Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Ôn Triều giận tím mặt, quát lên: "Phản! Sát!"

Mấy tên môn sinh Ôn thị rút trường kiếm sáng loáng ra, nhắm Lam Vong Cơ và Kim Tử Hiên mà đánh tới. Tên "Hoá đan thủ" Ôn Trục Lưu kia đứng chắp tay phía sau Ôn Triều, vẫn không hề động thủ, như cho rằng căn bản không cần gã ra tay vậy. Này cũng đúng thôi, hai thiếu niên lấy ít chọi nhiều lại còn tay không tấc sắt, vốn đã bất lợi, còn thêm vào mấy ngày nay bôn ba vất vả, trạng thái cực tệ, đã thế Lam Vong Cơ còn có thương tích trên người, tuyệt đối không chống đỡ được lâu!

Ôn Triều nhìn thuộc hạ đánh với hai người, xuỳ xuỳ: "Kẻ như thế, rõ đáng chết."

Có tiếng cười hì hì truyền từ bên cạnh sang: "Đúng đó, cái loại cậy gia thế làm xằng làm bậy, ức hiếp người khác, tất cả đều đáng chết, không những phải giết, còn phải chặt đầu xuống, để kẻ đó chịu vạn người thóa mạ, cảnh tỉnh đời sau."

Nghe vậy, Ôn Triều quay phắt đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Ngươi cần ta lặp lại lần nữa hả? Được thôi. Cái loại cậy gia thế làm xằng làm bậy, ức hiếp người khác, tất cả đều đáng chết, không những phải giết, còn phải chặt đầu xuống, để kẻ đó chịu vạn người thóa mạ, cảnh tỉnh đời sau - nghe rõ chưa?"

Ôn Trục Lưu nghe thấy câu này, như đang đăm chiêu, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện. Ôn Triều cáu tiết: "Ngươi lại dám cuồng ngôn vọng ngữ nói mấy lời cẩu thí bất thông, đại nghịch bất đạo này!"

Đầu tiên là Ngụy Vô Tiện cong môi "phì" một tiếng, tiếp sau đó, càn rỡ cười phá lên một tràng to.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn vỗ vai Giang Trừng, vừa cười đến ná thở vừa nói: "Cẩu thí bất thông? Đại nghịch bất đạo? Ta thấy là ngươi mới đúng! Ôn Triều, ngươi biết câu vừa nói lúc nãy, là của ai nói không? Chắc là không biết đâu nhỉ, để ta cho ngươi biết luôn. Câu đó chính là đại đại đại danh sĩ khai tông lập tổ dòng chính nhà ngươi - Ôn Mão nói ra đấy. Ngươi vậy mà dám mắng danh ngôn của lão tổ tông nhà ngươi là thứ rắm chó không kêu, đại nghịch bất đạo? Chửi hay lắm, cực kỳ hay! Ha ha ha ha ha ha..."

Mấy ngày qua, lúc Ôn Triều "giáo hoá" bọn họ, còn phân cho mỗi người một phần "Ôn môn tinh hoa lục", chép chi chít đầy danh ngôn với sự tích sáng chói loá của các đời gia chủ và danh sĩ Ôn thị, yêu cầu đọc kỹ học thuộc làu, luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Ngụy Vô Tiện lật vài lần, muốn mắc ói, đến cả lời thoại như uống ngụm nước nhạt nhẽo vô vị cũng có thể nói tới nói lui mổ xẻ thâm ý ở trong, phét tới mức thiên hoa loạn trụy ]

" Ôn Triều!!! "

Ôn Nhược Hàn tức giận la lớn lên, con thứ hai của hắn lại dám cả gan mắng cả tổ tiên của Ôn thị, giỏi, giỏi lắm!

" Ngụy công tử, nhi tử của ta dưới Minh giới phiền ngươi quản nó giúp ta, có chuyện gì ngươi cứ phạt nó đến không còn hình nữa cũng được, nó mà dám nói nửa lời, ngươi cứ bảo là do ta bảo làm vậy "

Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt cằm, ngụ ý rằng hắn sẽ chấp nhận, dẫu sao thì hắn cũng có tư thù, nhân cơ hội này trả đũa cũng không sao

Mọi người: Ủa chứ xuống đến Minh giới còn ai là còn hình người nữa hả?

[ Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đúng rồi, nhục mạ danh sĩ Ôn môn thì có tội gì? Nên phạt thế nào? Ta nhớ là giết không cần luận tội, đúng không? Ừm, tốt đó, ngươi có thể đi chết được rồi."

Ôn Triều không dằn nổi nữa, rút kiếm nhắm hắn mà đâm. Một lần xông tới này, lập tức lao ra khỏi phạm vi bảo vệ của Ôn Trục Lưu.

...

Nụ cười bên môi hắn không giảm, ra tay nhanh như điện, thoáng cái đoạt kiếm đánh ngược lại, chỉ một lần hành động đã áp chế được Ôn Triều!

Hắn một tay tóm Ôn Triều, lên xuống vài cái, nhảy đến trên một hòn đảo đá trên con đầm sâu, kéo khoảng cách, tay còn lại cầm kiếm của Ôn Triều gác lên trên cổ gã, cảnh cáo: "Tất cả đứng yên, còn cử động nữa coi chừng ta cho Ôn công tử của các ngươi đổ máu!"

Ôn Triều gào xé ruột xé gan: "Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích!"

Lúc này đám môn sinh vây đánh Lam Vong Cơ với Kim Tử Hiên mới ngưng công kích. Ngụy Vô Tiện quát lên: "Hoá đan thủ ngươi cũng đừng nhúc nhích! Các ngươi biết tính khí của gia chủ nhà họ Ôn rồi nhỉ, chủ nhân ngươi ở trong tay ta, chỉ cần gã đổ một giọt máu thôi, người nơi này bao gồm cả ngươi, đừng mơ có ai sống!"

Quả nhiên Ôn Trục Lưu lập tức rụt cái tay chuẩn bị làm khó dễ lại. Thấy tình hình đã được khống chế, Ngụy Vô Tiện còn định nói thêm, bống dưng, cảm thấy toàn bộ mặt đất đều rùng rùng.

Hắn cảnh giác: "Động đất hả?"

Hiện giờ bọn họ đang ở trong hang động dưới lòng đất, nếu đã là hang ngầm, thì dù lối vào bị chặn hay bọn họ bị chôn sống, cũng đều là chuyện cực kỳ đáng sợ. Nhưng Giang Trừng lại nói: "Không có!"

Thế nhưng Ngụy Vô Tiện có cảm giác, mặt đất ngày càng lắc lư ghê hơn nữa, lưỡi kiếm rung rung chạm vào cổ họng Ôn Triều vài lần, khiến gã kêu la thảm thiết. Giang Trừng bỗng quát to: "Không phải động đất, mà là thứ dưới chân ngươi động đậy!!!" ]

Mọi người đứng cạnh Ôn Nhược Hàn nổi hết da gà da vịt lên rồi, bởi vì vị bạo chúa này đang nổi cơn thịnh nộ nha!

Mặt hắn xám xịt hết cả lại, gân tay nổi lên chằng chịt, linh khí bắt đầu có dấu hiệu bạo phát, tựa hồ như sắp tẩu hoả nhập ma vậy. Ôn Tình, với bản tâm của một vị y nhân, không màng mọi người mà rút ngân châm ra ghim thẳng lên người Ôn Nhược Hàn, động tác vô cùng nhanh gọn nhưng cũng có một phần mạnh bạo

" Ôn tông chủ, xin ngài giữ vững tâm tính một chút "

Ôn Nhược Hàn hừ lạnh một phen, thầm chửi hai đứa con mình bất tài vô dụng, chẳng giống cha bọn chúng tẹo nào

Tàng Sắc Tán Nhân tò mò vỗ vai Ngụy Vô Tiện, hỏi: " A Anh, cái thứ dưới chân ngươi là gì vậy? "

" Là Đồ Lục Huyền Vũ nha "

" Các... các ngươi không bị thương gì chứ? " Lam phu nhân sốt sắng hỏi

" Lam Trạm chân bị trọng thương, may mắn lúc đó có một ít thảo dược cho nên không có nguy hiểm gì nhiều, ta lúc sau phát sốt mấy ngày, lúc tỉnh lại thì đã trở lại Giang gia rồi "

Nhắc đến Mộ Khê sơn năm ấy, Lam Vong Cơ vừa ghen vừa hận lại còn rất đau lòng. Ghen tuông với một cô nương bị hắn trêu trọc hàng mấy năm nay, hận chính bản thân y vì cái gì không thể bảo hộ hắn chu toàn, vì cái gì không thể mạnh bạo nói ra phần tâm ý của mình để rồi sau này bỏ lỡ mất nhau, đau lòng hắn vì sao luôn cậy mạnh, vì sao không thể nghĩ đến mình mà luôn nghĩ cho người khác trước. Càng nghĩ, Lam Vong Cơ càng cảm thấy bản thân yêu đuối đến nhường nào

Cảm thấy người bên cạnh có một chút thay đổi, Ngụy Vô Tiện không nói gì mà chỉ lặng lẽ đụng nhẹ vào tay y, nở một nụ cười thật tươi. Không cần phải như vậy nữa, mọi chuyện sau này hắn đều sẽ vì y mà làm, bởi cả trái tim cùng thể xác này, ta nguyện ý trao toàn bộ y rồi. Khoảng cách giữa cả hai dần ngắn lại, đến lúc hơi thở của Ngụy Vô Tiện phả bên tai Lam Vong Cơ, thời gian đối với y mà nói bỗng dưng dừng lại một cách quá đột ngột nhưng cũng quá đỗi hạnh phúc

"Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân, ta... tâm duyệt ngươi"

Á trời ơi, tôi trở lại rồi, các cô có nhớ rồi không nè 0v0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro