3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cái kia.... Ngụy huynh....... cho ta xin lỗi....Chuyện..... Chuyện kia đó" Nhiếp Hoài Tang hướng Ngụy vô tiện xin lỗi, lần này hắn thật sự muốn xin lỗi Ngụy huynh cùng Lam vong cơ về chuyện mà hắn lợi dụng hai người. Ngụy vô tiện cười cười, nhìn Lam vong cơ.

" Không có gì." hắn cũng đã thể trách Nhiếp Hoài Tang đâu. Người ta chỉ vì muốn báo thù cho đại ca của mình thôi. Huống chi, bây giờ kết cuộc đại tốt đẹp, hắn có thể sống lại mới có thể biết được tâm ý của Lam Trạm, hắn phải là người nói lời cảm ơn mới đúng.

" Ngụy huynh không trách ta thiệt chứ! Vậy thì tốt quá rồi!" Nhiếp Hoài Tang nghe vậy vô cùng vui mừng, ôm lấy Ngụy vô tiện, đột nhiên cảm thấy một sát khí đâu đó tỏa ra. Chợt nhớ mình thất thố, liền giật mình nhìn qua Lam vong cơ, vội vàng lui lại sau.

' Làm sao mình lại quên vị này là hoa đã có chủ cơ chứ, Đúng là tính chiếm hữu của Vong cơ huynh thật là cao a.' Nhiếp Hoài Tang, hắn nghĩ vậy a.

Liền đứng kế bên Giang Trừng cùng Kim Lăng và đám tiểu bối cũng lạnh người, nhưng mà đi Giang Trừng hắn đâu có gì để sợ.

" Ngụy vô tiện ngươi có về Vân Mộng hay khổng? Theo ta về." Giang Trừng cũng hướng Ngụy vô tiện nói, hắn cũng muốn Ngụy vô tiện về Vân Mộng làm song Kiệt hắn, phụ giúp hắn quản lý môn phái, cho dù con người của Ngụy vô tiện này không ra gì đi, hắn cùng Ngụy vô tiện cũng từng là huynh đệ, Ngụy vô tiện vẫn là đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị.

Ngụy vô tiện chưa kịp trả lời, thì tiếng trầm thấp vang lên. Lam vòng cơ đến gần, nắm chặt lấy tay hắn.

" Giang tông chủ, Ngụy Anh sẽ ở lại Vân thâm bất tri xứ." Giọng nói kiên định của Lam vong cơ phát ra. Giang Trừng càng là tức giận quay phắc về phía y.

" Hàm Quang Quân, ta chính là kêu Ngụy vô tiện về người có quyền gì xen vào." hắn gần như gầm lên.

" Giang Trừng! Y chính là có quyền. Chuyện gì của ta y đều có quyền. Người không cần phải nói lời đó với y." Ngụy vô tiện chính là không muốn nghe Giang Trừng nói với y như vậy. Quan hệ giữa y và hắn y chính là có quyền.

Nhìn thấy vẽ mặt gắt gao của Ngụy vô tiện bên vực Lam vong cơ, hắn cũng mặc kệ Ngụy vô tiện để cho hắn muốn làm như thế nào thì làm.

" Tùy ngươi." Cũng không bắt ép hắn Dù sao lúc hắn về, cũng luôn bám theo Lam vong cơ.

"Được rồi, Cửu cửu chúng ta về thôi." thấy tình hình cũng căng thẳng Kim lăng ra mặt giải quyết.

" Giang Trừng! Rảnh ta sẽ đến Vân Mộng thăm ngươi." Thấy mình cũng hơi quá, Ngụy vô tiện cười nói xuống nước trước. Hắn biết tên kia cũng không có giận dai, ngoài mắt nói là vậy, nhưng trong lòng lại khác.

" Người tốt nhất là đừng có quay về" nói xong cùng Kim Lăng từ biệt Lam Hi Thần quay về Vân Mộng.

Ngụy vô tiện hướng Lam vong cơ nói.
" Lam trạm, người đừng để ý lời nói của hắn. Hắn là con người như vậy đó.quên những lời đó đi. Ngươi chính là người có quyền nhất để xen vào chuyện của ta." hắn nói hướng y an ủi. Hắn biết y không thích Giang Trừng,vì chuyện kim đan của hắn. Lam Vong Cơ cũng chỉ gật đầu một cái với hắn,nhưng đôi mắt kia của y vẫn trầm xuống.

Thấy vậy, Nhiếp Hoài Tang cũng không ở lại nữa,hướng Lam Hi Thần tạm biệt cũng về Thanh Hà Nhiếp.

"Vong cơ, đệ còn có chuyện muốn nói với thúc phụ phải không?" Lam Hi Thần như đoán được ý y nói. Chỉ thấy y gật đầu. Thấy vậy, Lam Hi Thần hướng kia Tư Truy cùng Cảnh Nghi nói.

"Các ngươi đưa Ngụy công tử về Tĩnh Thất của Hàm Quang Quân đi."

"Vâng,Vu Trạch Quân."cả bọn đồng thanh đáp.

"Ngụy Anh, ta có việc cần nói với thúc phụ. Ngươi về nghỉ ngơi."đưa gỡ tay Ngụy Vô Tiện xuống, trấn an hắn. Ngụy Vô Tiện cũng hiểu ý y, bước qua bên đám Tư Truy.

"Đi thôi Tư Truy nhi." nói xong hắn cùng bọn nhỏ hướng Lam Hi Thần hành lễ rồi đi về phía tĩnh thất đi. Hắn bị bước đi Lam vong cơ lại lên tiếng.

" Ngụy Anh, người về ngủ trước."

"Ân." Ngụy vô tiện cười cười nói với Lam vong cơ rồi cũng nhanh bước đi hồi Tĩnh Thất. Lam Hi Thần mắt thấy đệ của mình như vậy, gần như cũng hiểu.

" Vong cơ, đi thôi." Nói rồi cùng Lam vong cơ đi về phòng Lam Khải Nhân. Đến phòng Lam Khải Nhân, vào cùng Lam Khải nhân bàn về đại lễ, cũng như có ý ngỏ về việc của y và Ngụy Anh.

"Được, vậy cứ làm theo kế hoạch trước đó." Lam Khải Nhân lên tiếng đồng ý cho việc tổ chức đại lễ. nói cho Lam vong cơ cùng Lam Hi Thần lui ra. Nhưng mắt thấy Lam vong cơ vẫn đứng đó như có điều muốn nói,Lam Hi Thần vẫn đứng kế bên chờ Lam vong cơ. Lam Vong Cơ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lam Khải Nhân làm cho hắn cùng Lam Hi Thần hết sức kinh ngạc: "Thúc phụ,....Vong Cơ tâm duyệt Ngụy Anh. Muốn cùng Ngụy Anh thành thân." Nghe đến đây, Lam Khải Nhân đỏ mặt tức giận bừng bừng.

"Vong Cơ, đệ....đệ..."Lam Hi Thần thủy chung vẫn là không thể nói nên lời nào. Lam Khải Nhân ở bên gầm giọng lên: " Vong Cơ ! Ngươi biết mình đang nói gì không?" Hắn đây làm sao chịu được môn đồ đắc ý của hắn vậy mà lại, lại, tức chết hắn.

" Vong Cơ biết, thúc phụ xin người thành toàn cho Vong Cơ và Ngụy Anh. Hai chúng con lưỡng tình tuyệt duyên." Lam Vong Cơ hắn biết chứ, thúc phụ sẽ tức giận, nhưng hắn tâm duyệt Ngụy Anh, hắn muốn đường đường chính chính ở bên Ngụy Anh, cho Ngụy Anh một thân phận.

"Ngươi...ngươi, ra ngoài quỳ có ta." Lam Khải Nhân quát lên chỉ tay ngoài phía cửa. Lam Vong Cơ đứng lên nghiêm lễ: "Vâng, thúc phụ." Rồi bước ra ngoài cửa quỳ. Ở bên trong, Lam Hi Thần cũng thế hắn cầu xin thúc phụ.

"Thúc phụ,....Người biết Vong Cơ hắn tâm duyệt Ngụy công tử, Ngụy tử cũng vô tội. Người thành toàn cho hắn được không!" Lam Hi Thần hắn biết thúc phụ kỳ thật cũng không ghét Ngụy vô tiện, cũng rất thương Vong Cơ, người thế nào cũng sẽ mềm lòng thành toàn cho họ. Làm Khải nhân cũng không có phản bác Hi Thần lời nói, kỳ thật Ngụy Vô Tiện vô tội hắn biết, Ngụy vô tiện sống lại đáp ứng kia lại tình cảm của Vong Cơ hắn cũng mừng cho Vong Cơ nhưng là Vong Cơ lên chức tiên Đốc khi mọi người sẽ nhìn ra sao. "Hi Thần người ra ngoài đi. Để ta suy nghĩ." Nói rồi Xoay người lại bàn ngồi để cho Lam Hi Thần ra ngoài. Nghe hắn nói vậy, Lam Hi Thần cũng hành lễ:
"Vậy, thúc phụ người suy nghĩ, ta không làm phiền người." Nói rồi ra ngoài đóng cửa lại. Nhìn ra đó thấy Lam Vong Cơ quỳ đó trước cửa, cũng đi an ủi. "Vong Cơ, thúc phụ hắn nói sẽ suy nghĩ, ngươi đừng quá lo lắng."

Được hắn an ủi Lam vong cơ cũng hướng hắn đa tạ. "Tạ huynh trưởng giúp đỡ." Lúc nảy những lời Lam Hi Thần nói giúp hắn đều nghe được.
" Vậy ta lui trước." Nói rồi xoay người đi. Nhìn theo bóng lưng Lam Hi Thần rời đi Lam vong cơ đoàn chính quy phạm quỳ ngay ngắn.

Về tới Tĩnh Thất khi, Ngụy vô tiện liền nhảy lên giường nằm lăng qua lăng lại. Mãi đến đó gần tới giờ ăn liền một môn Sinh đem đó thức ăn tới cho hắn. Còn hảo nói Hàm Quang Quân căn dặn hắn ăn xong, nghỉ ngơi không cần chờ đợi. Kia hắn ăn xong, liền thu dọn bước ra môn liền thấy Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi thế hắn dọn. Đem hắn trong phòng không cho đi ra, hắn trong phòng buồn chán, liền lục tung Tĩnh thất phát hiện kia dưới sàn dấu rất nhiều thiên tử tiếu, liền trộm đem uống. Hắn nghĩ: 'Lam Trạm,kia tửu lượng kém như vậy liền uống đâu.Lại như vậy dấu nhiều thiên tử tiếu trong phòng nha.' Uống liền chút cũng thôi hắn không có uống say, ngồi ở bàn chờ Lam vong cơ trở về. Nhưng mà chờ lâu như vậy buồn chán mà Lam Vong Cơ vẫn chưa trở về, liền ngáp vài cái gục xuống bàn ngủ.

Kia Lam Khải Nhân trong Phòng cũng không dễ chịu gì mấy, Lam Vong Cơ vẫn quỳ không chịu đi, hắn không tài nào ngủ được. Giờ Sửu rồi hắn cũng nên đáp ứng Lam Vong Cơ nguyện vọng, dù sao hắn cũng là trưởng bối,  cũng là thúc phụ, chuyện hạnh phúc của Lam vong cơ hắn nên chịu trách nhiệm. Suy nghĩ vậy, mở ra cửa mô nhìn đến  quỳ quy phạm đoan chính Lam vong cơ, ngoại bào đã thấm ướt hơi sương cùng hắn đối mắt. Nhìn thấy hắn ra, Lam vong cơ hắn hành lễ: "Thúc phụ." Nhìn thấy Lam vong cơ hành lễ phất tay nói: " Đứng dậy đi."

Nghe hắn cho phép đứng dậy, nhưng Lam vong cơ vẫn quỳ. Giật giật môi đối Lam vong cơ nói: " Chuyện kia ta đồng ý. Mai hãy tính tiếp, ngươi về nghỉ ngơi." Nói rồi xoay người vào phòng đóng lại cửa môn. Lam vong cơ hướng hắn đa tạ, xoay người bước hồi Tĩnh Thất. Trên hành lang dài vắng vẻ, Lam vong cơ bước đi nhẹ nhàng, trong lòng hạnh phúc. Đưa mắt nhìn lên ánh trăng soi sáng Ngọc Lan trước cửa Tĩnh Thất đong đưa, tạo ra một cảnh hữu tình lại vô cùng đẹp. Đứng trước của môn Tĩnh Thất, nhẹ nhàng mở cửa, xong xoay người đóng cửa, nhìn đến trên bàn người gục ngủ thiếp đi, đôi mắt nhu hòa đi lên, bế người vòng qua Bình Phong nhẹ nhàng người lên giường. Ngụy vô tiện ngủ say, được người bế lên thanh lãnh đàn hương tiến vào hắn trong mũi làm hắn dễ chịu, hừ hừ nhẹ mấy tiếng, được người đặt xuống cuộn tròn thân thể. Lam Vong Cơ kiên nhẫn giúp hắn cởi ra ngoại bào cùng giày, đặt ngay ngắn. Cũng cởi ra mình ngoại bào và giày, tháo xuống đây buộc trán xếp ngay ngắn, để trên gối bên giường. Nằm xuống ôm người vào lồng ngực, đặt lên trán hắn ôn nhu nụ hôn, dịch chăn ngay ngắn cùng người đi vào giấc ngủ. Người kia cảm nhận được lồng ngực ấm áp, tiến sát mình đem đầu cọ cọ vào lồng ngực, tham lam hít vào vài ngụp thanh lãnh đàn hương, rồi dần yên vào giấc ngủ say.

------------_-----------
Đăng trễ cho Au xin lỗi mọi người!
Lần sau nhất định đăng đúng hạn, chap này hơi nhắn mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro