Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Đúng vào lúc này, bên cạnh có người hô: "Tìm được rồi!"

Vương Linh Kiều lập tức phớt lờ bọn họ, chạy vội sang, vừa nhìn thấy liền vui vẻ reo lên: "Ôn công tử! Tìm thấy rồi! Tìm thấy lối vào rồi!"

...

Chưa thấy yêu thú mình mong muốn, Ôn Triều cũng có hơi nôn nóng

Gã chửi hai câu, bỗng dưng "suy nghĩ chợt loé", nói: "Tìm một người, treo lên, cắt chút máu dẫn thứ kia ra."

Đại đa số yêu thú khát máu như điên, nhất định sẽ bị số lượng máu lớn và người sống không thể động đậy giữa không trung thu hút ra ngoài.

Vương Linh Kiều đáp lời, lập tức chỉ về một thiếu nữ, dặn dò: "Nhắm nàng đi!"

Thiếu nữ kia chính là "Miên Miên" - người đã tặng túi thơm trên đường ban nãy, nàng bị điểm mặt bất thình lình, cả người ngơ ngác

Miên Miên phản ứng lại, đúng thật là đang chỉ nàng, mặt đầy sợ hãi liên tục lùi về sau. Ôn Triều thấy người Vương Linh Kiều chọn là thiếu nữ này, nhớ tới mình còn chưa có cơ hội ra tay, khá là đáng tiếc: "Chọn này? Đổi đứa khác đi."

Vương Linh Kiều hờn dỗi: "Sao lại phải đổi? Thiếp chọn nó, chàng không nỡ hả?"

Ả ta vừa nũng nịu, Ôn Triều liền rạo rực, người mềm đi phân nửa, lại nhìn cách ăn mặc của Miên Miên, chắc hẳn không phải con cháu dòng chính, cùng lắm chỉ là một môn sinh, đem ra làm mồi thật chẳng còn gì thích hợp hơn, cho dù biến mất cũng không sợ có thế gia đến lằng nhằng lải nhải, bèn nói: "Bậy bạ, sao ta lại không nỡ? Tuỳ nàng, Kiều Kiều định đoạt đi!"

Tim Miên Miên treo tít lên cao, quá nửa là sẽ một đi không trở lại, hốt hoảng chạy trốn. Nhưng nàng trốn tới hướng nào, ngươi nơi ấy đều lập tức tản ra một khoảng. Ngụy Vô Tiện khẽ động đậy, bị Giang Trừng túm chặt kéo lại ngay. Miên Miên chợt phát hiện, có hai người lù lù bất động, vội vã trốn ra phía sau họ

Hai người này chính là Kim Tử Hiên và Lam Vong Cơ. Tôi tớ Ôn thị đi tới chuẩn bị trói người thấy bọn họ không có ý tránh ra, quát lên: "Đi sang một bên!"

Lam Vong Cơ thờ ơ không đáp.

Thấy tình thế là lạ, Ôn Triều cảnh cáo: "Các ngươi làm gì đó? Nghe không hiểu tiếng người hả? Hay là muốn sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân?"

Kim Tử Hiên nhướng mày: "Đủ chưa? Bảo người khác làm khiên thịt cho ngươi còn chưa đủ hay sao, giờ còn muốn người sống lấy máu làm mồi cho ngươi?!"

Ngụy Vô Tiện hơi ngạc nhiên: "Kim Tử Hiên này, vậy mà lại có vài phần can đảm."

Ôn Triều chỉ vào bọn họ, nói: "Đây là muốn tạo phản hả? Ta cảnh cáo các ngươi, ta đã khoan nhượng các ngươi rất lâu rồi đấy. Giờ thì lập tức tự mình ra tay, trói nha đầu này lại treo lên cho ta! Bằng không người hai nhà các ngươi mang đến khỏi cần quay trở lại!"

Kim Tử Hiên hầm hừ cười khẩy, cũng chẳng nhúc nhích. Lam Vong Cơ cũng làm như không nghe thấy, yên lặng như ngồi thiền

Có một tên môn sinh Cô Tô Lam thị ở cạnh bên nghe thấy những lời uy hiếp của Ôn Triều, run rẩy không thôi, lúc này cuối cùng không nhịn được nữa, xông lên, nắm lấy Miên Miên, chuẩn bị ra tay trói nàng lại. Chân mày Lam Vong Cơ nghiêm lại, một chưởng vỗ ra, đập gã ngã sang bên

Tuy y không nói không rằng, nhưng vẻ mặt khi trông xuống gã môn sinh kia, không giận tự uy: Cô Tô Lam thị có loại môn sinh như ngươi, quả thật đáng xấu hổ! ]

" Lam Trạm! Tên môn sinh vừa rồi trông khá quen mắt nha, ngươi biết hắn không? "

Lam Vong Cơ lạnh mặt nói: " Là Tô Thiệp "

" Tô Thiệp? Là ai nha? "

Y lặng lẽ thở dài, bất lực trước trí nhớ quá mức kém cỏi của đối phương. Y chủ động đưa ra vời gợi ý giúp hắn nhớ ra

" Thải Y Trấn đi trừ Thuỷ Hành Uyên "

Ngụy Vô Tiện giật mình: " Là môn sinh bị Thuỷ Hành Uyên kéo xuống nước sao? Không phải ta đã cứu lên hắn rồi sao? Sao lại quay qua bắn ta một tên vậy? "

" Không biết "

Càng nghĩ, Lam Vong Cơ càng hận, khí lạnh thoát ra cũng một lúc một nhiều khiến bao người đứng xung quanh phải nhẹ nhàng cách xa y trong bán kính 10m để tránh bị đông cứng

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, hắn nhớ Tô Thiệp này là Mạt Lăng Tô Thị Tô tông chủ, nghe đâu sau khi rời khỏi Lam gia, hắn ta tự mình lập ra gia tộc này, mà công pháp trong đó cũng chủ yếu lấy từ Cô Tô Lam Thị mà ra. Mà bây giờ nhìn lại hắn ta từng được Ngụy Vô Tiện cứu đến hai lần, vẫn có thể lật mặt lấy ân báo oán, đáng khinh bỉ vạn phần

Cô Tô Lam Thị tỏ vẻ vô cùng xấu hổ khi có một môn sinh như vậy

Mạnh Bà ho khan vài tiếng, hỏi hỏi vị Minh Đế 3 tuổi nào đó

" Minh Đế đại nhân, vị Tô Thiệp này chịu người khác ơn lại dùng oán báo đáp, vì bị Kim Tử Huân khinh thường mà hạ Thiên Sang Bách Khổng Chú, gián tiếp khiến ngài tử vong, ngoài ra còn làm vô số điều ác cho bình dân bá tánh, không tu khẩu đức, không biết đại nhân sử chí ra sao? "

Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt cằm, nói

" Truyền tin cho Phán Quan cùng Hiểu Tinh Chân Quân trên thiên giới, sau khi xem xong mọi chuyện, ngay lập tức thanh trừng tu tiên thế gia! "

Mọi người đừng ở nơi đây đều lạnh sống lưng, không cách nào có thể phản kháng lại. Đây chính là Di Lăng Lão Tổ, Minh Đế quyền năng của Minh giới a, làm sao có thể chống cự lại được. Còn kêu cả các vị tiên quân đến đây cùng các minh quân rửa sạch toàn bộ bách gia thì làm sao có thể kêu được nữa

Lam Vong Cơ trong mắt tràn ngập ôn nhu cùng tự hào, đây là Ngụy Anh của y a, cuối cùng hắn cũng có thể đứng lên nói ra quyết định của chính mình. Hắn nhìn lại y, nụ cười tràn ngập nắng ấm nở rộ trên gương mặt tuấn tiếu khiến trái tim Lam Vong Cơ đập rộn ràng. Tựa như ngày đầu tiên cả hai gặp nhau trên bức tường ở Vân Thâm, thiếu niên ngày ấy cầm hai bình Thiên Tửu Tiếu đứng dưới ánh trăng. Một lần liếc mắt, chung quy vẫn là cùng người bên nhau cả đời

" Lam Trạm, sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ cho ngươi một món quà, đảm bảo ngươi sẽ hạnh phúc phát khóc đấy "

" Hảo, ta đợi "

Ối dồi ôi, lười quá :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro