chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Ngụy Vô Tiện nán lại Vân Thâm Bất Tri Xứ một ngày liền bị Giang Phong Miên gửi thư triệu hồi trở về. Mặc dù rời đi nhưng lòng hắn vẫn khó chịu, lại lo lắng. Sợ Lam Vong Cơ sẽ không chăm sóc tốt bản thân.

Buổi tối ở Liên Hoa Ổ.

Kỳ sơn Ôn thị lấy lý do các thế gia khác không biết cách giáo dục, bỏ bê người tài, yêu cầu các nhà trong ba ngày, mỗi gia phái phải cử đi ít nhất mười đứa con cháu trong gia tộc đến Kỳ sơn, để bọn họ phái chuyên gia đích thân giáo hoá.

Giang Vãn Ngâm kinh ngạc: "Người Ôn gia đã nói ra câu này thật sao? Quá vô liêm sỉ!"

Ngụy Vô Tiện: "Tự cho là vầng mặt trời sống trên đầu bách gia thôi. Ôn gia không biết xấu hổ thế kia lại chẳng phải lần đầu. Ý vào gia to thế lớn, hồi năm ngoái đã bắt đầu không cho phép những gia tộc khác săn đêm, đoạt biết bao nhiêu con mồi của người khác, chiếm hết bao nhiêu là địa bàn."

Giang Phong Miên ngồi trên chiếc ghế đứng đầu, nói: "Cẩn thận lời nói. Ăn cơm."

Bên trong phòng chỉ có năm người, ngồi tách ra, trước mỗi người đều đặt một cái án nhỏ hình vuông, trên án là vài đĩa cơm canh. Ngụy Vô Tiện cúi đầu đụng đụng chiếc đũa, bỗng dưng bị người khác kéo kéo góc áo. Quay mặt sang, chỉ thấy Giang Yếm Ly đưa sang một cái đĩa nhỏ, trong đĩa là mấy hạt sen đã lột sẵn, ú ú trắng trắng, tươi ngon chắc mẩy.

Ngụy Vô Tiện nói nhỏ: "Cảm ơn sư tỷ."

Giang Yếm Ly cười khẽ, gương mặt kia vốn rất thanh đạm, thoáng chốc có thêm vài phần sắc màu sinh động. Ngu Tử Diên lạnh lùng thốt: "Còn ăn gì mà ăn, vài hôm nữa đến Kỳ Sơn, không biết có cơm cho tụi nó ăn không nữa, không bằng nhân dịp này bắt đầu để bụng chịu đói vài bữa, tập quen dần đi!"

Kỳ Sơn Ôn thị đưa ra yêu cầu nọ, đúng là không cách nào từ chối được. Vô số tấm gương làm chứng, nếu có gia tộc nào to gan chống lại mệnh lệnh của bọn họ, sẽ bị chụp mũ đủ thứ tội danh quái đản như "phản nghịch làm loạn tiên môn", "làm hại bách gia", hơn nữa còn coi đó là lý do, quang minh chính đại, lời chính lẽ đáng mà tiêu diệt.

Giang Phong Miên hờ hững nói: "Ngươi cần gì phải sốt ruột như thế. Dù sau này có làm sao, cơm hôm nay vẫn phải ăn."

Ngu phu nhân nhịn rồi nhịn, đập bàn nói: "Ta sốt ruột? Ta sốt ruột mới là đúng đấy! Ngươi sao vẫn cứ cái vẻ người Ôn gia phái tới nói gì à? Một tôi tớ Ôn gia, cũng dám vênh váo hống hách trước mặt ta! Trong mười đứa con cháu còn nhất định phải có con cháu dòng chính, con cháu dòng chính là ý gì? A Trừng với A Ly, ít nhất phải có một đứa trong đó! Đưa tới làm gì? Giáo hóa? Người ta giáo dục con em nhà mình ra sao, đến lượt họ Ôn bọn họ nhúng tay?! Đây rõ là đưa người qua cho bọn họ nhào bóp, làm con tin cho bọn họ!"

Giang Vãn Ngâm: "Mẹ, ngươi đừng nóng giận, ta đi là được."

Ngu phu nhân trách mắng: "Đương nhiên là ngươi đi rồi, chẳng lẽ còn để chị ngươi đi? Nhìn cái điệu của nó kìa, giờ còn đang vui cười bóc hạt sen. A Ly, đừng bóc nữa, ngươi bóc cho ai ăn? Ngươi là chủ nhân, không phải gia phó của kẻ khác!"

Nghe thấy hai chữ "gia phó", trái lại Ngụy Vô Tiện chẳng nói gì nhưng trong lình thạp phần khó chịu, một hơi ăn sạch tất cả hạt sen trong đĩa, nhai nhai, nhai đến độ trong miệng đều là từng hồi ngọt ngọt mát rượi. Giang Phong Miên khẽ ngẩng đầu, nói: "Tam nương."

Ngu phu nhân: "Ta nói gì sai? Gia phó? Nghe từ này không vui à? Giang Phong Miên, ta hỏi ngươi, lần này, ngươi có tính kêu nó đi hay không?"

Giang Phong Miên: "Xem bản thân nó, muốn đi thì đi."

Ngụy Vô Tiện giơ tay: "Ta muốn đi."

Hắn dĩ nhiên muốn đi, nếu không đi ai chăm sóc Lam Trạm bây giờ. Với tính cách đó của y chỉ sợ cho dù là người Lam gia cũng không dám tới gần. Lam Vong Cơ không thích bị người khác chạm vào.

Ngu phu nhân cười lạnh: "Hay thật. Muốn đi thì đi, không muốn đi cũng nhất định có thể không đi. Dựa vào cái gì A Trừng lại không thể không đi? Nuôi con kẻ khác, nuôi thành thế này, Giang Tông chủ, ngươi đúng là một người cực cực kỳ tốt!"

Nàng tức trong bụng, chỉ muốn xoã cơn phẫn uất này ra, có thể nói là chẳng hề có chút lý lẽ nào cả. Những người còn lại đều im lặng mặc nàng nổi nóng. Giang Phong Miên nói: "Tam nương tử, ngươi mệt rồi. Trở về nghỉ ngơi đi."

Giang Vãn Ngâm ngồi im tại chỗ, ngửa đầu nhìn nàng: "Mẹ."

Ngu phu nhân đứng dậy, cười nhạo: "Ngươi gọi ta làm gì? Như cha ngươi, bảo ta bớt nói vài câu à? Ngươi là một đứa ngu, ta đã nói với ngươi từ sớm rồi, cả đời này ngươi cũng chẳng sánh bằng cái kẻ ngồi cạnh ngươi. Tu vi chẳng hơn, săn đêm cũng không bằng, đến cả bắn diều cũng chẳng thể so. Mẹ ngươi bất bình thay ngươi, đã nói với ngươi biết bao lần đừng lêu lổng với nó! Ngươi còn nói thay nó. Sao ta lại sinh ra đứa con như ngươi cơ chứ!"

Nàng đi thẳng ra ngoài, để Giang Vãn Ngâm ngồi lại đó với mặt mày lúc xanh lúc trắng. Giang Yếm Ly lặng lẽ đặt một đĩa hạt sen đã bóc sẵn tới cạnh bàn ăn của gã. ]

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi dạo trong thành, bỗng nhìn thấy ở quảng trường đông đúc. Ngụy Vô Tiện tính tình hoạt bát thích nơi đông người lập tức kéo đạo lữ qua đó. Chen lấn một hồi mới đi vào được bên trong. Chỉ thấy giữa quảng trường treo hai người. Chính là Ngu Tử Diên cùng Giang Vãn Ngâm. Mà hai mẹ con nhà này còn đang chịu chửi rửa tra tấn từ bá tánh.

" Ngu Tử Diên, Giang Vãn Ngâm? Sao bọn họ lại ở đây? "

Lam Vong Cơ lắc đầu.

Mà nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, A Lễ cùng Ảnh, Ám và Âm đang nghiêm hình với hai người kia lập tức quay đầu lại nhìn phía bọn họ.

A Lễ kinh hô: " Vương gia! Vương phi! "

" Chủ nhân! "

Thấy bị phát hiện rồi, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ đến trước mặt bọn họ: " A Lễ. Đã lâu không thấy. "

A Lễ vừa mừng vừa khóc nói : " Vương gia, ngươi đi thật lâu. A Lễ tưởng không gặp được người nữa. "

" Ngoan. "

" Chủ nhân, tiểu chủ nhân. " Ám, Ảnh, Âm vui mừng gọi. Từ khi Lam Vong Cơ đến Phàm giới, Ảnh đều đi theo hai người, Âm tiếp tục nhiệm vụ được giao còn Ám thay hai người truyền tin tức giữa hai nữa. Sau này hai người chết đi, Ám; Ảnh; Âm quyết định đi theo A Lễ làm việc. Chờ một ngày chủ nhân quay về.

Ám, Âm, Ảnh vốn là cô nhi được Lam Vong Cơ vô tình cứu giúp. Vì báo đáp ân tình cả ba đều quyết định đi theo y làm việc. Lam Vong Cơ mỗi ngày sẽ dạy bọn họ luyện tập. Cùng mở ra Phỉ Hương Các cùng Trân Bảo Các của Nhiếp Hoài Tang đều giữ liên hệ chặt chẽ.

Lam Vong Cơ nhìn ba gương mật quen thuộc cũng gật đầu : " Vất vả. "

" Cũng không a"

" A Lễ, vì sao Ngu Tử Diên và Giang Vãn Ngâm đều ở đây? "

A Lệ nghe hắn nhắc về hai người này lập tức biểu tình tức giận nói: " Vương gia, chúng ta đều nhìn thấy hết. Bọn tiện nô này dám giết hại lão vương gia cùng vương phi thậm chí còn hành hạ người. Không thể không trút giận được! Là Bệ hạ bảo A Lễ đem đám người này diễu hành thị chúng nhận hết tra tấm. Cho bọn chúng biết bọn chúng ti tiện đến mức nào. Chỉ là đáng tiếc không có Giang Phong Miên ở đây! "

Ngụy Vô Tiện liếc nhìn hai người bị treo phía sau lưng cũng không hỏi gì nữa, tùy ý mang theo bốn người cùng Lam Vong Cơ đi tìm một tửu lầu nghỉ ngơi.

Vân Thâm Bất Tri Xứ.

" Thúc phụ, Ngụy công tử đúng là xích tử chi tâm. Cũng may lúc đó Vong Cơ có hắn bầu bạn..." Lam Hi Thần nhìn thủy kính lòng có chút ấm áp.

" Hi Thần, nếu Vong Cơ cùng Ngụy Anh đến nhớ chuẩn bị những thứ hai đứa thích...không thể khiến hai người thất vọng được. "

" Vâng, thúc phụ. "

[ Các con cháu thế gia của các gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ rải rải rác rác đến, đều là tiểu bối, trong mấy trăm người ấy, có không ít đứa quen nhau hoặc là quen mặt. Tụm năm tụm ba, thì thầm nói chuyện, mặt mày trông không tốt chút nào, xem ra đều là bởi cái kiểu triệu tập không hề lễ độ kia.

Liếc một vòng, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm."

Người của Cô Tô Lam thị tới cũng hơn mười người, dáng điệu đều khá là hốc hác. Sắc mặt Lam Vong Cơ nhợt nhạt hơn cả, nhưng vẫn một vẻ lạnh lùng, biểu cảm chớ tới gần đây, lưng đeo kiếm Tị Trần, đứng cô độc một mình, chung quanh là cả vùng vắng vẻ.

Ngụy Vô Tiện vốn định đi tới bắt chuyện với y, Giang Vãn Ngâm nhắc nhở hắn: "Chớ có gây chuyện!" Rồi coi như không có gì.

Bỗng nhiên, phía trước có người cao giọng chỉ huy, lệnh con cháu chúng gia tập hợp thành trận.

Người này không lớn hơn họ bao nhiêu, trông chừng mười mấy tuổi, vênh váo hống hách, mặt mũi có thể miễn cưỡng dính chút mép từ "đẹp". Nhưng đi cùng đó là đầu tóc của kẻ này, khiến người ta có cảm giác bóng dầu, không được sạch sẽ dễ chịu cho lắm. Kẻ này chính là đứa con nhỏ tuổi nhất của gia chủ Ôn thị - Ôn Triều.

Ôn Triều đứng trên con dốc cao, nhìn xuống mọi người, dường như rất là lâng lâng, phất tay nói: "Tất cả nộp kiếm lên!"

Đoàn người bắt đầu rối loạn. Có đứa kháng nghị: "Kẻ tu chân kiếm không thể rời khỏi người, tại sao lại muốn bọn ta nộp tiên kiếm lên?"

Ôn Triều nói: "Vừa nãy là đứa nào nói? Tự bước ra đây!"

Người vừa nãy mới lên tiếng kia, lập tức không dám nói lời nào nữa.

Cả vùng dần dần yên tĩnh lại, lúc này Ôn Triều mới hài lòng, gã nói: "Cũng là tại hiện giờ thứ con cháu thế gia như các ngươi không hiểu lễ nghi, không biết phục tùng, chẳng rõ tôn ti, hỏng hết nền móng, ta mới quyết tâm muốn giáo hoá các ngươi. Hiện giờ cứ ngu ngơ không biết sợ, nếu như không sớm cho các ngươi quen nề nếp, sau này còn không phải sẽ có kẻ mưu toan khiêu chiến quyền uy, bò lên trên đầu Ôn gia hay sao!"

Biết rõ lấy kiếm là có ý xấu, nhưng bây giờ Kỳ sơn Ôn thị như mặt trời ban trưa, các nhà đều như đi trên băng mỏng, không dám có chút phản kháng, rất sợ chọc gã bất mãn, sẽ bị chụp cho cái tội gì đó làm liên luỵ đến toàn tộc, chỉ đành nuốt giận vào bụng,

Giang Vãn Ngâm đè chặt Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nói khẽ: "Ngươi đè ta làm gì?"

Giang Vãn Ngâm hầm hừ: "Sợ ngươi làm bậy."

Ngụy Vô Tiện chửi thầm một tiếng. ]

Bất Dạ Thiên.

Ôn Triều nằm bẹp trên sàn, mặt mũi bầm dập khóc chút chít xin tha. Nhiếp Minh Quyết bất đắc dĩ ngừng tay.

Hắn thật tức giận, nhìn thủy kính đến giáo hóa tư, nhìn xem. Ôn Triều làm ra cái quỷ gì. Cái gì mà chước kiếm, bắt các công tử thế gia đi múc nước gánh phân! Thậm chí ngay cả người bị thương nặng như Lam Vong Cơ cũng không buông tha.

Nhìn xem, Ôn Triều kia đầy dầu mỡ ghê tởm biết bao.

Nhưng mà Ôn Triều cảm thấy oan uổng aaaa

Rõ ràng gã cái gì cũng chưa làm, bộ dáng còn đẹp hơn cái thằng trong thủy kính kia nhiều. Tên kia nhất định là bôi nhọ gã!

Đúng vậy, chắc chắn vậy!

Nhiếp Hoài Tang một bên cùng Ôn Húc, Ôn Tình, Ôn Ninh, Phượng Tịch và Duyệt Quân ăn dưa nhìn hai người đánh nhau túi bụi.

Ôn Triều quả nhiên thiếu đánh.

Nhiếp Hoài Tang trong lòng thầm may mắn. Lúc đó Nhiếp Minh Quyết đánh gã bị thương nặng một chân dọa đám trưởng lão Ôn thị kia mới tránh được một kiếp.

Còn may...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro