Tập 12: Yêu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tình yêu thì chỉ số thông minh bằng không, những lời này thực sự rất đúng, năn nỉ thật lâu Lộc Hàm mới chịu để cho tôi đi, nhưng vẫn phải theo sát bên cạnh.

Thừa dịp anh đi mua đồ, tôi vội vàng đi tới công ty, trực tiếp đưa sổ tiết kiệm ném tới trước mặt Diệc Phàm, hắn kinh ngạc nhìn tôi: "Vậy là sao?"

Tôi tức giận nói: "Không thấy à? Bây giờ tôi thay Nghệ Hưng giải ước với công ty các người, số tiền này đủ chứ."

Hắn không có nhận sổ tiết kiệm, mà là cười lạnh nhìn tôi: "Cậu vì Trương Nghệ Hưng thực sự ngay cả gia sản cũng không cần."

Tôi không để ý Diệc Phàm nói, mặt không thay đổi nhìn hắn chằm chằm, không biết hắn rốt cuộc lại muốn làm gì. Đột nhiên Diệc Phàm đứng lên đi tới bên cạnh tôi: "Đáng tiếc lần này không phải dùng tiễn giải ước là có thể thành công, bởi vì cậu phải cứu không chỉ là một người."

Nghe giọng hắn đầy quỷ dị, tôi cảm giác sự tình dường như không đơn giản như vậy, sợ hỏi hắn: "Anh, anh nói vậy là ý gì?"

Diệc Phàm đưa qua một tạp chí, tôi nhanh chóng lấy tới xem, nguyên lai là người của công ty ca sĩ, album của hắn có ca khúc mới hoàn toàn giống với Nghệ Hưng.

Bởi vì Nghệ Hưng không khỏe nên xuất bản đĩa nhạc trễ, vì vậy ca khúc này lại là vấn đề lớn, có nghĩa Lộc Hàm viết ca khúc là sao chép tác phẩm của người khác.

"Không thể nào, không thể nào, tại sao lại như vậy?" Tay cầm tạp chí run rẩy, tất nhiên tôi biết Lộc Hàm sẽ không sao chép tác phẩm của người khác, nhất định là người của công ty cố ý đem ca khúc tiết lộ cho người khác.

Diệc Phàm nói bên tai tôi: "Mân Thạc, lần này tôi xem cậu còn biện pháp gì cứu hai người bọn họ?"

Tôi nắm chặt tạp chí, ngẩng đầu nhìn hắn: "Bởi vì mẹ tôi trong lúc vô ý hại nhà các ngươi, cho nên anh càng không ngừng muốn trả thù, dằn vặt tôi sao?"

Diệc Phàm vì câu nói của tôi mà sợ ngây người, nhìn hắn kinh ngạc, nguyên lai hắn vẫn chưa biết tôi sớm đã hiểu rõ quan hệ giữa mẹ và hắn.

Hắn quay đầu không nhìn tôi, trầm mặc một hồi mới nói: "Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi có thêm hay bớt tội cũng chẳng nhằm nhò gì."

Sau đó xoay đầu lại kiên định nhìn vào mắt tôi: "Cho dù em hận tôi, tôi cũng muốn lưu em ở đây bên cạnh tôi cả đời, nếu như em muốn cứu bọn họ thì nên suy tính một chút về việc đi Canada với tôi, vậy thì tôi sẽ đem tất cả hủy hết."

Tôi cắn chặt răng, run rẩy đi ra công ty, xoa xoa mắt, dọc theo đường đi chỉ cảm thấy đầu óc trống không, không biết mình rốt cuộc là đi như thế nào về đến nhà.

Tôi lại phát hiện Lộc Hàm đã ở nhà chờ tôi, thấy được tôi liền cao hứng ôm lấy, từ phía sau lưng xuất ra một bó Uất kim hương, nghe vị đạo nhàn nhạt, lòng tôi ê ẩm.

Thấy bộ dáng tôi có chút tiều tụy, Lộc Hàm cẩn thận chải chải đầu tôi, tôi mới miễn cưỡng cười cười với anh: "Anh thật là sến a?"

Anh ôm tôi: "Anh chỉ quan tâm em thôi mà, luôn luôn sợ mất em cho nên muốn đem tất cả sở hữu mà anh có phải nhanh làm xong."

Vốn còn muốn làm bộ đùa giỡn tôi, nhưng vì lời của anh mà đình chỉ dáng tươi cười. Nhìn phòng ốc của mình, phát hiện rèm cửa sổ đã được Lộc Hàm đổi lại màu vàng rất ấm áp, trên giường còn đặt lên hai bộ áo ngủ, thật sự có cảm giác thành gia hạnh phúc.

Ngơ ngác nhìn Lộc Hàm mặc tạp dề đứng trong phòng bếp vui sướng làm điểm tâm, mắt tôi lại khó khống chế nữa rồi, nhẹ nhàng mà ôm lấy hông anh từ phía sau: "Lộc Hàm, anh theo em đi ra ngoài tản bộ một chút nha."

Anh có điểm kinh ngạc nhìn tôi: "Em sao vậy? Hôm nay sắc mặt của em dường như rất kém, khó chịu sao?"

Tôi chịu đựng nước mắt lắc đầu, lôi kéo tay anh tựa trên gương mặt lạnh băng của mình: "Em không sao, lâu lâu muốn cùng anh đi tản bộ thôi."

"Ai nha, tay anh dính toàn cà chua, coi chừng dơ mặt em hết rồi kìa." Anh vội vàng dùng khăn tay lau mặt cho tôi, sau đó rất nghiêm túc trở lại.

Cắm hoa, bắt tay rửa quả đào nộn đỏ, cảm giác được dòng nước lành lạnh đi qua khe hở ngón tay, tôi mới phát giác lòng mình vẫn đang run rẩy.

Một mực yên lặng nhìn anh sửa sang lại hình dạng, vẫn biết đứng ở bên anh là hạnh phúc, nhưng đây là lần đầu tiên mới biết hạnh phúc thật sự là gì.

Mùa hè đến rồi, chung quanh đều là chuồn chuồn và đom đóm bay lượn hết sức đẹp mắt, dọc theo đường nhỏ, hai chúng tôi nắm tay chậm rãi đi, đèn đường rọi xuống hai cái bóng kéo rất dài, Lộc Hàm khấu chặt năm ngón tay với tôi, cười nói: "Mân Thạc, sau này hai chúng ta đều nếu như vậy, tay trong tay đi ra ngoài tản bộ. Cho dù chúng ta có già cả, anh cũng muốn đỡ em đi suốt cả đời."

Nghe Lộc Hàm nói mà tâm tôi ấm áp, đi tới công viên tôi làm bộ vui vẻ địa ngồi trên xích đu, Lộc Hàm nhẹ nhàng đẩy ở phía sau: "Em ngồi chắc vô, anh sẽ đẩy em thật cao."

Đưa lưng về phía Lộc Hàm, tôi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm thụ được gió từ bên tai thổi qua, cảm thụ được anh đẩy nhưng vẫn lo lắng, tôi nén nước mắt, cho dù nhất định phải xa nhau tôi cũng lưu lại cái mỹ hảo trong chớp nhoáng này, một phút đồng hồ thôi cũng đủ.

Xuống xích đu, ngồi ở trên sân cỏ, tôi tựa ở bên cạnh Lộc Hàm nhẹ nhàng mà hỏi anh: "Lộc Hàm, nếu có một ngày em thực sự làm sai, anh có tha thứ em không?"

Anh có điểm mẫn cảm đứng lên: "Sao hôm nay em nói chuyện cứ lạ vậy?"

Sợ anh phát hiện được tôi khác thường, liền vội vàng che dấu: "Không, em chỉ tùy tiện hỏi một chút."

Anh trẻ con ôm lấy tôi: "Đứa ngốc, anh đã nói rồi, anh không tin những gì mình thấy, anh chỉ tin em nói thôi, em nói em không làm sai thì sẽ không sai, anh tin em."

Nhéo nhéo gò má anh, lòng nhẹ nhàng thở dài. Lộc Hàm, rốt cuộc em nên làm sao bây giờ, tuy rằng em không bỏ được anh, thế nhưng lại luôn luôn gây tai nạn cho anh.

Lúc này có người bán bong bong xà phòng đi ngang qua chổ chúng tôi, Lộc Hàm cao hứng mua hai chai, tôi vội vả lấy tới, anh cười quay gò má tôi thổi một cái rất bự, tôi sợ lập tức chạy đi, bướng bỉnh nói: "So tài đi, ai thổi to hơn người đó thắng." Lập tức đối mặt anh tiến hành công kích.

Chỉ chốc lát, Lộc Hàm lấy di động ra: "Em thổi thật to đi, để anh chụp một kiểu."

Tôi ngây ngô thổi thật to, bọt biển thoáng cái đều dính trên mặt và tóc, tôi bực mình, "Chụp xấu lắm phải không?" Rồi chật vật cướp lấy di động của Lộc Hàm, tiểu tử này nguyên lai chỉ chụp mỗi cằm mình, tôi tức giận đuổi theo anh: "Tốt, anh giám giỡ với em hả."

Mỗi một lần Lộc Hàm đều kích thích tính trẻ con của tôi ra, hai người mặc kệ ở nơi nào đều có thể giống như đứa bé tranh cãi ầm ĩ, nhưng điều này vẫn khiến tôi thoải mái, không có thống khổ.

Trước khi ngủ, tôi đi rửa mặt, cư nhiên phát hiện được bàn chải mình đã được bôi kem sẵn, nước cũng trang bị đầy đủ, tôi kinh ngạc nhìn Lộc Hàm bên cạnh, anh cười hôn hôn gò má tôi: "Không biết vì sao làm vậy nữa, cứ mỗi sáng sớm anh sẽ chuẩn bị mọi thứ và chải đầu cho em được không?"

Tôi cảm động, vẫn mãi chà răng mà không có dấu hiệu ngừng lại, nếu như tôi có thể nằm ộng mình và Lộc Hàm kết hôn, như vậy tôi thực sự nguyện ý vĩnh viễn không tỉnh lại.

Tối hôm nay tôi rất điên cuồng, không nhớ rõ kích tình bao nhiêu lần, Lộc Hàm mệt muốn chết rồi, ôm tôi rất an tĩnh không nói gì liền nặng nề đi vào giấc ngủ .

Tôi lại không buồn ngủ chút nào, chậm rãi vuốt ve ngũ quan xinh đẹp của anh, khẽ hôn lên gò má ấy, thực sự rất muốn đem những hình ảnh này mang đi. Lén lút đứng lên cầm lấy camera, chậm rãi quay lại dáng vẻ của anh, tôi muốn sau này mình mãi khắc ghi hình dáng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro