Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 37

Kaito dựa theo trí nhớ tìm đường đến trường vì đã đi qua một lần nên cũng không khó để tìm lại đường đi. Vì trường học quy định giờ học là 7h nên lúc Kaito đến trường học cũng chỉ có vài học sinh vì trực nhật nên đến sớm.

Kaito nhìn đồng hồ chỉ mới có 6h chắc chắn hiệu trưởng còn chưa tới trường, mà nếu chưa tới trường thì hắn không biết lớp của mình ở đâu.

"vậy thì đi tham quan trường vậy"Kaito suy nghĩ, vươn vai, thong thả bước chậm.

"công nhận trường Rikaidai to thật, đã đi mười phút mà chỉ mới tới sân tennis" Kaito hữu khí vô lực phun tào Rikaidai thổ hào nghịch thiên, chỉ là trường học thôi mà có cần làm trường học to vậy sao?

Đối mặt với Kiyoshi Kaito vô lực phun tào, tác giả chỉ có thể nói 'ta chính là ảo tưởng thổ hào trường học thì thế nào'.

nhìn sân Tennis rộng gần bằng công viên, Kaito bỗng nhiên nhớ tới lần trước Marui và Ayaka bị Sanada phạt chạy bổng nhiên đối với bọn họ dâng lên vô hạn đồng tình.

"phốc~đây không phải Ayaka  kết nghĩa ca ca sao?"  Niou Masaharu không quản mình gặp người ta chỉ mới một hai lần đã tự động xem như bạn tốt, một tay câu cổ Kaito nói.

Kaito từ trước đến nay chưa từng bị ai như vậy thân mật ôm cổ, gương mặt đỏ lên nhưng may mắn là Niou câu cổ hắn từ phía sau cho nên không thấy được.

Yukimura đứng ở bọn họ phía sau nhìn thấy vậy, xinh đẹp mày nhè nhẹ nhăn một cái mở miệng ôn nhu nói:"Niou, mau buôn ra làm vậy thật không lễ phép"

"ha ha, thì có sao" tuy nói vậy nhưng Niou vẫn ngoan ngoãn buông ra, hắn cũng không giám cãi lời phúc hắc bộ trưởng a, hắn mới không sợ bộ trưởng đâu, chỉ là nể mặt mà thôi (づ ̄3 ̄)づ  Đương nhiên lời này cũng chỉ dám len lén nghĩ trong lòng.

Kaito quay lại thấy chúng chính tuyển đứng ở hắn phía sau, lịch sự nói một câu "buổi sáng khỏe", tầm mắt liếc xung quanh muốn tìm rong biển thiếu niên.

"người tìm Kirihara sao" không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

"a phải" nhìn Yagyu Hiroshi thân sĩ đẩy gọng kính  nói, Kaito cũng không dấu diếm mà nhận mặc dù chuyện này cũng không quan trọng gì.

"Kirihara Ayaka 10% là dậy trễ, 5% là có việc, 85% là lạc đường" Yanagi Renji không để Yagyu Hiroshi nói mà giành trước tuôn ra một loạt con số làm cho Kaito ngay lập tức trong đầu tuôn ra một cái biệt danh cho hắn đó chính là...

"số liệu nam" chết nói ra rồi!!!

Yanagi Renji:"..."

chúng chính tuyển:"..."

vừa vào cửa Kirihara Ayaka:"..."

"ha ha số liệu nam thật sự là quá chuẩn" Niou ngay lập tức phản ứng lại mà phá lên cười, hắn cảm thấy Kiyoshi Kaito ngày càng tốt chơi, xem ra đi gần hắn sẽ gặp không ít chuyện thú vị a.

Yanagi Renji trầm mặc, tuy rằng hắn trong lòng cảm thấy cũng có chút đúng nhưng vẫn rất giận dữ a.

 (P/S: ta có thể nói ta viết mọi vương tử đều ẩn hình ngạo kiều sao?)

Yanagi Renji dùng một loại trầm tĩnh đến đáng sợ ánh mắt nhìn Kaito, Kaito bị hắn nhìn có chút sợ hãi mặc dù hắn thấy Yanagi Renji không hề mở mắt.

Đúng rồi, từ lần đầu tiên gặp gỡ đến nay, Kaito ngạc nhiên nhớ ra là Yanagi hình như chưa từng mở mắt lần nào, vậy hắn làm sao xác định phương hướng của mình mà nhìn?

Yanagi Renji hướng về Kaito trong lòng hô to một vạn chữ :ta nhìn, ta nhìn, ta nhìn, nhìn đến khi ngươi không chịu được mới thôi.

nhưng Yanagi Renji không như ý rồi vì Kaito cư nhiên ngơ ra, Kiyoshi Kaito trước sự chứng kiến của nhiều người cư nhiên ngẩng người.

càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, Kiyoshi Kaito quyết định không tiếp tục mất thời gian suy đoán, trong đầu bỏ qua 1001 câu trả lời mà hắn đã YY trong đầu, quyết định hỏi nhân vật chính.

và câu hỏi của hắn là:"Yanagi-kun ngươi làm sao có thể nhắm mắt mà đi  hơn nữa còn không đụng người xung quanh?"

Yanagi:"..."

chúng chính tuyển:"..."

thật ra thì bọn họ cũng rất muốn biết, tam đại bí mật của võng cầu bộ a uy hảo kích động!!!~\(≥▽≤)/~

Yangi Renji sống trên đời đã n năm, lần đầu tiên đối với một người đánh giá:"90% sẽ làm người khác nội thương, nhân vật cần tránh xa"

------------------------------------------------------------

PS: thật xin lỗi vì đã lâu không ra chương mới, tác giả gặp vấn đề với việc học nên thời gian rãnh sẽ dành cho việc học, chương mới chỉ có thể đợi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro