Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí vốn đã trầm uất giờ đây càng là u sầu ảo não, tiếng thút thít của một vài nữ tu, trong đó đáng phải kể đến là Giang Yếm Ly cùng Tàng Sắc Tán Nhân. Tàng Sắc nàng khóc đến hỏng rồi, nàng A Anh a, vì cái gì hắn phải chịu như vậy nhiều khổ cực, cũng đều tại nàng không tốt, không đủ cường mạnh để hộ hắn một đời an yên a. Giang Yếm Ly cũng là đau lòng không kém, nàng vẫn luôn nhớ đến khi còn tại Liên Hoa Ổ, A Tiện dù vẫn luôn nghe đến nương quát tháo khi, vẫn là mang gương mặt tươi cười quấn lấy nàng đòi ăn canh xương sườn củ sen, cùng A Trừng tranh dành nhau xương sườn, cùng các sư đệ bắt gà rừng hái trộm đài sen, mọi thứ tốt nhất đều là đưa đến hắn trên người. Nhưng Thiên Đạo hữu tình, lòng người vô ý, vẫn là A Tiện hắn chịu khổ quá nhiều rồi, hắn vẫn cần một nơi để về

Lam Vong Cơ nhìn một màn này lòng như sát muối đồng dạng giống nhau, Ngụy Anh của y a, người y đặt trên đầu quả tim yêu thương, nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, lại như thế nào có thể như thế khổ cực, hắn ăn những có đó liệu có hay không đau bụng? Khi đêm về hắn liền tại nơi đâu nằm? Khi bị cẩu truy đuổi, liệu có ai đưa tay ra cứu vớt hắn hay không? Hay vẫn là một mình hắn chống đỡ? Lam Vong Cơ không dám nghĩ tiếp nữa, đối với y mà nói, đoạn kí ức này cũng quá mức thương tâm rồi, nếu như có thể, nếu như còn có một cơ hội nữa, y sẽ không như vậy ngại ngùng nữa, sẽ trực tiếp đến Ngụy Anh bên người, nói với hắn rằng, y muốn mang hắn về Vân Thâm Bất Tri Xư, đem về, giấu đi, nửa đời còn lại để y sủng nịnh hắn, che chở hắn, cho hắn nơi có thể dựa dẫm, ỷ lại

[ Tuyết rơi rồi, tuyết rơi trắng xóa trên mọi con đường hẻo lánh nơi trấn Di Lăng, dòng người thưa thớt lại khá nhiều, hàng quán cũng không còn bao nhiêu nơi mở nữa, chính vì vậy cũng chẳng còn mấy thứ cơm thừa canh cặn sót lại cho đám trẻ lưu lạc đầu đường xó chợ nơi đây. Trên còn đường phủ đầy tuyết trắng, có hai ba nữ tử khoác trên mình chiếc áo choàng lông vô cùng ấm áp, túm tụm lại vừa đi vừa bóc khoai lang nướng ăn đến vui vẻ. Từng chiếc vỏ khoai rơi vãi trên đường nhanh chóng được một cái rách nát y phục hài tử nhanh nhẹn nhặt lên, như hổ đói cho vào miệng nhai ngấu nghiến, mà hài tử ấy là Ngụy Anh năm 9 tuổi

Hắn lẳng lặng nhìn theo, không tự chủ mà nâng lên khóe miệng, tạo ra nụ cười như chứa vạn ánh ban mai ấm áp tột cùng, nghĩ nghĩ: " May mắn có mấy cái tỷ tỷ ăn khoai lang, liền có cái để ăn, còn tưởng hôm nay còn phải đi tìm con chim nào đó hấp hối để ăn tạm chứ " ]

Nghe đến Ngụy Anh trong lòng, Tàng Sắc càng muốn khóc thảm thiết hơn, nàng cái này đại ngốc tử, sao có thể cái gì cũng cố nhét vào ăn vậy chứ? Ngụy Thường Trạch liên tục dỗ dành thê tử, càng cảm thấy hổ thẹn, chính mình là kẻ làm cha, là trượng phu, ấy vậy mà không thể bảo hộ được chính mình thê tử cùng con cái, hắn vẫn là quá vô dụng

Tàng Sắc cố bình tĩnh lại, khẽ lắc tay trượng phu nói: " Thường Trạch ca ca, nhi tử nhà chúng ta a, hắn yêu cầu cần phu thê chúng ta bồi bên cạnh nhiều lắm "

" Được, nếu như có gặp lại hắn, chúng ta hai người liền đến bồi hắn thật tốt "

[ Gom hảo mấy căn vỏ khoai cháy xém, hắn lon ton chạy thật nhanh đến một cái xó xỉnh sạch sẽ, ít tuyết nhất hắn có thể nhìn thấy. Ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, Ngụy Anh dù đã luyện thành quen nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi cái cảm giác lạnh tê tái xương cốt mỗi khi mùa đông về. Bỏ ra sau đầu mùi vị khen khét của vỏ khoai cháy, hắn phải ăn, cố gắng ăn, hắn cần thiết phải sống, vì hắn đáng lẽ phải như vậy

Nhưng hắn đâu có để ý rằng, tại góc tường đầu chợ, đối diện với cái góc hắn ngồi, tử y giáo phục nổi bật trong tuyết trắng, tiếng chuông kêu đinh đang theo từng bước chân ]

" Là Giang tông chủ a "

" Thật may quá, Ngụy công tử cuối cùng cũng đỡ khổ sở rồi "

Ngụy Thường Trạch phu thê đồng thời quỳ xuống trước mặt Giang Phong Miên, cúi đầu tạ lễ

" Đa tạ Phong Miên huynh cứu giúp nhà chúng ta nhi tử, ơn này phu thê chúng ta suốt đời không quên "

Giang Phong Miên luống cuống nâng tay hai người giúp họ đứng dậy, ôn hoà nói: " Việc cần làm thôi, không cần như vậy câu nệ, Thường Trạch là ta bằng hữu, có thể giúp đỡ hắn là ta cả đời ân huệ rồi "

[ Hình ảnh vừa chuyển, liên hồ xanh tươi bát ngát trải rộng khắp không gian, thuyền đò tấp nập người đi kẻ lại, nhộn nhịp đến lạ. Những chiếc thuyền di chuyển qua lại trên mặt sông, tiếng rao bán hàng hoá vang vọng khắp hai bên bờ náo nức vô cùng. Mà nổi bật nhất trong đó, là hắc y thiếu niên nhanh nhẹn, hồng tiên vấn tóc tung bay trong gió, đài sen xanh tươi xen giữa những cánh phấn liên tươi đẹp nhẹ nhàng. Tiếng chuông thanh thuý kêu từng đợt từng đợt theo những bước chạy dồn dập của thiếu niên

Phía sau, một đám tử y giáo phục láo nháo chạy theo, như đám gà con đi theo mẹ kiếm ăn vậy, cực kì lộn xộn. Hình ảnh tươi đẹp bên bến thuyền ấy trong sáng đến độ chọc người nhìn vào cũng sẽ nở nụ cười thật tươi, cũng bởi quá đáng yêu rồi! ]

Nhìn đến bộ dáng thiếu niên vô tư lự chảy nhảy nơi hồ sen Vân Mộng, người Giang gia đứng tại nơi đây đều vui vẻ lên mấy phần, nhưng đáng tiếc nhất chính là, thời niên thiếu vô tư lự ngày nào giờ đã tan thành hư vô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro