Chương 1-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Edit: Cỏ

Ike chán ngấy với việc tỉnh dậy ở phòng bếp, hành lang, và thậm chí là tỉnh dậy trên đường, giống như anh bị mất ký ức trong cơn mộng du, đối với tuổi thơ của mình anh cũng biết rất ít, cho dù anh ghi nhật ký mỗi ngày, anh cũng không thể ghi nội dung quan trọng, xem đi xem lại nhật ký, chỉ là những mảnh vỡ.

Ở trong những tình huống khẩn cấp nhưng không cam tâm như vậy, anh bắt đầu tìm kiếm trên mạng, quyết định tìm ra cách giải quyết. Anh đã tham khảo ý kiến ​​của bác sĩ tâm lý Box, người đã kê thuốc và cho anh lời khuyên, chứng mộng du đã thuyên giảm rất nhiều.

"Cậu có chắc muốn tìm hiểu về quá khứ của mình trước kia? Bình thường mà nói, những thứ thường quên lại là thứ muốn nhớ lại, đó chính là sự bảo vệ." Box xem ghi chép trước mặt, thở dài một cái.

"Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước kia, và tại sao lại trở nên như thế này." Ike ký xác nhận. "Nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Box khẽ mỉm cười: "Được rồi." Anh ấy tháo gọng kính màu vàng xuống, đôi mắt xanh thẳm nhìn Ike có chút đến ngạt thở: "Nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay của tôi. Ánh mắt nhìn theo nó, sau đó làm theo lời của tôi."

Box lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi màu bạc có hoa văn từ chiếc áo khoác trắng của mình, cầm sợi dây chuyền lên và từ từ lắc nó để tạo ra chuyển động của con lắc. Ike làm theo, nhìn chằm chằm đồng hồ bỏ túi, rơi vào trạng thái tinh thần tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không cử động.

"Anh còn nhớ chuyện trước kia không, nếu nhớ thì gật đầu một cái."

Rõ ràng cơ thể cứng ngắc, nghe thấy lời của Box lại phản ứng.

"Anh có muốn nói chuyện với tôi không, những chuyện vừa xảy ra, tôi sẽ giữ bí mật."

Ike không trả lời, giống như nhớ lại một trải nghiệm tồi tệ nào đó, đau đớn nhắm mắt không nói chuyện với Box nữa.

Việc chữa trị thất bại không chút nghi ngờ, Box nhìn thấy anh có vẻ thất vọng, an ủi: "Đây cũng là chuyện thường xảy ra, cuộc sống con người là ẩn số, mất đi kí ức cũng không phải chuyện xấu."

"Ngoài cách chữa trị, còn có cách nào khác không?" Ike chân thành hỏi.

"Ừ.... Với tư cách là một bác sĩ tôi không nghĩ mình có nhiều điều để nói, nhưng với tư cách là một người bạn bình thường, tôi cảm thấy anh nên thử gặp thám tử."

"Thám tử?"

Ike vừa về đến nhà, liền gõ các từ vào công cụ tìm kiếm. Anh bấm ngẫu nhiên vào những người đó, nhập vấn đề của mình vào phần trò chuyện.

"Tôi muốn biết tôi là ai."

Con trỏ của đối phương nhấp nháy mấy cái, trả lời:

"Không sao. Nhưng chúng ta cần gặp mặt trực tiếp, cùng cậu trao đổi chi tiết một chút."

Bọn họ đã thống nhất địa điểm gặp mặt cùng thời gian, Ike mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời cùng áo khoác len dài, quàng khăn ở cổ, lo lắng đi đến cuộc hẹn. Người ngồi ở vị trí đã hẹn là người đàn ông tóc dài vừa phải màu đen, không phân biệt được tuổi tác, mặc âu phục màu trắng vào ngày trời lạnh, ngược lại làm người khác cảm thấy ấn tượng.

"Xin chào." Người đàn ông thấy anh ngồi xuống, mỉm cười chào hỏi.

Một lò sưởi ấm áp, quán cà phê yên tĩnh, mùi thơm của cà phê, tóm lại, là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp.

"Xin chào, anh có phải là Vox tiên sinh?" Ike thận trọng, đặt tay lên đầu gối.

"Không cần khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Vox. Cậu nói muốn biết mình là ai? Tôi thật sự không hiểu ý của cậu." Vox uống một hớp cà phê, chống cằm nhìn Ike.

"Là như thế này, tôi thỉnh thoảng bị mộng du, hơn nữa tôi không có ký ức về những năm trước khi 15 tuổi, tôi chỉ nhớ mình đã từng ở đây khi học trung học, sau đó là đại học, bây giờ là nhà văn tự do, nhưng tôi không nhớ người nhà tôi là ai, cũng không biết tại sao lại quên mất những chuyện này." Ike vốn muốn kiềm chế, nhưng vừa mở miệng, liền không thể kiềm chế nói với đối phương.

Vox lấy ra một cuốn sổ cùng bút: "Cậu có phiền nếu tôi ghi lại không?"

"Anh cứ tự nhiên."

Ike nói với Vox chuyện gì đang xảy ra: "Mọi chuyện chính là như vậy..."

"Tôi nghĩ mình hiểu rồi. Cậu muốn tôi giúp nhớ lại những mảnh ký ức, đúng không?"

Ike gật đầu."

"Có lẽ tôi có thể giúp được cậu." Vox nhanh chóng ghi lại điều gì đó trong sổ ghi chép của mình. "Nhưng mà tôi cần tiền đặt cọc trước, tôi mới có thể bắt đầu điều tra."

Ike lấy trong túi ra một thẻ tín dụng đã chuẩn bị trước đưa cho Vox: "Bên trong có nửa năm tiền thù lao bản thảo của tôi." Anh nhìn vào Vox không chắc chắn: "Nếu không đủ tôi vẫn còn tiền mặt."

"Vậy là đủ rồi." Vox cầm lấy thẻ tín dụng: "Mỗi tuần tôi sẽ gửi email cho cậu, cậu cũng có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."

Ike muốn nói lại thôi, Vox để ý: "Thế nào, còn có chuyện khác nhờ vả sao?"

"Anh không giống những gì tôi tưởng tượng." Ike chỉ vào đồ trang sức ở cổ của Vox: "Nhìn qua không giống như là thám tử, ngược lại giống như..." Người chăn bò.

"Giống như là?"

"Không có gì." Ike cười khúc khích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro