# 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điều kì diệu ấy anh chợt nhận ra vào một trưa nắng nóng đến ngạt thở. Mồ hôi ưới cả lưng áo dù đã bật tung tất cả cửa sổ trong căn phòng mười lăm mét vuông.

Joohyun tan học ghé ngang, tóc rối tung, vai vẫn xóc ba lô nặng trĩu nhưng miệng cười toe toét, mang theo một mầm xanh non bé tí.

"Chăm sóc nó cẩn thận nhé, nhìn nó lớn lên từng ngày, anh sẽ thôi cô độc đấy".

"Sao em biết?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Em từng như vậy mà".

Giây phút đó anh ôm cô vào lòng bằng tất cả sự dịu dàng và nâng niu mà bản thân có thể. Đây có phải là điều anh tìm kiếm bấy lâu? Joohyun cười, môi cong lên một đường nét thật xinh đẹp.

"Anh nhìn thấy không, bầu trời xanh ngắt luôn, chỉ có mùa hè mới được chiêm ngưỡng nha." Joohyun vui vẻ nói.

Cả những sáng chủ nhật an lành, cô lui cui trong bếp trổ tài nấu nướng. Dù thành quả chỉ là một nồi mì gói tổ chảng. Anh thường gạt đi, bảo đâu cần vất vả vậy, để anh chở em đi ăn mì tương đen hay bánh gạo cay gì đó. Cô nói chỉ thích cùng anh chụm đầu vào ăn thứ gì đó. Thế tại sao lại là mì gói? Cô chu mỏ, đó là thứ thực phẩm lãng mạn nhất thế giới. Gì cơ? Anh nhướn mày, tưởng mình nghe nhầm. Thì trên tất cả phim tình cảm, những đôi tình nhân đều ăn mì gói còn gì. Anh phì cười, nhìn niềm vui giản dị đọng trên gương mặt trẻ thơ.

Xong bữa, cô đứng lên, xắn cao tay áo rửa nồi. Bàn tay thoăn thoắt giữa đám bọt xà phòng, mùi chanh mát lành lan nhẹ trong không khí. Đó là giây phút an yên nhất trong cuộc đời mãi mãi đọng lại trong hồi ức anh những năm tháng sau này.

"Khoảnh khắc mà mọi vết thương trong lòng em đều biến mất là giây phút anh ôm em chặt thật chặt, đến nỗi không có cơn gió nào luồn qua được giữa hai ta".

Cứ như thế, họ đã cùng nhau bước qua những ngày hè ngập nắng và cả những cơn mưa rào bất chợt.

Ngày tháng trải dài không đong đếm. Trái tim vốn dĩ là một thứ ngốc nghếch. Khi yêu rồi thì kẻ thông minh nhất cũng hóa khờ dại. Mặc dù đã biết trước chuyện tình cảm nào cũng chỉ có hai cái kết, nếu không đi đến cuối cùng thì là hai người đôi ngả. Không thể không ngừng hoảng sợ. Nhưng rồi vẫn lựa chọn nhắm mắt yêu.

Thế mà tất cả sự đánh đổi đó cũng không đáng giá bằng cái ký ức chết tiệt mà anh luôn gìn giữ !

Cô nhận ra tất cả điều đó vào ngày hộp mail của anh xuất hiện ba chữ "Em nhớ anh" từ Yoora. Taehyung ngồi đó nhìn mãi vào màn hình máy tính, hóa trong suốt, phát hiện bản thân không thể biểu đạt bất kì âm thanh nào.

Không cần nói rõ nhưng Joohyun biết hết. Linh cảm của con gái không lệch đi đâu được cả. Nhưng cô cố gắng níu chặt tay anh. Ai cũng có một quá khứ để buồn, để đau, để tiếc. Nhưng cô là hiện tại mà. Người ta chỉ sống cho những thứ trước mắt chứ làm sao sống cho những điều đã qua.

Vậy mà cô đau thật....

°°°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro