#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài trời mưa tầm tã, Joohyun giữ cốc socola nóng bằng cả hai tay, nâng lên uống một ngụm nhỏ rồi mơ màng đòi Taehyung kể chuyện người yêu cũ cho nghe. Taehyung nhíu mày. Từ lâu, anh đã cố gắng gạt bỏ những chuyện cũ ra khỏi đầu, nhưng trước đôi mắt chờ đợi của Joohyun, anh lại không nỡ lắc đầu từ chối.

Những đoạn hồi ức bỗng chốc quay về trong tâm trí. Khoảng thời gian Taehyung mới quen Minhye, hai người học chung lớp Marketing ở trường đại học, Taehyung giúp Minhye làm quen với những thuật ngữ chuyên ngành, gợi ý Minhye cách phân tích kết quả những bản điều tra thị trường thu lượm được. Taehyung thích Minhye, thích sự dịu dàng của người con gái ấy, thích những bữa trưa cô ấy tỉ mỉ chuẩn bị cho cả hai đứa, thích sự quan tâm cô ấy công khai dành cho Taehyung, không một chút giấu giếm. Taehyung tự nói với mình, có những tình cảm đâu nhất thiết phải nói ra, và thật lạ lùng, Taehyung cảm thấy vô cùng hài lòng với tình trạng quan hệ vô cùng phức tạp ấy.

Một ngày, thằng bạn thân quẳng cho Taehyung thông tin Minhye đã có bạn trai, bạn trai cô ấy đang du học ở vương quốc Anh. Taehyung mất thăng bằng như người đang đi trên cầu treo, hai bên tay cầm bỗng chốc tan biến. Những bước đi chông chênh. Taehyung dừng lại, cảm nhận rõ ràng cảm giác mình đang rơi. Một cách khổ sở nhưng mạnh mẽ, anh lặng lẽ rút lui. Minhye tìm đến, hỏi tại sao hả Taehyung. Taehyung thở dài, anh không muốn trở thành kẻ tồi tệ, giành giật bạn gái của người khác, trở thành người thứ ba trong cuộc tình mà hai người trong cuộc đều đang rất hạnh phúc. Minhye rướn chân, hôn môi Taehyung thật nhẹ. Bao nhiêu quyết tâm bỗng chốc tan biến. Mãi đến sau này, Taehyung mới vỡ lẽ mình chính là cái cớ mà Minhye tìm kiếm bấy lâu để hợp thức hóa chuyện chia tay mối tình cô ấy đã không còn thiết tha. Sau này, Taehyung nhận ra, một khi đã nhẫn tâm cướp đoạt hạnh phúc của người khác, anh cần chuẩn bị cho ngày hạnh phúc của mình bị người ta mang đi.

Chuyện đã qua lâu rồi, nhưng lòng Taehyung không khỏi chấp chới buồn khi nhắc đến. Taehyung nhấp một ngụm cà phê đã nguội ngắt, hình ảnh anh phản chiếu trong tấm kính cửa sổ to rộng. Taehyung ngước nhìn, rồi lại nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, tự thấy căm ghét bản thân mình kinh khủng. Joohyun chìa cốc socola nóng của mình về phía Taehyung. Lời an ủi bay tới một cách dịu dàng.

"Taehyung không được căm ghét chính mình. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng phải yêu thương chính mình đó, biết không?"

Joohyun đang ngồi trước mặt Taehyung dường như không phải Joohyun mà anh quen biết. Joohyun mà anh biết thường ngốc nghếch độc thoại như một đứa trẻ tập nói. Đôi khi là những điều vô nghĩa, rời rạc.

Sáu tháng trước, Taehyung quen cô trong một lớp học tiếng Pháp nâng cao anh cần tham gia để thu về một chứng chỉ, điều kiện tiên quyết để được thăng chức trong một công ty nhận vốn đầu tư của nước pháp xa xôi. Joohyun nhút nhát và rụt rè, những tính cách ấy đã trở thành rào cản, ngăn Joohyun tự tin thực hành nói chuyện bằng tiếng Pháp. Được xếp ngồi cạnh cô trong suốt khóa học, anh đã phải tìm đủ mọi cách để kết thân với Joohyun. Chỉ có cách ấy, Joohyun mới chịu mở lòng, coi anh như người quen, như bạn thân để thoải mái trò chuyện, trước hết bằng tiếng Pháp, sau đó là tiếng Hàn.

°°°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro