Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Tiên phủ Lam thị tọa lạc ở nơi thâm sơn bên ngoài thành Cô Tô

Thuỷ tạ trong lâm viên chằng chịt nhưng thú vị, tường trắng ngói đen quanh năm có mây mù bao phủ kéo dài, đặt mình vào đó, phảng phất như trong biển mây tiên cảnh. Hiện tại đã tiến vào giờ Mão, vầng trăng tròn đã cao quá nửa cây ngọc lan cổ thụ, ánh sáng dịu nhẹ rọi sáng lên những đoá ngọc lan trắng muốt đẹp rung động lòng người

Trên mái ngói đen tuyền, một thân hắc y thiếu niên xách theo hai vò rượu trèo vào, chưa kịp đắc trí cười bao lâu, thanh âm lãnh đạm vang lên khiến thiếu niên giật mình xoay người nhìn về phía mới phát ra lời nói

Ngụy Vô Tiện liền bắt gặp một thân bạch y không nhiễm bụi trần, đai buộc chán vân văn tung bay trong gió, gương mặt thiếu niên non nớt lại pha thêm chút lạnh lùng cao quý tựa tiên quân thoát tục trần thế khiến con người này trông trưởng thành hơn mấy phần so với chúng bạn. Hắn như si mê nhìn tiểu thiếu niên trước mắt, nhất thời không kịp phản ứng lại

" Kẻ đi đêm giờ Mão không được vào, ngươi đi ra đi "

Đôi xám tro con ngươi linh hoạt động đậy, hắn cảm thấy thiếu niên này, hảo thú vị. Nhìn gương mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc của đối phương, Ngụy Vô Tiện bất tri bất giác nhớ đến người cha quá cố của mình, ít lời y hệt thiếu niên trước mắt, nhưng chắc chắn là loại người khẩu thị tâm phi. Hắn nghĩ đến cha nương hai người một hắc một bạch song song bên nhau, hắn có thể hay không như nương mình, làm bạn với người này

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười tươi sáng tựa ánh thái dương, ấm áp mà chan hoà giơ ra vò rượu, ấn định nói:

" Thiên Tử Tiếu, chia ngươi một vò, coi như chưa nhìn thấy ta có được không? "

" Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, tội thêm một bậc "

Cái con người này thật đúng là tiểu cô bản a!! Ngụy Anh thầm than trong lòng một tiếng, bất lực cúi gập người xuống than thở

" Chi bằng ngươi nói với ta, nhà các ngươi rốt cuộc có cái gì mà không cấm? "

" Ngoài đá gia quy có khắc đầy đủ, ngươi tự mình ra đó xem "

" Nhà các ngươi gia quy hơn 3000 điều không trùng lặp, đọc được mới là lạ "

Ngụy Vô Tiện nãy giờ đều chú ý đến biểu tình của tiểu tiên quân trước mắt, phát giác thấy hai đầu lông mày y bất mãn co lại về phía mi tâm, hắn mới cuống quýt xua tay xin lỗi. Nhưng hắn muốn được đùa với thiếu niên này thêm một lúc nữa, lập tức mở nắp một vò Thiên Tử Tiếu ra, vô cùng tự nhiên ngồi trên cành cây thưởng thức hương vị cay nồng của loại rượu trứ danh này

Việc sau đó hắn cũng đoán trước được phần nào, Lam gia thiếu niên này rút kiếm ra hướng hắn trừng phạt. Ngụy Vô Tiện cũng có đôi chút bất ngờ khi người mới gặp này lại có thể đánh ngang cơ với hắn, cũng khiến hắn thích thú phần nào, nhưng vẫn thấy tiếc nuối khi bị y đánh vỡ mất một vò Thiên Tử Tiếu ]

" Thiên Tử Tiếu, chia ngươi một vò, coi như chưa từng thấy ta có được không? "

Giọng nói thiếu niên cầu học năm ấy vang vọng bên tai Lam Vong Cơ, soi sáng lên mảnh kí ức thủa thiếu thời cùng người y đặt nơi đầu trái tim mà thích, đó là những mảnh vụn nhỏ trong suốt 3 tháng học cùng Ngụy Vô Tiện, ít nhất đến thời điểm này, nó là những điều đáng giá nhất mà y có thể chân trọng

Lam Khải Nhân nhìn một màn này càng là nộ khí xung thiên, quát mắng om xòm cả lên, Ôn Nhược Hàn cấp Ôn Tình chát một châm cho hắn giúp hắn ổn định tâm mạch lại, Ôn Tình cũng chỉ biết nghe theo mà làm, dẫu sao thì đây cũng là ý kiến mà nàng định làm lúc này

Giang Yếm Ly lấy vạt áo che đi khoé miệng của bản thân, khẽ khúc khích cười, nàng bất giác nhớ lại năm đó A Tiện trở về Liên Hoa Ổ thường xuyên kể cho nàng nghe về vị Lam nhị công tử này. Hôm nay được một lần nhìn qua vị công tử khiến đệ đệ ngốc của nàng ngày đêm kể lể, được nghe đến tiếng lòng của hắn cũng khiến nàng phần nào hiểu được phần tình cảm mà Ngụy Vô Tiện dành cho Lam Vong Cơ

Tàng Sắc Tán Nhân dù rằng tính cách cũng phải nói là giống đến 8, 9 phần hài tử của mình, nhưng nói đến chuyện tình cảm thì nàng không đến mức bị coi là đầu gỗ như Ngụy Vô Tiện. Nàng liền đã chắc chắn đến một nửa rằng con trai nàng chính là nhất kiến chung tình với vị Lam gia tiểu công tử này rồi. Nàng cũng hơi để ý sắc mặt của Lam Vong Cơ, và cũng dễ dàng nhận ra ngay lập tức, vị Lam nhị tiểu công tử này cũng là chung tình với con trai nàng rồi!

Nàng có hơi đau đầu, một người ngoài cuộc như nàng còn có thể nhìn ra hai đứa nhỏ này lưỡng tình tương duyệt, thì làm sao đến cả chính chủ còn không nhận ra được cơ chứ? Tàng Sắc đoán chắc chắn là đến từ hai phía chứ không thể nào là một trong hai đứa nhỏ này đơn phương được, nhưng cũng có thể lắm chứ, lỡ đâu vị Lam nhị này không giám thổ lộ với đứa con trai ngốc nghếch của nàng thì sao nhỉ?

[ "Liên Hoa Ổ của Giang gia các ngươi có thú vị hơn nơi này không?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Thú vị hay không, thì phải xem ngươi chơi thế nào. Quy củ chắc chắn không nhiều như nơi này, cũng chẳng dậy sớm như vầy đâu."

Lam gia làm giờ Mão, giờ Hợi nghỉ, không được đến trễ. Lại có người hỏi: "Các ngươi dậy từ lúc nào? Hằng ngày làm những gì?"

Giang Trừng hừ nói: "Hắn? Giờ Tỵ làm, giờ Sửu nghỉ. Dậy rồi không lo luyện kiếm tĩnh toạ, chỉ lo chèo thuyền lướt nước hái sen bắt chim trĩ."

Ngụy Vô Tiện nói: "Có bẫy chim trĩ nhiều bao nhiêu đi nữa, ta vẫn là số một."

Nhị công tử của Thanh Hà Nhiếp gia - Nhiếp Hoài Tang cao giọng nói: "Sang năm ta muốn tới Vân Mộng cầu học! Đừng có ai cản ta!"

Một chậu nước lạnh giội xuống: "Chẳng ai cản ngươi đâu. Đại ca ngươi mà biết chỉ đập gãy chân ngươi thôi à."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thật ra Cô Tô cũng chơi vui lắm đó."

Nhiếp Hoài Tang nói: "Ngụy huynh! Ngươi và ta vừa gặp mà ngỡ như đã quen, nghe ta chân thành khuyên nhủ một câu, Vân Thâm Bất Tri Xứ không như Liên Hoa Ổ, ngươi đến Cô Tô rồi, hãy nhớ có một người ngươi không nên trêu chọc."

Ngụy Vô Tiện: "Ai? Lam Khải Nhân?"

Nhiếp Hoài Tang: "Không phải lão đầu đó. Ngươi nên cẩn thận chính là môn sinh lão đắc ý nhất, tên là Lam Trạm."

Ngụy Vô Tiện: "Cái tên Lam Trạm trong Lam thị song bích? Lam Vong Cơ?"

Ngụy Vô Tiện khẽ xoa cằm, hắn quả thực từng nghe qua danh tiếng của Lam Vong Cơ này, mới mười bốn tuổi đã được các vị trưởng lại trọng dụng thì chắc chắn không phải là một đệ tử tầm thường. Nhiếp Hoài Tang nói: "Còn Lam Trạm nào nữa, chính là tên đó đấy. Nếu so với thúc phụ y, thì chỉ có hơn chứ tuyệt không kém. Vừa cứng nhắc vừa nghiêm khắc."

Ngụy Vô Tiện "Ồ" một tiếng, hỏi: "Có phải là một tiểu tử bề ngoài rất tuấn tú?"

Giang Trừng cười nhạo nói: "Cô Tô Lam thị, nào có ai xấu xí? Nhà y đến cả môn sinh ngũ quan không chỉnh cũng cự tuyệt không thu, ngươi thử moi ra được một người có mặt mũi bình thường ta xem."

Ngụy Vô Tiện nhấn mạnh: "Cực kỳ tuấn tú." Hắn so so đầu: "Trắng một thân, trán buột khăn, mặt nghiêm, lưng đeo kiếm, rất giống mang áo tang."

"..." Nhiếp Hoài Tang khẳng định nói: "Chính là y!" Dừng một chút, lại nói: "Có điều dạo gần đây y bế quan, hôm qua ngươi mới đến, vậy đã gặp khi nào?"

"Tối hôm qua."

"Tối hôm qua... Tối hôm qua?!" Giang Trừng ngạc nhiên: "Vân Thâm Bất Tri Xứ có lệnh giới nghiêm cấm đi lại ban đêm, ngươi thấy y ở đâu? Sao ta không biết?"

Ngụy Vô Tiện chỉ: "Ở kia."

Nơi hắn chỉ là một bờ tường cao cao.

Mọi người không còn gì để nói, Giang Trừng nghiến răng: "Ngươi vừa mới tới đã gây rắc rối cho ta rồi! Chuyện ra sao?"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Cũng đâu có gì. Lúc đến đây không phải chúng ta có đi ngang qua quán rượu "Thiên Tử Tiếu" hay sao, cơ mà đã bán sạch rồi. Tối qua ta trằn trọc không thôi, bèn xuống núi vào thành mang hai vò về. Cái này ở Vân Mộng đâu có được uống."

Giang Trừng: "Rượu đâu?"

Ngụy Vô Tiện: "Thì mới vừa nhảy qua bờ tưởng, một chân còn chưa bước vào đã bị y túm được."

Một tên thiếu niên nói: "Ngụy huynh ngươi thiệt là xúi quẩy mà. Chắc là khi đó y vừa xuất quan đang tuần đêm, ngươi mới bị y tóm."

Giang Trừng nói: "Chưa tới giờ Mão, kẻ nào đi đêm đều không được vào, sao y lại cho ngươi vào?"

Ngụy Vô Tiện buông tay nói: "Bởi vậy y đâu có cho ta vào. Cứ muốn ta thụt một chân đã bước vô kia lại. Ngươi nói coi, này thì thụt cái kiểu gì, thế là hắn nhè nhẹ đi một hơi tới, hỏi ta đang cầm thứ gì trong tay."

Giang Trừng: "Rồi ngươi nói sao với y?"

Ngụy Anh: "Thiên Tử Tiếu! Chia ngươi một vò, coi như không trông thấy ta, có được không?"

Giang Trừng thở dài: "... Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu. Tội thêm một bậc."

Ngụy Vô Tiện nói: "Y cũng nói với ta như thế đó. Ta liền hỏi: "Không bằng ngươi nói cho ta hay, rốt cuộc nhà các ngươi có thứ gì không cấm?" Y có vẻ tức giận, muốn ta đến xem đá quy huấn trước núi. Nói thật, hơn ba ngàn điều, lại còn xài chữ Triện, ai muốn xem chứ. Ngươi hả? Hay ngươi? Dù sao thì cũng chẳng phải ta. Này có gì mà tức giận chứ."

"Thật là không thể tưởng nổi mà, gia quy nhà ai mà lại có hơn ba ngàn điều, lại còn không trùng lặp nữa chứ, cái gì mà "không được sát sinh trong khu vực, không được đánh nhau, không được dâm loạn, không được đi đêm, không được ồn ào, không được chạy nhanh - mấy cái này cũng được đi. Lại còn có vụ "không được cười vô cớ, không được ngồi với tư thế không đoan trang, không được ăn quá ba bát cơm"..." Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Gì chứ, đánh nhau cũng cấm?"

"... Cấm hết. Đừng nói ngươi với y đánh nhau rồi nhé."

Ngụy Vô Tiện: "Đánh rồi. Còn làm đổ một vò Thiên Tử Tiếu nữa."

Mọi người liền vỗ đùi la hét tiếc quá một tràng, Giang Trừng nói: "Chẳng phải ngươi mang theo hai vò sao, còn một vò đâu rồi?"

"Uống rồi."

Giang Trừng cảm thấy đau đầu, dự cảm không ổn: "Uống ở đâu?"

"Uống ngay trước mặt y. Ta nói: "Được rồi, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, vậy ta không vào, đứng trên tường uống, vậy không coi là phá luật ha". Rồi tu một hơi cạn sạch trước mặt hắn luôn."

"... Sau đó?"

"Sau đó lao vào đánh."

"Ngụy huynh." Nhiếp Hoài Tang nói: "Ngươi thật hung hăng."

"Ca ca, để tiểu đệ gọi ngươi một tiếng ca ca! Ngươi vậy mà lại không bị Lam Trạm đập rớt!"

"Ngụy huynh ngươi muốn chết hả! Lam Trạm chưa từng ăn phải thiệt thòi lớn như vậy đâu, có lẽ y đã để mắt ngươi rồi đó. Ngươi nên cẩn thận thì hơn, tuy Lam Trạm không cùng nghe học với chúng ta, nhưng ở Lam gia này, y chính là chưởng phạt!"

Ngụy Vô Tiện không chút sợ hãi, phất tay nói: "Sợ cái gì! Không phải nói Lam Trạm từ nhỏ đã là thần đồng, tài năng kinh thế hay sao? Thông minh sớm như vậy, mấy thứ thúc phụ y dạy cho chắc đã học đủ từ lâu rồi, bế quan tu luyện cả ngày, nào có ở không để ý ta chứ. Ta..."

Lời còn chưa dứt, lúc cả đám người đi ngang qua một ô cửa sổ không gián dấy, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc áo trắng ngồi nghiêm chỉnh trong Lan thất, tóc dài cột gọn và trán buột dây, khí tràng quanh thân như có băng sương bao phủ, lạnh lẽo lườm bọn họ.

Mười mấy cái miệng lập tức hệt như bị thi hành thuật cấm nói, im lặng bước vào Lan thất, ai nấy im lặng chọn vị trí ngồi của mình xong, ăn ý để trống một khoảng thư án quanh Lam Vong Cơ.

Giang Trừng vỗ vỗ vai Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Để ý ngươi rồi đấy. Tự cầu phúc đi thôi." ]

Lam gia mọi người đứng ở đâu đều không thể thốt lên lời nữa, Lam Khải Nhân trực tiếp ngất xỉu đi, được Ôn Tình tỷ đệ nhanh chóng bắt mạch ghim châm. Bên phía Nhiếp gia huynh đệ chắc chắn là thảm thôi rồi, Nhiếp Minh Quyết cầm Bá Hạ rượt Nhiếp Hoài Tang mấy vòng liền. Tàng Sắc Tán Nhân cười đến nội thuơng, liên hồi vỗ tay khen con mình giỏi hơn nương nhiều rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro