Tập 11: Ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không rõ ràng lắm mình về đến nhà thế nào, nhưng ở cửa gặp được Lộc Hàm cuộn thành một đoàn, nhìn anh mệt mỏi, chắc đã đợi lâu lăm rồi. Tôi kinh ngạc nhìn anh một hồi lâu, anh ngẩng đầu thấy được tôi liền đứng lên, yên lặng ngắm nhìn tôi, sau đó nở nụ cười: "Sau giờ em mới về, anh chờ em giải thích này."

Tôi nhìn tóc anh rối loạn, ngực nói không tư vị gì, làm sao bây giờ? Một câu mà mình cũng nói không nên lời. Mặc dù muốn cùng Lộc Hàm một chỗ, thế nhưng bây giờ làm sao mà nói ra?

Thấy tôi im lặng, Lộc Hàm đột nhiên hốt hoảng rống to hơn: "Em giải thích đi, sao lại không nói gì hết vậy?"

Mắt tôi cứ mờ, tựa hồ nơi tôi xuất hiện cũng sẽ không có phát sinh sự tình. Trong khoảng thời gian này quá rối bời, tâm tình phức tạp tới cực điểm, nó nhiều lần hành hạ tôi.

Thấy bộ dáng tôi như vậy, Lộc Hàm ôm tôi vào trong ngực: "Anh xin em giải thích với anh, chỉ cần em nói một từ thôi anh cũng tin, chỉ cần là em nói thì cái gì anh cũng tin tuyệt đối."

"Lộc Hàm..." Nghe được anh nói, lòng đột nhiên thả lỏng, ôm chặt lấy vị đạo phong lan quen thuộc, hoảng hốt như lại trở về thời đại học, khi đó trẻ tuổi chúng ta đã từng yêu nhau như vậy.

Đã qua bao nhiêu năm, tôi lạnh như băng, cô độc chờ cái ôm ấp này. Quá lâu, nó làm tôi luyến tiếc mở mắt, thầm nghĩ cứ như vậy qua cả đời.

Chúng tôi ôm nhau không biết bao lâu, Lộc Hàm mới chậm rãi dùng mũi chỉa vào trán tôi, lầm bầm: "Anh không muốn dằn vặt mình nữa, để cái lời giải thích này gặp quỷ đi thôi, anh không muốn xa em, anh thực sự sẽ không bao giờ nghĩ đến điều đó nữa. Anh không tin những gì mình thấy, anh chỉ tin em nói, chỉ cần em nói một câu "Người em yêu là anh', thì cho dù có không phải, anh cũng xin em hãy nói đó là anh."

Sờ sờ mặt của anh, tôi rơi nước mắt run rẩy nói: "Người em yêu cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, và cũng là tên ngốc đang đứng trước mặt em." Ngẩng đầu nhìn nhãn thần của Lộc Hàm, ánh mắt của anhn vẫn tràn ngập ôn nhu và sủng ái đối với tôi, thế nhưng trong đó càng có thêm sự nồng cháy nào đó.

Nghe được lời tôi vừa nói, Lộc Hàm nhẹ nhàng hôn lên trán, lên gò má, sau đó hôn lên môi tôi, vừa sâu vừa nhẹ. Trên mặt tôi cảm giác được anh đang thở dốc đầy nóng cháy, anh ôm tôi thật chặt, dường như muốn đem tôi nhu tiến trong thân thể của anh.

Mùi vị quen thuộc khiến lý trí chúng tôi mất đi kiểm soát, đã quên mở rộng cửa thế nào, đã quên nằm dài trên giường thế nào, chỉ nhớ rõ Lộc Hàm liếm mặt tôi, nhớ kỹ đôi môi anh hôn tôi sắp thiếu cả dưỡng khí, sau đó tay anh vuốt lên mỗi da thịt trên thân thể trần trụi, phảng phất như tôi là thánh nữ thuần khiết nhất.

Giờ khắc này, tôi đã quên Nghệ Hưng, đã quên Diệc Phàm, đã quên tất cả, thầm nghĩ thời gian mãi đình chỉ vào giờ khắc này, dừng lại trong thế giới chỉ thuộc về hai người chúng tôi, không có thống khổ, không có hiểu lầm, không có dằn vặt, không có giãy dụa, không có chia lìa.

Đạt được cao trào sau đó, Lộc Hàm ôm tôi hư thoát, nhẹ nhàng hôn lên mắt, hôn mũi, hôn xương quai xanh tôi, sau đó ôm thật chặc nghiêng đầu dài chôn ở ngực tôi, lầm bầm: "Mân Thạc, sau này đừng rời anh nữa, thực sự đừng bỏ anh, anh sẽ không chịu nổi, một ngày không có em, tâm anh như chết đi."

Tôi nhất định nhìn lông mi cong dài của anh, lúc anh ngủ nhìn thật đẹp, lén lút xoa gò má của anh: "Lộc Hàm, dù có làm sai chuyện gì, anh có thể tha thứ cho em không?"

Anh phảng phất có điểm muốn ngũ, thì thào nói nhỏ: "Em sẽ không sai, sai đều là anh, vì anh quá sĩ diện. Từ giờ chúng ta sẽ luôn cùng nhau, không bao giờ chia cách..."

Sờ sờ tóc của anh, ngực bắt đầu thở dài, mở ngăn kéo cất sổ tiết kiệm bên trong, nhìn một chút Lộc Hàm ngọt ngào trong giấc ngủ, anh còn ôm gối đầu nói mớ: "Mân Thạc, đừng, đừng bỏ anh."

Tôi đột nhiên hạ quyết tâm, lần này tôi bất năng thương tổn Lộc Hàm, đem tiền của mình giải ước cho Nghệ Hưng, sau đó sẽ giúp hắn tìm một công ty ra đĩa nhạc, cho dù là táng gia bại sản, tôi cũng nguyện ý.

Ngày hôm sau, thấy Lộc Hàm còn đang ngủ, tôi chuẩn bị lặng lẽ rời giường đến ngân hàng, lại bị anh bất ngờ ôm lấy từ phía sau. Trải qua hành vi điên cuồng vào buổi tối, tôi hiện tại có chút ngượng ngùng đối mặt Lộc Hàm, cúi đầu không dám nhìn anh.

Nhưng anh cố đem mặt tiến đến cằm dưới của tôi, bỉu môi: "Lúc em đỏ mặt thật đáng yêu, cứ sang sớm em phải hôn anh một cái." Nhìn tính anh trẻ con, tôi cười dùng gối đầu đè mặt anh xuống: "Ai muốn hôn anh a, buồn nôn."

Anh nhanh chóng ném gối đầu ra, hôn trộm môi tôi một cái: "Vậy sau này để anh hôn em, giống nhau cả thôi."

Nhìn anh thực hiện được, rồi đắc ý đứng lên đến nhà tắm, tôi mỉm cười biểu tình bắt đầu ảm đạm xuống, chuyện này vẫn là gạt Lộc Hàm thôi, anh luôn khó chịu khi đối mặt Nghệ Hưng, nếu anh biết sẽ hiểu lầm hai chúng tôi lần nữa.

Thế nhưng sao đột nhiên lòng nhảy nhanh như vậy, hạnh phúc tới quá quá đột nhiên, khiến tôi đạt được vui vẻ rồi lại sợ, rõ ràng gần trong gang tấc, lại cảm thụ được tới ngón tay trong nháy mắt lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro