Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ ...

Ngụy Vô Tiện vọt tới, một chưởng đập bay cái tay túm tóc của Vương Linh Kiều, một chưởng khác thì nặng nặng nề nề nện vào ngực ả ta

Vương Linh Kiều bị hắn đập thẳng một chưởng, bay ra đằng sau

Thế nhưng, mặt là sắt kia, đã đè lên lồng ngực Ngụy Vô Tiện

Ngụy Vô Tiện ngửi thấy mùi hăng hắc của quần áo và da thịt bị đốt cháy khét, và còn cả cái mùi đáng sợ của thịt chín rục, đau đớn ngập đầu truyền đến nơi gần dưới xương quai xanh.

Hắn ra sức cắn mạnh răng, vẫn không tài nào khép chặt được, chẳng thể giữ nổi tiếng rít chực chờ trong khớp hàm, để nó lao ra khỏi cổ họng.

Lực một chưởng kia của hắn không nhẹ, đập Vương Linh Kiều bay ra ngoài, điên cuồng hộc máu, rớt xuống đất rồi liền gào khóc. Giang Trừng giơ tay nhắm đỉnh đầu Vương Linh Kiều bổ tới, Ôn Triều gào ầm lên: "Kiều Kiều! Kiều Kiều! Mau cứu Kiều Kiều trở về!" ]

"A Anh!!"

Tàng Sắc Tán Nhân mặt tái nhợt, hoảng loạn ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện. Đây là con của nàng a, sao bọn họ lại có thể tàn nhẫn đối với A Anh của nàng như vậy được?!

"Nương, con không sao, đã qua rồi mà"

"Nhưng A Anh cũng là người, là người thì ai chẳng biết đau"

Ngụy Vô Tiện cứng đờ thân hình, trợn tròn mắt nhìn nàng. Đã bao lâu rồi không có ai không nói với hắn rằng hắn cũng là một con người. Ngày còn bé nhẫn nhục chịu đau chỉ để tìm một con đường sống, thời thiếu niên chịu cảnh tan cửa nát nhà, tự hủy tiền đồ, tu luyện ma đạo báo thù cho gia tộc, sau này cứu người báo ân, lưng đeo bêu danh, đến cuối cùng buông bỏ trần tục mà chết. Cả cuộc đời 22 năm của hắn, liệu đã có một ai nói với hắn rằng Ngụy Vô Tiện hắn sẽ biết đau, sẽ biết khổ?

Ngụy Thường Trạch tiến đến, ôm cả thê nhi vào lòng an ủi, một nhà ba người cứ như vậy đau lòng ôm ấp an ủi nhau

"A Anh, sau này có chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho cha nương, đừng có giấu trong lòng như vậy, nương..."

"Nương, không có chuyện gì, sau này con sẽ không như vậy nữa" Ngụy Vô Tiện mỉm cười "Với cả còn có Lam Trạm nữa mà, y mới không chịu nhìn con chịu đau"

Vành tai ai kia đỏ hết cả lên

"Tàng Sắc tiền bối cùng Ngụy tiền bối cứ việc yên tâm, dưới Minh giới hắn mà có chịu bất cứ tổn thương gì thì cứ để Ôn Tình vãn bối đâm cho hắn mấy châm là ổn"

"Tình tỷ hảo ác độc a!"

[ ...

Lại có người giật mình kêu lên: "Chúng nó lấp cửa hang!"

Vừa dứt lời, một nửa ánh sáng còn lại cũng bị lấp kín

Sâu dưới lòng đất, chỉ còn dư lại vài cây đuốc đang cháy, rọi sáng vài khuôn mặt trẻ tuổi mù mờ luống cuống, không có gì để nói

Một lát sau, tiếng mắng chửi của Kim Tử Hiên phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Đôi cẩu nam nữ này được lắm!"

Một thiếu niên lẩm bẩm: "Không lên được cũng không sao... Cha mẹ ta sẽ đến tìm ta. Bọn họ nghe nói chuyện này, nhất định sẽ tìm đến đây."

Lác đác vài người phụ hoạ, ngay sau đó lại có người run giọng nói: "Bọn họ còn đang tưởng chúng ta ở Kỳ sơn tiếp thu giáo hóa kia mà, sao lại tới tìm chúng ta được... Hơn nữa người Ôn gia trốn đi rồi, chắc chắn sẽ không nói thật, nhất định sẽ bịa ra lý do gì đó... Chúng ta cũng chỉ có thể ở dưới này..."

"Chúng ta cũng chỉ có thể chờ trong cái hang động này... Không có đồ ăn... Ở chung với một con yêu thú..."

Lúc này, Giang Trừng đỡ Ngụy Vô Tiện chầm chậm đi tới

Vừa nghe thấy câu "không có đồ ăn", Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng, ở đây có miếng thịt chín nè, ngươi ăn không."

Giang Trừng: "Cút! Cái thanh là sắt kia sao không ủi chết ngươi luôn đi. Này là lúc nào hả, thiệt muốn khâu mỏ ngươi lại."

Con mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ đáp lên người bọn họ, ngay sau đó, lại đáp xuống người tay chân luống cuống theo sát phía sau bọn họ - Miên Miên

Mặt nàng đã khóc đến độ nở hoa, thút tha thút thít, hai tay xoắn váy, liên tục nói "xin lỗi xin lỗi xin lỗi".

Ngụy Vô Tiện bịt tai: "Ầy, đừng khóc nữa được không? Ta đây bị bỏng chứ không phải ngươi. Chẳng lẽ còn muốn ta dỗ dành ngươi nữa? Ngươi dỗ dành ta một tiếng được không? Được rồi Giang Trừng đừng đỡ nữa, chân ta đâu có gãy."

Mấy thiếu nữ đều kéo tới vây chung quanh Miên Miên, bắt đầu đồng loạt thút tha thút thít

Lam Vong Cơ thu mắt, ngoặt trở lại

Giang Trừng nói: "Lam nhị công tử, ngươi đi đâu vậy? Con yêu thú kia vẫn còn canh giữ trong con đầm đen đó."

Lam Vong Cơ: "Về đầm. Có cách rời khỏi."

Nghe nói có cách rời khỏi, ngay cả tiếng khóc cũng im bặt. Ngụy Vô Tiện nói: "Cách gì?"

Lam Vong Cơ: "Đầm có lá Phong."

Lời bất thình lình này mới nghe thì không hiểu gì, nhưng Ngụy Vô Tiện lập tức được điểm thông ]

"Trạm nhi thông minh a!" Lam phu nhân vui vẻ vỗ tay

"Ân, Trạm nhi quả thực không tồi" Thanh Hành Quân cũng hài lòng gật đầu

"Hắc hắc, có con rể ưu tú như vậy mới xứng với A Anh nhà chúng ta chứ" Tàng Sắc Tán Nhân ngửa mặt lên trời cười lớn

Ngụy Vô Tiện: A cha, thỉnh người giữ lại chút bộ mặt cho a nương a

Ngụy Thường Trạch: Ta bất lực...

Giang Phong Miên: Đúng là Tàng Sắc, bội phục bội phục

Ngu Tử Diên, Lam Khải Nhân:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro