# 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó, anh hai ba tuổi, tóc hai mái phủ gần hết mắt, da rám nắng. Ngông nghênh, bướng bỉnh, không sợ trời, không sợ đất. Đi đến một nơi xa lạ, sống, trải nghiệm những điều mới mẻ và đối mặt với khó khăn. Đó không hẳn là thói quen cũng không hẳn là đam mê. Thảng hoặc, có vài cái người hỏi "Sao lại đi nhiều vậy?". Anh chỉ biết lắc đầu cười, ừ còn trẻ vầy không đi, mốt già rồi sức đâu nữa mà lết.

Học xong Đại học, anh cứ thế vác ba lô lên vai mà đi. Bố mẹ, bạn bè ngăn cản gì cũng mặc. Chỉ là lúc đó anh cô đơn quá. Không biết vì sao nữa. Chỉ thấy cô đơn đến phát khóc. Nhưng không được. Đàn ông đâu thể dễ dàng rơi nước mắt. Ai bảo thế nhỉ? Không nhớ nữa. Chỉ biết anh đã bắt đầu cười vào mặt những gã đàn ông đang khóc, dù bằng tất cả sự ghen tỵ và nhói đau rã rời. . . . . . .

Chuyến du hành đầu tiên được thực hiện chỉ với mong muốn được lấp đầy tất cả những năm tháng bất định. Và tìm thấy một người thấu hiểu tất cả. Nghe được tiếng thở dài len lén của nhau giữa một biển người xa lạ. Nhưng đến sau này, khi bắt đầu quen với việc dịch chuyển và hòa mình vào một nhịp sống mới, anh mới thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Những nơi từng đặt chân đến gần như là một khoảng nhạt nhòa và mờ mịt. Vào lúc đó mới chợt nhận ra, ra đi đối với anh chỉ là sự trốn chạy không hơn. . . . . . .

Mùa hè, anh mua vé máy bay đến Seoul theo lời mời của thằng bạn học cấp ba. Rồi buổi tối đầu tiên tại cái thành phố ôn đới mưa nắng thất thường ấy, anh gặp cô. . . . .

Mưa to không dứt. Anh tựa người vào mái hiên xa lạ, bình thản ngắm dòng người đang lao đi vội vã.

Cô xuất hiện.

Hệt như một đoạn slow motion đầy ám ảnh. Váy trắng mỏng manh, tay đung đưa đôi giày cao gót, chân bước xiêu vẹo trên phố. Rồi quay sang nhìn anh, mặt mũi đỏ hoe, cười toe toét như một con ngốc.

"Này, sao anh lại đứng đây một mình? Bị đá đúng không?" Cô hỏi với giọng điệu hơi mang chút đùa cợt.

Cô cười sặc sụa, vỗ vai anh bôm bốp, mặt làm vẻ nghiêm trọng.

"Tôi biết mà, tôi cũng vừa bị đá này. Haha. Đời thật đểu đúng không? Hứa hẹn rồi bỏ đi như chưa từng có gì cả."

Anh lúc đó chẳng nói gì. Rốt cuộc chỉ là hai người xa lạ. Vậy mà, khi cô ngã khuỵu xuống bên cạnh, anh lại dịu dàng cõng trên lưng bước đi trên con phố dằng dặc.

Ngốc nghếch quá đi mất.

Mà hình như anh cũng từng như vậy thì phải. Rất lâu rồi. Khi Yoora quay lưng ra đi lạnh lùng. Em yêu anh nhưng em cần thực hiện ước của mình. Tựa như bị đông cứng, anh im lặng đứng nhìn người con gái mình yêu thương thắt lòng từng bước từng bước rời xa. Anh những muốn chạy đến ôm cô, ôm thật chặt, mãi mãi không buông tay. Rốt cuộc lại chỉ có thể lặng lẽ buông tay. Nếu đó là con đường cô lựa chọn, anh chấp nhận.

Quá khứ này Taehyung tưởng mình đã chôn chặt lắm rồi. Nhưng mà quên lãng chưa bao giờ là một việc dễ dàng. Bởi trái tim và tâm trí vốn dĩ hạn hẹp. Kỷ niệm còn đó, tình cảm cũng chưa hề lợt lạt, đến cả hơi ấm vẫn ủ đầy tay. Chỉ chờ một ai đó chạm đến là tất cả lại ùa về. Cũng giống như đêm nay, khi cô gái nhỏ trên lưng ngoẹo đầu, hơi thở ấm áp, môi mấp máy "Vầy tốt quá, ấm quá, anh đừng rời xa em nữa nhé. Đau lắm". Mọi thứ trước mắt bỗng dưng nhòe nhoẹt và chao đảo.

Anh vẫn thường rất ghét mùa hè, vì nắng, vì nóng, vì cả bức bối cảm xúc. Nhưng cô bảo Seoul có bốn mùa mà chỉ tại anh đến chơi trúng ngay mùa hè. Anh cười. Hình như điều đó không quan trọng nữa, bởi vì bây giờ cho dù là mùa nào thì anh cũng thấy nó rất đẹp.

°°°



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro