Chương 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2

Edit: Cỏ

Ngay cả khi vô cùng bận rộn, Vox cũng không từ chối hoa hồng của người khác.

Việc nghe trộm suy nghĩ của người khác đối với anh mà nói rất đơn giản, có lẽ là vì tài năng, anh rất muốn theo dõi bí mật nhỏ của mọi người. Sự theo dõi bí mật của người khác ngày càng tăng lên mà không có chỗ thể hiện, nhưng việc theo dõi không thể đem lại khoái cảm, vạch trần sự thật cho người trong cuộc biết khiến họ sợ hãi, tức giận, hạnh phúc cùng các cảm xúc khác, mới là bữa ăn thịnh soạn khiến hắn no bụng.

Nếu chỉ nghe tiếng nói của người trong cuộc thì không có cách nào giải quyết, anh sẽ vui vẻ tìm kiếm thêm tư liệu, bao gồm không giới hạn ảnh và video.

"Thật là khùng điên! Anh dám theo dõi tôi!"

Nhiều tình nhân và nhân tình bị phát hiện đều nói như vậy, Vox chẳng qua là nhún vai, cùng lắm là bị cắt đứt xương sống mũi. Vox đối với đối phương rất thích, cho nên khi nhận được tiền và yêu cầu của nhà văn Ike Eveland, có chút bất ngờ, tại sao lại thuê thám tử điều tra bản thân mình là ai.

Trong vài phút trò chuyện bên bếp lửa, tất cả những gì Vox nghe được là sự tự nghi ngờ, chứng minh quả thật Ike không biết gì cả. Vì khả năng đặc biệt không thể hoàn thành nhiệm vụ, anh áp dụng phương pháp thám tử truyền thống nhất: theo dõi.

Anh thuê một căn hộ đối diện nhà của Ike, anh có thể nhìn thấy Ike từ phòng làm việc. Anh chỉ đơn giản là ghi lại công việc của Ike, không thể không nói nó không bất thường... Như Ike đã nói, có lúc nửa đêm cậu ấy sẽ mặc quần áo ngủ đi ra cửa, chân trần, rõ ràng không phải đi mua đồ ăn đêm.

Vox theo sau, Ike thuận đường đi theo hướng có đèn chiếu sáng, sau đó ngủ quên trên một chiếc ghế dài ở công viên.

Nếu để cậu ấy lại ở đây một mình cũng không tốt lắm, Vox nghĩ, ôm lấy Ike đưa về nhà.

Ít nhất thì sẽ an toàn hơn khi ngủ ở đây.

Một tuần trôi qua rất nhanh, Vox lần theo những manh mối vụn vặt để đến nơi Ike đang chữa trị. Anh ngửi thấy một mùi khó chịu, đối phương dường như cũng nhận ra được, buồn buồn không vui mở cửa.

"Đã lâu không gặp." Mỗi một lời nói như lãng phí cuộc đời của Vox: "Khó trách không khí ở đây ô nhiễm như vậy, hóa ra là anh."

Đối phương thậm chí còn không thèm trả lời, định trực tiếp đóng cửa lại, bị Vox ngăn cản.

"Đều có suy nghĩ không tốt đẹp, không cần giả bộ ai cao quý hơn." Vox nghiến răng nghiến lợi nói.

"Thì sao?" Box khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói.

"Tôi chẳng qua là đang hoàn thành nhiệm vụ, nếu không, tôi sẽ chia cho anh 30% tiền hoa hồng, và cho tôi biết bệnh nhân gần đây của anh là Ike Eveland đã có biểu hiện gì."

Box nghe được tên Ike, sắc mặt càng thêm u ám: "Đừng có gây chuyện. Tôi là bác sĩ, không thể tiết lộ quyền riêng tư của bệnh nhân, nếu cậu không tời đi tôi sẽ gọi cảnh sát."

"Nhàm chán." Vox khịt mũi bỏ đi. Quả nhiên không thể tìm được thông tin hữu ích nào từ anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro