chỉ trích phê bình gì cả. Có điều, phải thừa nhận rằng, y dám làm không dám nhận, vì y biết, một khi chuyện này lộ ra, y sẽ mất tất cả, bao gồm cả Lam đại ca y tâm niệm. Ngoại trừ một Tô Thiệp thần tượng y tới điên rồ, không có ai có khả năng thông cảm cho những gì y đã gây ra, trực tiếp hay gián tiếp, vô tình hay có dàn xếp. Chính y cũng nói: "Không có biện pháp, làm hết chuyện xấu, lại còn muốn ngươi rủ xuống lòng thương." Bởi vì suy cho cùng, y vẫn là con người!

Đây chính là điểm khác của hai người. A Nhân từ trước đến nay việc ác vô số, nàng không hề che đậy chúng. Nàng chưa từng trực tiếp giết người, nhưng cách nàng hủy hoại người tin bên cạnh nàng còn khiến người ta lạnh lòng hơn. Chẳng qua, dẫu nàng vì mục đích bất chấp tất thảy, lại không hề chừa cho mình đường lui. Có thể nói, khoảnh khắc nàng đưa kiếm cắt ngang họng là điều tất nhiên, đã được nàng trù tính từ sớm. Như là một hình thức chuộc lại tội lỗi, cũng là một nước cờ nàng đã đi sẵn. Nàng không cần người khác xót thương, cũng chẳng mảy may động lòng trước những gì Ngu Tử Phong nói. Làm những việc này, chính bản thân A Nhân là người tổn thương nhiều nhất. Nhưng nàng vẫn kiên định đến cùng, vì nụ cười của " Người ấy"!

Còn về việc người ấy là ai, hạ hồi phân giải!

Nói nhiều như vậy, hình như chỉ càng thêm rắc rối. Song tôi hy vọng, mọi người có thể hiểu thêm một chút về A Nhân, cũng hiểu rằng, tất thảy mọi chuyện trên đời đều có lý do của nó! Hiện tại A Nhân đã tan biến, vai trò tới đây coi như đã kết thúc. Nhưng họa để ngàn năm, biết đâu đấy, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro