CHƯƠNG 19 - AVA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NẾU TÔI PHẢI mô tả Alex Volkov, một loạt từ ngữ hiện lên trong đầu tôi. Lạnh lùng. Đẹp trai. Tàn nhẫn. Thiên tài.

"Kiên nhẫn" không phải là một trong số đó. Nó thậm chí còn không nằm trong top 1000.

Nhưng trong vài tuần qua, tôi phải thừa nhận rằng tôi có thể phải đưa nó vào danh sách, bởi vì anh rất kiên nhẫn khi hướng dẫn tôi một loạt các bài tập hình dung và thiền định để chuẩn bị cho buổi tập bơi lội thực sự đầu tiên của tôi.

Nếu hai tháng trước bạn nói với tôi rằng tôi sẽ "hình dung" và "suy ngẫm" với Alex Frekin' Volkov, thì tôi sẽ cười bể bụng, nhưng đôi khi thực tế còn lạ hơn cả hư cấu. Và bạn biết gì không? Các bài tập đó có ích. Tôi hình dung mình đang đứng gần một vùng nước, sau đó sử dụng các kỹ thuật thở sâu và thư giãn để bình tĩnh lại. Tôi bắt đầu từ các thứ nhỏ, với các vũng và ao, rồi dần dần tiến tới các hồ. Alex cũng bắt đầu đưa tôi đến các vùng nước để tôi có thể cảm thấy thoải mái hơn khi ở gần chúng. Tôi thậm chí còn nhúng ngón chân của mình xuống hồ bơi.

Tôi chưa khỏi hẳn chứng sợ nước, nhưng bây giờ tôi có thể nghĩ về nó mà không hoảng sợ - hầu hết mọi trường hợp. Ý nghĩ bay qua đại dương vẫn khiến bụng tôi nhộn nhạo, nhưng chúng tôi làm được.

Điều quan trọng nhất là tôi đã có hy vọng. Nếu tôi làm việc đủ lâu và chăm chỉ, thì có thể một ngày nào đó, cuối cùng tôi cũng sẽ chinh phục được nỗi sợ hãi đã ám ảnh tôi bấy lâu nay.

Nhưng đó không phải là sự thay đổi chấn động duy nhất trong cuộc đời tôi. Có điều gì đó đã thay đổi trong mối quan hệ của tôi với Alex. Anh không còn chỉ là bạn thân nhất của anh trai tôi mà còn là bạn của tôi nữa, mặc dù một số suy nghĩ của tôi về anh không còn thuần khiết nữa. Những gì tôi cảm thấy trong buổi chụp ảnh chẳng là gì so với những tưởng tượng đang chạy trong tâm trí tôi bây giờ.

Anh ấy sẽ ôm cô từ phía sau. Đâm vào và địt cô cho đến khi cô choáng váng. Gọi cô bằng những cái tên bẩn thỉu nhất và đối xử với cô như một con điếm.

Đó là một đoạn trong cuộc trò chuyện khủng khiếp với Madeline mà tôi không thể quên được. Mỗi lần nghĩ đến, đùi tôi co cứng lại, hơi ấm tràn ngập phần bụng dưới. Tôi cũng xấu hổ khi thừa nhận rằng đúng vậy, tôi đã thủ dâm với những tưởng tượng về việc Alex làm... những chuyện đó với tôi hơn một lần.

Không phải là anh sẽ làm vậy. Anh tỏ ra điềm tĩnh một cách bực bội kể từ sự cố ở bể bơi của tôi - không có ánh mắt nóng bỏng, không có những cái chạm nhẹ, không có dấu vết khao khát nào mà tôi thấy trên khuôn mặt anh trong bức ảnh từ buổi chụp hình của chúng tôi.

Tôi hy vọng điều đó sẽ thay đổi tối nay.

"Tớ lo quá." Stella cúi mình sau chiếc trường kỉ; cô ấy cao đến mức phải cúi người hết cỡ để những lọn tóc đen của cô ấy không rớt ra từ trên xuống. "Cậu có lo lắng không?"

"Không," tôi nói dối. Tôi chắc chắn rất lo lắng.

Hôm đó là sinh nhật của Alex và tôi tổ chức cho anh một bữa tiệc bất ngờ. Có nhiều lúc anh ghét cả những điều bất ngờ lẫn tiệc tùng, nhưng tôi cảm thấy buộc phải làm điều gì đó cho anh. Hơn nữa, không ai nên ở một mình trong ngày sinh nhật của mình. Tôi đã hỏi Alex kế hoạch tối nay của anh là gì - không nói ra vì tôi nhớ hôm nay là sinh nhật anh- và anh nói anh có tài liệu kinh doanh cần xem qua.

Tài liệu kinh doanh. Vào ngày sinh nhật của anh.

Tôi không nghĩ vậy.

Vì tôi không biết bất kỳ người bạn nào của anh ngoại trừ Ralph, huấn luyện viên Krav Maga của chúng tôi, nên tôi chỉ giữ danh sách khách mời ở mức nhỏ. Jules, Stella, Bridget, Booth và một số học sinh khác của Học viện KM trốn trong phòng khách của Ralph. Ralph đồng ý tổ chức buổi tụ họp và lừa Alex nghĩ rằng đây là một buổi gặp mặt Halloween bình thường của những người trong học viện; anh ấy và Alex sẽ đến bất cứ lúc nào.

Tôi loại bỏ ý tưởng về bữa tiệc hóa trang - Alex không gây ấn tượng với tôi như một chàng trai thích mặc đồ hóa trang - nhưng tôi hy vọng bản thân bữa tiệc là một ý tưởng hay. Hầu hết mọi người đều thích tiệc tùng, nhưng anh không phải là hầu hết mọi người.

Tiếng cánh cửa ô tô đóng sầm lại, bụng tôi thắt lại vì háo hức. "Suỵt! Họ đến rồi," tôi thì thầm lớn tiếng.

Những tiếng thì thầm kéo dài trong căn phòng tối im bặt.

"...giúp tôi chuẩn bị," Ralph nói, mở cửa và bật đèn.

Tất cả chúng tôi đều nhảy ra ngoài. "Ngạc nhiên chưa!"

Tôi ước gì tôi chuẩn bị sẵn máy ảnh vì biểu cảm trên khuôn mặt Alex? Thật vô giá. Anh  trông giống như một ma-nơ-canh đông lạnh ngoại trừ đôi mắt chuyển động từ những quả bóng bay tôi đã buộc vào nhiều món đồ nội thất khác nhau cho đến tấm áp phích thủ công có dòng chữ Chúc mừng sinh nhật, Alex! bằng chữ thảo màu xanh lấp lánh trước khi quay lại mặt tôi.

"Chúc mừng sinh nhật!" Tôi ríu rít, cố gắng xoa dịu thần kinh của mình. Tôi không thể biết anh thích hay ghét sự bất ngờ này hay anh thấy thờ ơ. Người đàn ông này khó đọc hơn một cuốn sách giáo khoa tiếng Latinh trong bóng tối.

Không phản hồi. Alex vẫn đơ người.

Jules đến giải cứu, bật nhạc và khuyến khích mọi người ăn uống và giao lưu. Trong khi những người còn lại trong nhóm tản ra, tôi tiến về phía anh và nở một nụ cười rạng rỡ.

"Khiến anh đờ người rồi à?"

"Sao em biết hôm nay là sinh nhật tôi?" Alex cởi áo khoác và ném nó ra sau trường kỉ. Ít nhất điều đó có nghĩa là anh sẽ ở lại.

Tôi nhún vai, cảm thấy e thẹn. "Anh là bạn thân nhất của Josh. Tất nhiên là em biết."

Anh cau mày. "Em chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho tôi trước đây."

"Mọi thứ đều có lần đầu tiên. Thôi nào." Tôi kéo cổ tay anh. "Anh hai mươi bảy tuổi! Điều đó có nghĩa là anh phải chụp 27 bức ảnh."

Cái nhíu mày của anh càng sâu hơn. "Tuyệt đối không."

"Cũng đáng để thử." Tôi cười toe toét. "Chỉ muốn xem liệu anh có đủ ngốc để làm điều đó hay không."

"Ava, tôi là thiên tài."

"Cũng là một người khiêm tốn nữa."

Alex nở một nụ cười. Không phải là một nụ cười to, nhưng chúng tôi đã đạt được điều đó.

Phải mất một chút nỗ lực nhưng cuối cùng anh ngày càng thoải mái hơn suốt đêm cho đến khi ăn uống và trò chuyện với mọi người như một người bình thường. Tôi đã nướng cho anh một chiếc bánh nhung đỏ vì anh thích màu đỏ nhung, và chúng tôi hát "Chúc mừng sinh nhật" trong khi anh thổi nến. Mọi thứ bình thường.

Tuy nhiên, anh từ chối tham gia khi Ralph say rượu mang máy karaoke của anh ấy ra.

"Thôi nào!" Tôi cố nài nỉ. "Anh không cần phải là một ca sĩ hay. Em hát dở lắm, nhưng em vẫn hát mà. Sẽ vui lắm."

Alex lắc đầu. "Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì trừ khi tôi giỏi việc đó, nhưng đừng để tôi  cản trở em."

"Điều đó thật ngớ ngẩn. Làm sao anh có thể giỏi một việc gì đó trừ khi anh luyện tập?"

Anh vẫn không nhúc nhích, vì vậy tôi thở dài và mở đầu bữa tiệc bằng màn trình diễn solo lạc điệu ca khúc "Oops I Did It Again" của Britney Spears trong khi họ cổ vũ tôi. Alex nằm dài trên ghế sofa, một cánh tay vòng ra sau, vài nút trên áo sơ mi của anh được mở ra. Một nụ cười lười biếng nở trên khuôn mặt anh khi anh nhìn tôi hát hết mình.

Anh trông thật lộng lẫy và rất thoải mái. Tôi hầu như chỉ đọc lời bài hát, nhưng dù sao thì mọi người cũng dành cho tôi sự hoan nghênh nhiệt liệt.

Bữa tiệc kết thúc vài giờ sau đó và tôi nhất quyết ở lại dọn dẹp ngay cả khi Ralph đã nói với tôi rằng anh ấy sẽ lo việc đó. Mọi người cũng đề nghị tham gia, nên chúng tôi chia thành các nhóm khác nhau – nhiệm vụ đổ rác, quét dọn, vân vân.

Alex và tôi bằng cách nào đó cùng nhau làm nhiệm vụ rửa bát. Ralph không có máy rửa chén nên tôi rửa bằng tay trong khi anh lau khô.

"Em hy vọng anh có một khoảng thời gian vui vẻ," tôi nói, chà sạch đường bám trên đĩa. "Xin lỗi nếu chúng em khiến anh lên cơn đau tim."

Tiếng cười khúc khích của anh khiến bụng tôi nhộn nhạo. "Sẽ phải cần nhiều hơn một bữa tiệc bất ngờ mới có thể khiến tôi lên cơn đau tim." Anh lấy cái dĩa từ tay tôi và lau khô trước khi đặt nó lên giá đựng bát dĩa. Nhìn thấy Alex làm việc nhà như rửa bát khiến tôi lại rung động. Tôi gặp vấn đề nghiêm trọng rồi. "Tuy nhiên tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ." Anh hắng giọng, má đỏ bừng. "Đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của tôi kể từ khi cha mẹ tôi qua đời."

Tôi đóng băng. Alex chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ anh trước đây, nhưng tôi biết từ Josh rằng họ đã mất khi anh còn nhỏ, điều đó có nghĩa là anh không tổ chức tiệc sinh nhật trong ít nhất một thập kỷ.

Trái tim tôi đau đớn vì anh. Không phải vì bữa tiệc mà vì anh không thể ăn mừng cùng gia đình được nữa. Lần đầu tiên tôi nhận ra Alex hẳn cô đơn đến thế nào khi không còn người thân nào trên đời ngoại trừ chú của mình.

"Vậy anh thường làm gì vào ngày sinh nhật của mình?" Tôi hỏi với giọng nhẹ nhàng.

Anh nhún vai. "Công việc. Đi uống rượu với Josh. Nó không phải là vấn đề lớn. Cha mẹ tôi coi đó là việc quan trọng, nhưng sau khi họ qua đời, điều đó dường như vô nghĩa."

"Làm sao mà..." Tôi dừng lại trước khi nói xong câu hỏi. Sinh nhật của một chàng trai không phải là thời điểm thích hợp để nhắc đến nguyên nhân cái chết của gia đình anh.

Alex vẫn trả lời. "Họ bị sát hại." Sau một thoáng do dự, anh nói thêm, "Đối thủ kinh doanh của cha tôi ra lệnh tấn công và làm cho nó giống như một cuộc đột nhập vào nhà thất bại. Cha mẹ tôi giấu tôi đi ngay trước khi những kẻ đột nhập tìm thấy chúng tôi, nhưng tôi nhìn thấy..." Cổ họng anh phập phồng với một tiếng nuốt khó khăn. "Tôi đã chứng kiến điều đó xảy ra. Mẹ, cha và em gái tôi đã không kịp trốn thoát".

Nỗi kinh hoàng tràn ngập trong tôi khi nghĩ đến việc ai đó phải chứng kiến vụ sát hại chính gia đình mình. "Em rất tiếc. Đó là—em không biết phải nói gì."

"Không sao đâu. Ít nhất thì họ cũng bắt được những kẻ ra tay."

"Còn đối thủ kinh doanh?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Mắt anh giật giật. "Hắn sẽ gặp báo ứng."

Trái tim tôi nặng trĩu trong lồng ngực ngay cả trước khi điều gì đó kinh hoàng hơn xảy đến với tôi. "Hội chứng trí nhớ siêu phàm của anh—"

Alex nở một nụ cười thiếu hài hước. "Là một mối phiền toái thực sự. Tôi sống lại ngày hôm đó mỗi ngày. Đôi khi tôi nghĩ liệu tôi có thể cứu được họ hay không, mặc dù tôi chỉ là một đứa trẻ. Tôi từng tức giận vì sự bất công của tất cả những điều đó cho đến khi tôi nhận ra rằng không ai quan tâm đến điều đó. Không có thực thể nào ở ngoài đó lắng nghe tôi la mắng họ. Chỉ có cuộc sống và may mắn, và đôi khi cả hai thứ đó đều khiến em gặp rắc rối."

Nước mắt làm cay mắt tôi. Tôi quên sạch mấy cái dĩa; tim tôi đau quá.

Tôi bước lại gần Alex, người đang nhìn tôi đến gần với vẻ mặt căng thẳng.

"Thỉnh thoảng, nhưng không phải mọi lúc." Tôi nghe thấy tiếng trò chuyện yếu ớt của những vị khách khác trong phòng khách, nhưng họ có thể ở cách đây hàng năm ánh sáng. Ở đây, trong bếp, Alex và tôi bước vào thế giới nhỏ bé của riêng mình. "Có điều gì đó tuyệt vời đang chờ đợi anh, Alex. Cho dù anh tìm thấy nó vào ngày mai hay nhiều năm sau, em hy vọng anh sẽ khôi phục niềm tin của anh vào cuộc sống. Anh xứng đáng với tất cả vẻ đẹp và ánh sáng trên thế giới này."

Tôi có ý như vậy. Bên dưới lớp vỏ băng giá, anh cũng là con người như bao người khác, và trái tim tan vỡ của anh làm tôi tan nát gấp trăm lần.

"Đây rồi, lại lãng mạn với tôi nữa rồi." Alex không di chuyển khi tôi bước thêm một bước về phía anh, nhưng mắt anh rực cháy. "Đã quá muộn đối với tôi rồi, Ánh Dương. Tôi phá hủy mọi thứ đẹp đẽ đến với cuộc đời tôi."

"Em không tin điều đó," tôi nói. "Và đó không phải là lãng mạn hóa anh. Đây mới đúng."

Trước khi kịp mất bình tĩnh, tôi kiễng chân lên và hôn anh.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng và thuần khiết, nhưng hiệu quả cũng giống như một lần ân ái trọn vẹn. Những tia lửa thiêu rụi làn da của tôi, và sức nóng trong bụng tôi bùng lên. Tôi rùng mình trước cảm giác đó, mạch đập dữ dội đến mức tôi không thể nghe thấy gì khác. Đôi môi của Alex thật mát lạnh và săn chắc, hương vị của anh giống như gia vị và nhung đỏ, và tôi muốn quấn lấy anh và nuốt chửng anh cho đến khi từng chút một của anh ở trong tôi.

Alex vẫn đứng yên, lồng ngực anh phập phồng theo từng hơi thở khó nhọc dưới sự tiếp xúc thăm dò của tôi. Tôi ấn một bàn tay rắn chắc hơn vào ngực anh và lướt lưỡi dọc theo mép môi anh, tìm cách xâm nhập—

Tôi thở hổn hển khi Alex kéo tôi về phía anh và hôn sâu hơn. Tay anh nắm lấy tóc tôi và kéo mạnh, ép lưng tôi cong lên trong khi lưỡi anh xâm chiếm miệng tôi.

"Em không phải đang nghĩ tới mấy chuyện lãng mạn phải không?" Anh gầm gừ, tay anh siết chặt đến nỗi mắt tôi ngấn nước. Anh xoay tôi lại để mép quầy ấn sâu vào da thịt tôi, còn tay kia anh kẹp chân tôi quanh eo anh. Vật cương cứng dày cộp của anh ép vào phần lõi của tôi, và tôi áp vào nó một cách trơ trẽn, tuyệt vọng vì sự ma sát. "Hãy bảo anh dừng lại đi, Ánh Dương."

"Không." Bảo anh dừng lại ư? Một đàn ngựa hoang không thể kéo tôi ra được.

Tôi luồn tay vào bên trong áo anh, háo hức khám phá làn da mịn màng và cơ bắp săn chắc bên dưới ngón tay mình. Toàn bộ cơ thể tôi rung lên vì khao khát, và khả năng có ai đó bước vào gặp chúng tôi bất cứ lúc nào càng làm tăng thêm sự hưng phấn của tôi. Đó chỉ là một nụ hôn, nhưng nó có vẻ bất hợp pháp hơn nhiều. Nguy hiểm.

Alex rên rỉ. Miệng anh lại chiếm lấy miệng tôi, và nụ hôn trở nên mãnh liệt. Ham muốn. Đói khát. Anh tàn nhẫn khi xâm chiếm các giác quan của tôi, sự đụng chạm của anh nóng bỏng và chiếm hữu đến nỗi nó in sâu vào da thịt tôi, và tôi đầu hàng anh mà không một chút kháng cự.

Tôi đang định cởi thắt lưng của anh thì anh kéo mạnh đến mức tôi loạng choạng về phía trước, mất phương hướng vì bị dứt ra đột ngột. Tim tôi đau nhói, núm vú của tôi có thể cắt được kim cương, và làn da của tôi nhạy cảm đến mức ngay cả một luồng không khí lướt qua cũng khiến tôi run rẩy. Nhưng khi làn sương mù cảm giác tan biến, tôi nhận ra Alex đang trừng mắt nhìn tôi.

"Mẹ kiếp." Anh đưa tay lên vuốt mặt, vẻ mặt cau có đủ dữ dội để khiến những người đàn ông trưởng thành phải rùng mình. "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp."

"Alex—"

"Không. Em đang nghĩ cái quái gì vậy?" anh cáu tiết. "Em có nghĩ chúng ta sẽ làm tình trong bếp trong khi bạn bè của em đang ở phòng khác không?"

Hơi nóng thiêu đốt má tôi. "Nếu đây là vì Josh—"

"Không phải về Josh." Alex nhéo sống mũi và thở ra một hơi chậm rãi, có kiểm soát. "Không chút nào."

"Thế nó là gì?" Anh muốn tôi. Tôi biết anh muốn tôi; Tôi cảm nhận được điều đó, và tôi không chỉ nói về cái khối phình to đang căng ra khỏi quần của anh. Phải, Josh sẽ cố giết cả hai chúng tôi nếu anh ấy phát hiện ra chuyện đã xảy ra, nhưng anh ấy không thể giận chúng tôi mãi được. Ngoài ra, mãi đến Giáng sinh anh ấy mới quay lại D.C. Chúng tôi có thời gian.

"Tôi đây. Và em. Cùng nhau. Nó sẽ không có kết quả." Ánh mắt trừng trừng của Alex ngày càng dữ dội. "Bất cứ ảo tưởng nào về chúng ta đang xoáy vào trong cái đầu xinh đẹp đó của em, hãy giết chúng đi. Nụ hôn đó là một lần sai lầm. Nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Tôi muốn chết vì tủi nhục. Tôi không chắc điều gì sẽ tệ hơn - Alex không hôn lại tôi chút nào, hay anh hôn lại tôi và nói những điều đó. Tôi muốn tranh luận, nhưng tôi đã dùng hết mức táo bạo của mình cho đêm nay. Tôi phải mất rất nhiều công sức mới có thể hôn anh trước, và một cô gái chỉ có thể ném mình vào một chàng trai nhiều lần thế thôi trước khi điều đó trở nên bẽ mặt.

"Được rồi." Tôi ngẫu nhiên nhặt một cái dĩa trong bồn rửa và cọ rửa, không dám nhìn vào mắt anh. Mặt tôi nóng đến mức tôi tưởng mình sắp nổ tung. "Em hiểu rồi. Hãy coi như chuyện đó chưa từng xảy ra."

"Tốt." Alex có vẻ không hài lòng như tôi mong đợi.

Chúng tôi làm việc trong im lặng, chỉ để ý đến tiếng kêu leng keng của đồ sứ.

"Tôi đang cố cứu em, Ava," anh đột nhiên nói, ngay khi chúng tôi rửa xong hết bát đĩa và tôi chuẩn bị chạy trốn.

"Khỏi cái gì?" Tôi từ chối nhìn anh, nhưng tôi có thể thấy anh đang nhìn tôi qua khóe mắt.

"Khỏi tôi."

Tôi không trả lời, vì làm sao tôi có thể nói với người đàn ông quyết tâm cứu tôi rằng tôi không muốn được cứu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro