Chương 5: Đừng như thế nữa, được không? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không hiểu em đang nói về cái gì!" Taehyung làm bộ mặt thản nhiên, dựa lưng vào ghế bành. Anh đau khổ trong lòng.

"Chúng ta...Đừng trở nên thân mật thì hơn!" Cô căm phẫn cho lời nói của mình. Hận không thể điên lên. Cô yêu anh muốn chết đi sống lại, chứ đừng có nói là muốn anh không thương cô.

"Ồ, được!" Anh cười, ra vẻ khinh bỉ nhìn cô. Ánh mắt, cô đau nhói khi anh nhìn mình bằng ánh mắt đấy.

"Có phải vì ba mẹ tôi, cô không vừa lòng? Kim Taehyung tôi, chưa có ai dám động thân với tôi, ngoại trừ cô!"

"Hừ!" Cô nhếch mép, nhìn anh đầy khinh người. Anh cảm thấy cô chả coi mình là gì nữa, đem loại ánh mắt này nhìn cô?
"Alo, Joy tiểu thư, tôi có thể nói được không? Về Taehyung anh ấy có phải là ..." Đang nói, cô bị Taehyung gạt phăng điện thoại, lập tức cho cô ăn một cái bạt tai.

"Cô, Bae Joohyun, loại người dùng nước mắt thay cho con người, tôi khinh." Anh chưa muốn rời khỏi cô. Muốn nhìn cô. "A~ Ra là anh khinh tôi, đúng vậy, tôi lấy tư cách gì để đứng bên cạnh anh cơ chứ? Đâu có thể mãi mãi làm cho anh thích tôi đâu cơ chứ?"

"Thích? Cô đừng có ảo mộng quá đi! Tôi vì cá cược với Jimin, JungKook, Jin, Hobi , nên mới làm ra loại chuyện này!"

Không quên bổ sung một câu :" Và tôi đã thành công!"

Được, cô muốn hắn nói không thân mật thì được. Nhưng tại sao lại không nói là chia tay? Mà lại nói là thân mật? Cô sớm đã không xem anh và ba mẹ ra gì trong mắt cô rồi sao? Dám coi thường Kim Thị sao? Nữ nhân anh không hề thiếu. Lọt vào tầm mắt, là mình cô. Yêu cô. Quan tâm cô đến như vậy, cô còn cần gì nữa. Chả phải lúc trên sân bay...

Thôi, bỏ đi!

Hắn ra ngoài , đá sầm cửa. Không hề ngoái nhìn cô đang nằm dưới mặt đất, sàn nhà lạnh cóng. Đôi mắt ướt lệ, cô muốn chết sớm hơn...Có được hay không?

Cô hối hận, thà để anh yêu cô, rồi sao này, cô chết đi cũng được.

Cô lại làm anh hận cô, đặc biệt ...

Không! Anh ấy...Cá cược với hội của anh ấy! Không thể nào!

Cô liền sững sờ, nước mắt lại càng rơi lã chã.

Vô liêm sỉ!

Ngay từ đầu, đã không có tư cách yêu anh. Bây giờ, về sau, không biết anh sẽ lại làm gì nữa... Bae Gia...

Về phần Taehyung. Anh bước đi nặng nhọc, không muốn rời khỏi ngôi nhà đang cất chứa Bae Joohyun anh yêu thương, Không đúng! Vụ này, anh căn bản không có cá cược gì với VK hội (Team ngầu lòi của Vee) Anh nhìn qua cửa sổ, thấy bóng lưng Joohyun... Cô độc! Run run như đang khóc

Anh liền chạy vào trong nhà, lại mở PANG cửa ra (Cánh cửa tội nghiệp)

Joohyun bừng tỉnh, cô vội cúi người, lau nước mắt, không quay ra nhìn anh. Lên tiếng, vẫn là cái giọng lạnh nhạt

"Anh đứng đây làm gì?" Cô run run, không thể kiềm chế nổi nước mắt.

"Ừ đấy! Tôi là con người lấy nước mắt thay tâm mình! Được chưa? Cút!Cút về hết cho tôi! Khụ!" Cô như điên, gào lên, rống to đuổi anh về. Rồi ho một tiếng, rõ to. Nó tất nhiên đã lọt vào tai anh.

"Như vậy đi, Bae Joohyun! Tôi cảm thấy cô thật...Bẩn!"

Bẩn? Tại sao lại là bẩn?

Cô nghĩ, anh bị cô chơi một vố sao? Cũng vì thế mà đã từng chơi với nam nhân nào sao? Lầm rồi!

"Anh cũng đâu mấy sạch sẽ, anh...Cút...về..." Cô dường như vừa nấc vừa nói, nhưng anh không nghe thấy gì. Cô liền ôm chặt ngực trái...

Ôi ông trời... Ông thật không có mắt! Thật không chút diễm phúc nào rồi...

Phải, vì hành động thái quá. Tim của Joohyun chuyển biến bất thường. Cô liền quay lại , gào to.

"Anh thực sự rất chướng mắt! Anh cút đi là nên tốt...!"

RẦM!

Anh ấy đi rồi! Cô không cần anh quan tâm nữa.... Từ bây giờ, hai người lập tức chấm dứt, mới vài giờ trước, hai người còn ân ân ái ái đủ các kiểu, Cặp đôi mới yêu.

Cô chua xót, vội chống tay vào tường. Đứng gượng lên. Lực của cái tát ban nãy... Không hề nhẹ nhàng. Quá thô bạo. Bên mặt phải cô sưng lên một vùng. Cô như kẻ điên, chạy vào chiếc tủ đặt cạnh phòng trà ban nãy, lục tìm thuốc

Thuốc! Cô cần thuốc! Thuốc!

Sẽ giúp cô bớt đau tim...Nếu không thời gian sống vẫn là không thể kịp! Sẽ bị giảm đi.

Lúc này, bỗng nhiên, bà Kim lại vô nhà cô. Vì ấn chuông liên hồi mà không thấy có ai ra mở cửa. Nên bà sốt ruột vào nhà. Mặc dù khi nãy làm cho ông bà tưởng cô coi họ không ra gì nhưng, đây là trách nhiệm. Bà phải đi tìm cô.

Nghe tin con trai nói đã chấm dứt với cô ta. Còn con trai giận dữ tới nỗi cáu bẳn với tất thảy mọi người trong nhà. Kể cả ba Kim, cũng đều giận. Mẹ Kim liền tìm đến Joohyun khuyên ngăn.

Lại thấy được, Joohyun như một kẻ điên, tìm thuốc! Lại mạnh mẽ ôm chặt ngực!

"Joohyun! Joohyun! Con có làm sao không? Hyun!!!" Bà vội ôm chặt lấy cô, vứt lọ thuốc của cô đi vì cứ nghĩ đây là thuốc độc, cô muốn hại mình, quá đau khổ với Taehyung? (Bà già, bà có suy nghĩ giết người không dao vậy?)

"Không! Thuốc của tôi! A  a  a !" Bỗng nhiên, cô lên cơn co giật dữ dội. Sủi bọt mép khiến cho bà hoảng sợ. Trời ơi! Joohyun nghiện thuốc phiện sao? (Sao bà lại dám nghĩ đến Hyunie của tôi như vậy? Cho uống thuốc đi!)

Không được, bà phải gọi cho Taehyung!!!

Taehyung, anh bận tâm với hàng ngàn suy nghĩ trong đầu. Kết thúc... Không...

Chuông điện thoại reo lên, là mẹ! Chắc chắn mẹ lại khuyên Joohyun! Anh lập tức không nghe máy.

Rồi bỗng nhiên, tin nhắn gửi đến, tim anh như co quắt ... Không thể nào...

"Joohyun con bé bị sốc thuốc phiện. Con mau qua gọi 120 nhanh lên!"

Anh đau, đau nhói. Cô rút cục đã làm lên loại chuyện gì vậy?

Anh chạy sang nhà cô. Gọi 120. Thấy cô bị sủi bọt mép, chân tay không ngừng run rẩy. Hình như đang van nài mẹ anh điều gì đó. Anh lo lắng tới lui, vẫn không dám vào nhà cô. (Ách, trời đất ơi, cả thế giới ra đây mà XEM!!!)

Sau cùng, vẫn là yêu, lại chạy vào. Ôm cô.

Bà Kim nghe được cô van nài, bỗng chốc, sắc mặt bà trắng bệch không còn giọt máu...

"11 năm... Cháu chỉ sống được 11 năm nữa và cháu đang bị bệnh tim...Làm ơn, đừng nói cho Taehyung biết chuyện. Bằng không cháu sẽ hận bác suốt đời..."

"Cháu... Tại sao cháu lại bị như vậy! Cháu chính là con dâu của Kim gia! Cháu không nhớ tới lời bà nội cháu nói hay sao? Bae gia và Kim gia...Ta tưởng cháu đã biết!?"

"Không, không, cháu...Không biết! Nhưng nếu như vào bệnh viện rồi, cháu vẫn có thể mở mắt, thì cháu sẽ nói hết sự thật cho bác về cuộc đời cháu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro