# 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nhìn thấy anh mắt ngẩn ngơ lúc tóc ai đó xõa tung, thơm dịu dàng mùi táo xanh vô tình lướt qua. Và cả những đêm mưa rào lạnh buốt, cho dù siết chặt tay anh bao nhiêu nó vẫn lạnh toát....

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống . Anh vội ôm cô. "Xin lỗi em". Cô hoang mang, lồng ngực thắt chặt trong tuyệt vọng và lo âu.

"Đừng rời xa em nhé". Giọng Joohyun nghe dịu dàng mà lại pha lẫn nghẹn ngào.

Cô níu chặt vai anh. Níu chặt tay anh. Níu chặt cả tình yêu. Níu chặt tất cả những gì có thể.

Nhưng vô vọng.

Hình như tất cả những yêu thương đã-từng sắp lặng lẽ rời bỏ cô.

Taehyung biết anh làm cô tổn thương thật nhiều. Ngoài trời mưa bay lất phất trong khi nắng vẫn lấp lánh xuyên thẳng qua kẽ lá xanh biếc. Anh ngồi cạnh cửa sổ, mắt miên man mãi một nơi nào xa lắm. Buồn quá.

Bóng cô vẫn ở đâu đó len lỏi tận sâu thẳm. Có buổi chiều nào đó như thế này, cô như hơi nước mát lạnh tràn vào, xóa tan tất cả cái không khí nặng nề đang lan tỏa.

Mắt cười, miệng luyên thuyên, jeans rách, dù trong suốt....Anh nhìn ra, hình như chờ đợi điều gì đó.
__________________

Cuộc sống vẫn trôi chảy với nhịp độ bình thường. Cô bình thản đến giảng đường rồi về nhà. Chỉ đôi lúc vào những trưa ngột ngạt lại thấy nhớ lúc cùng nhau uống chanh đá mát lạnh và ngắm bầu trời xanh ngắt sau khung cửa mở toang.

Vội vội vàng vàng mở tủ lạnh, lục mãi lục mãi mà chẳng có trái chanh nào cả. Một cái gì đó rơi tõm xuống lòng ngực. Nặng trĩu. Rồi cô cứ ngồi thế, hình như rất lâu, trước cánh cửa mở toang, hơi lạnh phả đầy mặt. Nhưng sao nó không thể đông cứng nổi buồn trong lòng?

Joohyun nhớ anh nhiều lắm. Nhưng không thể chạy đến và ôm chặt anh bằng tất cả tình yêu cô cất giữ. Cô sợ nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc nào của anh.

Ngoài kia, nắng vẫn thênh thang trải dài phố. Nhưng trong này cô buồn bã và cô độc quá.

Cô co sát người vào tủ lạnh, tay trái quẹt lấy quẹt để mấy giọt nước cứ rơi ra từ khóe mắt, tay phải kéo cánh cửa sát vào người. Cô chỉ muốn nắm tay anh thôi, cái bàn tay to to giữ chặt cô trên lưng, im lặng bước đi trong mưa ngày nào....
__________________

Tối muộn, mưa từ đâu ào xuống như trút nước. Gió lạnh thổi rạp cả nhánh cây ven đường ngả về một phía. Taehyung nhìn đồng hồ, chạy như bay đến văn phòng. Cửa sổ quên đóng, mầm cây bé tí ướt đẫm nước.

Vừa đến nơi thì anh thấy cô bước ra khỏi cổng, dáng vẻ mệt nhọc. Joohyun không nhận ra sự hiện diện của anh, lầm lũi bước trên con đường vắng lặng leo lắt ánh sáng, không dù không áo mưa. Rồi anh nhìn thấy cô dừng lại, đứng lặng mãi trước hiên nhà năm nào, nơi họ gặp nhau lần đầu tiên. Vai rung bần bật. Anh không cầm lòng, chạy đến, ôm chặt cô từ phía sau.

"Cho anh thời gian được không?"

"Bao lâu?"

Tay anh buông thỏng.

Yêu thương trong cô cũng rơi xuống, vỡ loảng xoảng....


°°°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro