Lời cảm ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xin chào,

Sau bốn tháng, tớ đã đặt dấu chấm kết cho Đài phát thanh Màu Tím được rồi. Truyện ra đời vào ngày 22/01/2019 - cũng chính là ngày bài hát Song Request của Lee Sora được phát hành. Đến hôm nay, 15/05/2019, truyện chính thức khép lại.

Một chặng đường không dài, cũng chẳng gọi là ngắn. Một chặng đường rất ý nghĩa đối với tớ, vì qua nó, tớ cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn một chút trong "viết".

Cậu biết không, tớ từng là một người nhìn lượt vote, lượt view mà phiền lòng.

Nhưng khi viết Đài phát thanh Màu Tím, tớ nhận ra mình không còn cảm thấy như thế nữa. Tớ nhận ra, một lần lượt vote giảm đi chứng tỏ năng lực của tớ chưa đủ để giữ cậu lại. Và đồng thời, những độc giả còn ở lại tới tận cùng là đáng trân trọng đến mức nào. Tớ không phiền lòng nữa. Tớ thấy hạnh phúc, vì ít nhất những gì tớ viết ra vẫn được đón nhận.

Tớ hạnh phúc với mỗi một lượt vote, biết rằng tớ đã làm được điều gì đó cho cậu. Tớ hạnh phúc với mỗi bình luận, biết rằng những con chữ non nớt của tớ khiến cậu thấy an yên. Tớ hạnh phúc, rất hạnh phúc, biết rằng tớ chưa hoàn hảo nhưng vẫn có thể mang ý nghĩa đến cho ai đó.

Tớ muốn nói với cậu, cảm ơn. Cảm ơn vì đã đồng hành cùng tớ, dẫu dang dở hay đến tận cùng. Cảm ơn vì đã một lần bấm vào câu chuyện này, vì đã cho tớ một cơ hội để khiến cậu thấy hạnh phúc như cậu đã làm với tớ.

Tớ đã nói cảm ơn rất nhiều lần, nhưng sẽ chẳng bao giờ là đủ với sự yêu quý cậu dành cho Đài phát thanh Màu Tím cả.

-

Đài phát thanh Màu Tím không phải là truyện thành công nhất của tớ, nhưng tính đến hiện tại, nó khiến tớ thấy xúc động nhất. Tớ gửi gắm rất nhiều tâm tư và quan điểm của mình vào, tớ viết với tâm thế muốn truyền tải đến độc giả những ý nghĩa tốt đẹp. Nhưng đó không phải là lí do duy nhất. Tớ xúc động còn là vì có những độc giả đã yêu mến và theo dõi Đài phát thanh Màu Tím từ đầu đến cuối. Và, lần đầu tiên trong hơn tám năm cầm bút, tớ nhận được câu bình luận rằng truyện của tớ đã mang lại an yên cho người khác.

Tớ từng được khen rằng viết có ý nghĩa, viết gây cảm động, nhưng để viết và mang lại ý nghĩa ngay trong cuộc sống của ai đó thì đây là lần đầu tiên. Lúc tớ đọc được dòng bình luận của các cậu, tự dưng mắt tớ rơm rớm. Tớ nhận ra, bấy lâu nay trăn trở tìm kiếm mục đích của con chữ, rốt cuộc là vì lẽ gì.

Mỗi người đều sẽ có lí do riêng để viết và đăng tải những gì mình viết lên Internet. Vì yêu thích, vì thèm con chữ, vì muốn được công nhận, vì khẳng định cái tôi. Vân vân và mây mây.

Tớ đã tự đặt cho mình một câu hỏi: Tớ viết vì cái gì?

Tớ tự hỏi câu ấy đâu đó được ba năm nay, nhưng phải đến khi đăng tải Đài phát thanh Màu Tím và nhận phản hồi từ các cậu, tớ mới tìm ra một câu trả lời. Tớ viết, không chỉ vì thèm viết, mà còn vì muốn những điều tớ viết sẽ mang đến ý nghĩa cho người khác.

Tớ muốn những con chữ vụng về này sẽ khiến một ngày u ám của cậu trở nên tươi sáng hơn, khiến tâm trạng mệt mỏi của cậu trở nên thoải mái hơn.

Tớ muốn những điều non nớt tớ viết ra khiến cậu thấy an yên, thấy hạnh phúc; đồng thời, có thể thắp lên môi cậu một nụ cười.

Tớ muốn cậu hạnh phúc.

Chẳng biết cậu có nhận ra không, rằng tớ đã gửi gắm chính mình vào DJ của Đài phát thanh Màu Tím. Những điều anh nói với Jisoo trong ngày cuối cùng Đài hoạt động cũng chính là những lời từ tận đáy lòng tớ gửi đến các cậu, dưới tư cách một người viết.

Và có lẽ, không gì có thể khiến một người viết như tớ hạnh phúc hơn khi nghe cậu nói rằng con chữ của tớ mang lại ý nghĩa cho cậu như thế nào.

Một lần nữa, tớ, mong cậu hạnh phúc.

H D
Sài Gòn, 15/05/2019.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro