Chương 21 - Nhẫn của Kim gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đã là tình yêu thì đừng như liều thuốc lá, chỉ lúc nào người ta ngồi rảnh rỗi hay có chuyện gì buồn mới lôi ra hút rồi vứt đi..."

_ _ _ 

Một khu vực resort tư nhân sang trọng thuộc về đất nước tình yêu Pháp, ở ngoại thành Paris, gió mùa ở nơi này cực kì lạnh, chính giữa khu resort, trong chòm làm từ kính trong suốt, một đám người mặc âu phục đen đeo kính râm, người nào cũng như người nào cao lớn, lạnh như băng. Tất cả giác quan của bọn họ đều tập trung về chủ nhân - Kim Tại Hưởng, hắn mặc lên người một bộ âu phục cao cấp, từng đường nét trên cơ thể đều quyến rũ bức người, gương mặt đẹp đến nỗi mỗi khi người ta nhìn vào đều liên tưởng được đúc từ đá cẩm thạch, đẹp lạnh lùng, huyền bí cuốn hút. 

Kim Tại Hưởng cao ngạo ngồi trên ghế tựa, quần âu bó vào đôi chân càng làm nó trở nên thon dài, vắt hai chân lại với nhau, dưới chân đi một đôi giày da hàng hiệu đắt đỏ. Tạo nên khí bức người, Kì Tử đứng ngay đằng sau hắn cầm chặt bình rượu quý. Người đàn ông đã quá tuổi trung niên ngồi đối diện hắn, trên mặt tuy đã có nếp nhăn hằn sâu vào da thịt nhưng từ sâu trong tâm can chính là con rắn độc không tuổi, ông nhìn thái độ cao cao tại thượng của Kim Tại Hưởng, khẽ cười

"Tiểu Hưởng, con bức người ?" 

Ông nhìn xuống tập hợp đồng trên bàn uống nước, thở dài một hơi, lấy kính từ bên túi áo ra đeo lên mắt.

"Hợp đồng, bác kí đi, một là lấy hàng, hai là con dẹp hết mấy khu nghỉ dưỡng này"

Kim Tại Hưởng vẫn duy trì tư thế lười biếng y như một con mèo ba tư cao quý, hắn nhàn nhạt đáp, tiện thể đưa tay lên xem đồng hồ, trên ngón áp út ở bàn tay ấy lấp loáng một chiếc nhẫn cưới tinh xảo đẹp mắt.

"Con...!" 

Kim Từ Khiêm nghĩ đến chuyện cháu trai ruột của mình vì một hợp đồng nhỏ bé mà dọn sạch khu resort để nghỉ ngơi nửa đời còn lại của ông, ông ngay tức khắc tức không thở được.

"Hợp đồng ở đây, bác kí đi, hơn nữa về triển lãm Presi-Mon, nhất định phải có thứ đấy" 

Kim Tại Hưởng hơi nghiêng người đẩy tập hợp đồng về phía Kim Từ Khiêm, dường như làm ông phải tự nguyện cầm lấy hợp đồng trong sự bắt buộc từ hắn.

"Ta kí ta kí, con đúng như anh trai ta, độc đoán !" 

Kim Từ Khiêm lấy bút từ trợ lý của bản thân đằng sau kèm theo con dấu kí và đóng dấu ngay bên dưới hợp đồng.

"Độc đoán ? Con đâu có độc đoán ?"

"Con phải mang cháu dâu đến đây chơi, không ta sẽ buồn đến chết đấy" 

Kim Từ Khiêm đưa tay lên ngực trái, giả vờ khổ đau hướng hắn đề nghị. Kim Tại Hưởng liếc mắt chán ghét nhìn ông, cầm lấy bình rượu quý trên tay Kì Tử đưa cho trợ lý bên cạnh ông, còn mình vòng qua ghế bên kia đỡ ông đứng dậy. Kim Từ Khiêm thấy rượu quý, gương mặt từ đau đớn chuyển sang vui vẻ hồ hời

"Đến ép ta kí hợp đồng là được rồi, còn mang rượu làm gì haiz ?"

"Giả vờ, buồn nôn quá"

Kim Tại Hưởng không mặn không nhạt kệ sự hứng thú của ông, song vẫn dìu ông đi quanh vườn Ngự Uyển trong mát của resort. Kim Từ Khiêm nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn của hắn, mỉm cười

"Tiểu Thạc thế nào rồi ? Không phải con vẫn đang...với Lâm đầu lâu không đấy ?"

Lâm đầu lâu...

Nghe ghê rợn đến tận chân tóc, sao ông có thể nghĩ ra cái biệt danh ghê rợn đến thế ?

Tuy nhiên Kim Tại Hưởng cũng chẳng để ý đến, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, đáp

"Em ấy vẫn ở Trùng Khánh, chưa gặp lại"

"Làm gì thì cũng phải chủ động, như ta và bác gái con ngày xưa, ta đã phải..."

"Mang ô tô đến đỗ ở cổng nhà người ta chắn không cho người ta ra ngoài, còn đỗ kín nhà người ta, ép đến khi nào đồng ý kết hôn thì thôi ? "

Kim Tại Hưởng chen lời, chuyện này ông đã kể tỉ lần rồi, mỗi lần chỉnh một kiểu, nhưng hắn ghi nhớ lại bản gốc, mỗi lần ông muốn kể thì hắn lại chen vào.

"..."

Kim Từ Khiêm chột dạ về quá khứ, nhưng thú thật, tình yêu đẹp lắm, mông lung dễ vỡ, lại có thể gắn bó lâu dài, một khi thiếu đi không sống nổi, một khi mất đi...là đau khổ.

"Thật không biết làm sao" Hắn khẽ than thở

"Ta có cái này" 

Kim Từ Khiêm kéo hắn vào một nơi vắng vẻ của resort, nhìn già yếu vậy thôi nhưng mình ông có thể kéo được cả cũi đúc nửa vàng nửa bạc ra khỏi nhà kho lớn.

Lấy từ cũi một hộp nhẫn nhung đỏ, trong đó là chiếc nhẫn đính kim cương giản dị nhỏ bé nhưng ý nghĩa thật sâu xa, nhìn kĩ hơn trong viên kim cương đó khắc chữ Kim, chính là nhẫn của Kim gia, chỉ có dâu của Kim gia mới có, mẹ của Kim Tại Hưởng từ sớm đã đem chiếc nhẫn này giao cho Kim Từ Khiêm, sợ hắn sau này không nhớ ra chỗ để, sợ hắn bồng bột trao nhầm người, sợ cả việc hắn không lấy vợ.

Chiếc nhẫn quen thuộc trên bàn tay thon thả của mẹ mình, hắn run run cầm lấy hộp nhẫn, cẩn thận trân trọng đỡ lấy nó.

"Đưa cho Hạo Thạc, nó phù hợp, ta tin nó là đứa cháu dâu đã định sẵn của Kim gia"

"Vâng, con sẽ đưa cho em ấy"

"Ra ngoài thôi, kí ức nơi đây luôn làm ta buồn"

Đồ của vợ ông, đồ của anh trai ông, đồ của chị dâu ông, tất cả đều ở đây. Nhìn thấy, đều là khi khoé mắt đỏ hoe, ra đi rất sớm, bỏ lại ông đơn độc một mình...

***

Kim Từ Khiêm nheo mắt nhìn đám người của Kim Tại Hưởng lần lượt đi lên chiếc Ferrari đi mất, ông nắm chặt một chiếc nhẫn khác tương tự như kia trong tay.

"Thanh Thanh, giống anh và em ngày xưa thật "

Ai mà không biết đến Kim Từ Khiêm làm mưa làm gió trên thị trường chứ ? Có vợ giỏi, gia thế khủng, tất cả đều đáng để người đời hâm mộ, nhưng ông trời lại không cho vậy. Một trận tai nạn do động đất ở Nhật Bản đã cướp đi sinh mạng người ông yêu nhất trần, chỉ một lần để đi công tác riêng, ông đã tuột mất người mình yêu mãi mãi...

Kim Từ Khiêm u sầu triền miên, rời bỏ tất cả sự nghiệp đang trên đà phát triển của mình, đem tất cả sự cố gắng vứt hết xuống đất, trái tim, tình yêu đều theo người mà chôn xuống, thật sâu dưới đất...

Kim Tại Hưởng đeo lên chiếc kính râm, che đi đôi mắt sắc lạnh vốn có của mình, đứng ở khu hành khách VIP của sân bay Paris đợi chuyến, chợt điện thoại rung lên, là hình ảnh gửi từ Trung Quốc. Hắn mở điện thoại lên nhìn, đôi mắt trở nên rét lạnh hơn bao giờ hết

Mạc Phí Linh ôm Trịnh Hạo Thạc thân mật đến thế, đã đi quá giới hạn rồi.

"Sắp xếp trực thăng từ Thượng Hải về thẳng Trùng Khánh" 

Kim Tại Hưởng ném điện thoại cho Kì Tử, phân phó.

"Vâng"

Kì Tử gật đầu đi theo bước chân của hắn lên máy bay, những người đằng sau cũng lần lượt từng người đi theo.

Tất cả mọi người trong sân bay đều dồn ánh mắt vào nơi hành khách VIP bên này, khí phách bức người, gái hay trai cũng nhìn theo người đàn ông dẫn đầu đám người cao lớn này, là một nhân vật không phải dạng vừa đi ?

Phụ nữ bị mê hoặc bởi dung nhan điển sắc, đàn ông thì kính phục. Có thể có sự nghiệp lớn ở tuổi ấy, quả thực rất giỏi.

***

Triển lãm từ thiện tư nhân, Trịnh Hạo Thạc diện trang phục hết sức trang khiết, Mạc Phí Linh sóng vai bên cạnh tuyệt nhiên thành trung tâm của triển lãm

"Chúc mừng Hoseok Jung, lần nữa đạt được giải thưởng vinh danh người mang lại nghệ thuật cho Trùng Khánh và bức tranh luôn mang theo một ý nghĩa sâu sắc lần này đã được Toả thiếu gia mua lại với giá rất cao !"

Mạc Phí Linh mỉm cười, cầm chặt lấy bên cánh tay y, khẽ hò reo

"Chúng ta thắng rồi !"

"Toả thiếu gia ?"

Trịnh Hạo Thạcj quay người định tìm ghế ngồi, Mạc Phí Linh đi lên sân khấu nhận giải thay y, chợt từ phía cánh gà của triển lãm xuất hiện một đám người âu phục đen, y nhíu mày đẩy cặp kính trên mũi lên một chút. Từ góc này cơ hồ có thể nhìn được góc cạnh của một trong mấy người đó, thật quen thuộc, dường như đã ghim thật sâu vào lòng.

Mà người MC lúc nãy cũng đã chạy ra đấy niềm nở nói gì đó, là Toả thiếu gia ?

Y lách qua đám người trong triển lãm, đi đến tầng một của khách sạn, dưới này rất vắng, y nhìn ba người đàn ông đó đi vào một căn phòng lớn, Hạo Thạc chạy theo định mở cửa, bảo an bên cạnh ngăn tay lại. Trong chốc thoáng y nhìn rõ được bóng lưng cao ngạo quen thuộc kia

"Jung thiếu gia, đây là phòng khách VIP"

"Tôi ngó vào một chút thôi, tôi muốn tìm người" 

Trịnh Hạo Thạc khăng khăng giữ lấy khe hở của cửa, vì cửa dùng mật mã để vào, y không thể nào không đứng đây giữ cửa được.

"Xin lỗi Jung thiếu gia, chúng tôi không thể cho anh vào, đây là bảo mật của khách quý" 

Bảo an tách tay y ra khỏi cửa, cùng với một người nữa che đi cánh cửa lớn, kiên quyết đối đầu với vị hoạ sỹ có tên tuổi trong ngành này.

"Tôi muốn gặp người mua tranh của tôi, chẳng lẽ không được ?"

Mày liễu cau lại, Trịnh Hạo Thạc chỉ vào cửa phòng hỏi.

"Không được ạ, chúng tôi vô cùng xin lỗi, đây là khách kim cương của nơi đây"

"Như..."

"Không còn gì vậy mời anh ra ngoài"

Hạo Thạc bị bảo an đẩy ra ngoài, y nghi hoặc đứng bên ngoài nhìn vào cánh cửa phòng lớn kia 

Bóng lưng cao lớn đó...

Là ai đã mua tất cả tranh của y suốt mấy tháng qua ?

Y xoay lưng rời khỏi triển lãm của khách sạn, cầm điện thoại định gọi cho Mạc Phí Linh để định vị vị trí của cô, lạc mất nhau rồi. Chợt đằng sau có tiếng gọi

"Thạc Thạc"

Trịnh Hạo Thạc quay đầu lại, đầu tiên là nheo mắt, sau đó nhíu mày, cuối cùng là mỉm cười.

***

"...Tình yêu phải tồn tại như một loại thuốc phiện, hoặc là không dám động vào hoặc là không từ bỏ được"



-------

End 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro