#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự quan tâm Taehyung dành cho Joohyun giống như một ông anh cả đang để mắt đến cô em út trong nhà. Dù không ít lần, cô em út khiến anh cả giận vô cùng mà chẳng biết nên mắng mỏ sao.

"Anh biết gì không?". Joohyun đột nhiên quay sang hỏi Taehyung, như thể cô vừa nhớ ra một điều gì đó vô cùng quan trọng.

"Không, biết gì cơ?". Taehyung kiên nhẫn trả lời, bất kể sự mơ hồ trong câu hỏi của Joohyun.

"Anh không biết thật hả? Như thế thì chao ôi là buồn!". Cô thở dài như một bà cụ.

"Biết gì mới được chứ? Làm sao anh biết là anh biết không khi mà em còn chưa nói cho anh nghe em đang hỏi về cái gì?". Đầu óc Taehyung như đang quay vòng.

"Phải rồi, sao mà anh biết được? Chính em cũng không biết em đang nói về cái gì cơ mà!".

Taehyung có thể nào không bực trong một tình huống như thế? Anh quay sang, tính cốc đầu cô cảnh cáo, nhưng nhìn thấy mặt Joohyun buồn xo nên lại thôi. Mọi ấm ức trên đời này, cô đều cố gắng nín nhịn một mình, chẳng bao giờ chịu nói ra cho người khác cùng chia sẻ. Taehyung muốn mắng, nhưng nghĩ thương Joohyun lại không đành. Chẳng hiểu sao, chữ 'thương' đột nhiên khiến anh nghèn nghẹn. Là anh thương cô hay thương một trái tim khổ sở giống mình?

"Taehyung!".

Joohyun gửi tin nhắn khi màn đêm đã đặc quánh xung quanh. Màn hình điện thoại đột nhiên hé sáng khi mà sự im lặng đang bủa vây lấy Taehyung trong căn phòng nhỏ.

"Giờ này còn chưa ngủ sao? Tắt điện thoại rồi ngủ đi!". Trong lòng anh là những mớ cảm xúc rối ren, đan xen lẫn nhau. Những niềm vui cũ, những niềm vui mới. . . Taehyung không muốn mình tiếp tục trở thành kẻ tồi tệ. Nếu không thể mang đến hạnh phúc cho Joohyun, anh không nên coi cô như một kẻ thế thân, lấp đầy những nỗi buồn trống hoác trong lòng mình.

"Chưa thích!". Joohyun trả lời bướng bỉnh.

"Còn muốn làm gì giờ này?"

"Nói chuyện với anh!"

"Nói chuyện gì?". Taehyung cố ra vẻ tàn nhẫn, chẳng bận tâm đến câu trả lời vừa rồi của cô. Đâu phải  anh không hiểu sự nhút nhát và rụt rè của cô, đâu phải anh không hiểu một người luôn tránh né người lạ, luôn sợ hãi những mối quan hệ mang đến sự thân thiết như Joohyun đã phải cố gắng nhiều đến mức nào để có thể dũng cảm thừa nhận rằng cô muốn nói chuyện với anh.

Nhưng Taehyung có nguyên tắc riêng của mình, rằng anh phải tự vá lại trái tim đã tổn thương của bản thân, anh không thể trông chờ vào sự giúp đỡ của một người khác, đặc biệt là khi Taehyung biết rằng, rất có thể anh sẽ làm tổn thương tình yêu của cô gái ấy.

"Thế thôi, em ngủ đi!"

Hai con người ngốc nghếch ấy cứ đi cạnh nhau như thế, dành cho nhau những sự quan tâm lớn lao như thế nhưng chẳng ai chịu nói ra, luôn vờ như mình chỉ đơn thuần là những người xa lạ đi chung đoạn đường ngăn ngắn, như hai đường thẳng chỉ giao nhau một điểm rồi xa nhau đến ngút ngàn. Mối quan hệ vốn rất đơn giản và hoàn toàn có thể đơn giản, nhưng hai kẻ ngốc nghếch ấy đã biến nó trở nên phức tạp. Joohyun không nói, Taehyung cũng lặng im. Người ta thường bảo tình yêu ấy mà, mỗi người có một cuộc sống riêng, chỉ cần thi thoảng chạm tay nhau và thấy bên đời mình còn có người kia tha thiết, thế là đủ. Nhưng có thật thế không, như thế có là đủ?

°°°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro