# 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh muốn nói anh vẫn nhớ cô rất nhiều. Đêm nào cũng trở mình nặng nhọc trong bóng tối và chỉ chợp mắt được chút ít lúc trời chạng vạng sáng.

Nhưng anh không thể thốt nên lời, không muốn cho cô hy vọng mà ngay cả anh cũng không chắc chắn.

Rõ ràng cô là nơi mà anh có thể tin tưởng gửi gắm tình cảm của mình nhưng lại không thể kìm lòng dõi mắt vào nơi nào đó xa thẳm.

Anh ôm chặt cô nhưng chỉ thấy lạnh buốt. Mắt cô, môi cô, tim cô và cả sự tổn thương.

Đau lòng quá....

Anh đã từng hy vọng cô mãi vui vẻ. Từng tự hứa phải chăm sóc cô thật tốt, yêu thương cô trọn vẹn đủ đầy. Nhưng đến giờ anh vẫn không xác định được thứ gì là quan trọng nhất.

Anh yêu cô hay chỉ yêu những khoảng trống cô lấp đầy thay người con gái kia?

Vết thương trong tim Taehyung mãi vẫn chưa lành, cứ bị đè nén, đau đớn đến phát khóc. Tình cảm vốn dĩ là thứ đẹp đẽ và nhiều mộng tưởng nhưng cũng là thứ gây đau xót đến nhói lòng. Kỷ niệm dễ dàng quên lãng, nhớ thương dễ dàng nhạt nhòa thì chẳng hóa ban đầu đã không thành thật?

Cô bảo, anh đi đi, rời xa cô.

"Chúng ta thi xem ai có thể quên đối phương nhanh nhất". Giọng điệu trong trẻo nhưng nghẹn ngào của cô cất lên.

Cô không giữ nổi anh. Cô đã yêu anh bằng tất cả sự chân thành và nhiệt tình của tuổi hai mươi. Bằng cả sự khờ dại và nông nỗi. Nhưng ánh mắt anh lúc nào cũng lơ lửng. Trái tim anh về cơ bản không thể chạm đất.

Họ im lặng. Trong lòng mỗi người đều chất chứa nỗi đau và dằn vặt. Thương xót cho nhau mà không cách nào xoa dịu. Chỉ có thể đứng nhìn, không thể ủi an, không thể sát gần.

Ngôn ngữ cuối cùng lại chỉ có thể là câm lặng và tiếng thở dài nặng nhọc khẽ khàng.

Đè nén, dồn vào tận sâu....

________________________

Những ngày cuối tháng sáu, anh bắt đầu thu dọn hành lý.

"Đi sao? Mới một mùa hè thôi mà, cái thằng này?!" Bạn hỏi.

"Nhiêu đó đủ rồi."

"Có quay lại nữa không?"

"Chắc không đâu." Anh lắc đầu.

Seoul mùa hè. Dòng xe hối hả trôi ngược xuôi. Bầu trời sâu hun hút và nắng vàng như mật. Thành phố ôn đới nhưng mùa hè thì lại gay gắt đến vầy.

Nơi chôn giấu hạnh phúc, nước mắt, mệt mỏi và một phần những năm tháng tuổi trẻ. Người ta lướt qua nhau, chạm vào nhau rồi mất hút mãi mãi trong phần đời còn lại. Bằng tất cả sự ích kỷ, tuyệt vọng và che giấu một tâm hồn mục ruỗng đầy âu lo.

Anh đứng ở sân bay chộn rộn, nhắm khẽ mắt. Mùa hè ở Seoul tuyệt nhất là sau những cơn mưa khi anh cảm nhận trọn vẹn được vị mát lạnh và trong trẻo của những cơn gió.

Giọng nói dịu dàng của cô âm vang đâu đó trên nền trời xanh nhức mắt. Xung quanh đầy người xa lạ. Anh, lần đầu tiên nhận ra mình đã đánh mất rất nhiều thứ....

Ở nơi nào đó trong thành phố, cô cũng đứng nhìn mãi mảng xanh phía xa. Anh là gió. Không hình dạng, không hiện hữu, mãi mãi lang thang. Ở đó nhưng dường như không ở. Cuối cùng thì vẫn chỉ có mình cô nơi này. Với tình yêu tuổi hai mươi, kí ức và sự lãng quên....

Ngày cuối cùng của mùa hè, giống như rất nhiều người trẻ khác, lòng còn yêu nhưng họ lại chọn cách rời xa nhau....

°°°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro