Mùa đông, 17/12 năm 2017

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ ngày vị tiền bối bàn bên – Bae Joohyun – phát hiện ra Jisoo đọc cùng một tựa sách với mình, chị bắt đầu trở nên thân thiết với cô gái hơn. Cứ giờ nghỉ trưa, chị sẽ rủ Jisoo đi ăn và trò chuyện ở một góc yên tĩnh nào đó cho tới ca làm việc buổi chiều. Chị thậm chí còn cho Jisoo mượn rất nhiều quyển sách mình thích để – đây là Jisoo thầm nghĩ thôi nhé – có người cùng chị bàn luận về chúng.

Bae Joohyun không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Khi gần gũi hơn, chị có một mặt tính cách ấm áp đến lạ kì và ưa bông đùa mấy câu cổ lổ sĩ. Cứ ngỡ chị là tuýp người ít nói, nhưng hễ động đến sở thích đọc sách của mình thì Joohyun có thể huyên thuyên cả tiếng đồng hồ. Có những lúc, chị "diễn thuyết" hăng say đến mức Jisoo không chen vào nổi và chỉ biết gật theo lia lịa để người kia hiểu rằng cô vẫn đang lắng nghe. Nhưng dù sao thì Jisoo thấy sự đối nghịch ấy của Joohyun rất đáng yêu, và cô vẫn vui lòng ngồi với vị tiền bối này mỗi giờ nghỉ trưa để trò chuyện cùng chị.

Nhưng mà hôm nay, Joohyun bỗng lặng im lạ thường. Suốt giờ nghỉ, Jisoo hỏi gì chị cũng ậm ờ qua loa, sau đó thì ngồi ngẩn ngơ nhìn cốc cà phê của mình, tâm trí như đã bay tới nơi khác. Jisoo quan sát chị một lúc lâu mới rụt rè lên tiếng hỏi thăm: "Hôm nay chị không khỏe trong người sao?"

Joohyun sực tỉnh. Chị cười gượng gạo: "Không, chị vẫn khỏe mà."

"Em thấy chị hôm nay cứ là lạ..."

Giọng Jisoo nhỏ dần, vị tiền bối cũng im lặng. Phải qua một lúc, chị mới buông tiếng thở dài ảm đạm.

"Khuya hôm qua, một người bạn thời trung học gọi điện cho chị. Hồi đó chị rất thân với cô ấy, ưa chạy sang nhà nhau chơi. Cô ấy có một người anh trai tên Jaebum, là giáo viên của một trường nội trú dành cho nam sinh. Chị khi ấy vẫn còn non lắm, thấy một người đàn ông vừa dịu dàng, vừa lịch thiệp, lại còn tốt bụng như anh ấy thì xiêu lòng ngay tắp lự. Nhưng mà bạn của chị nói, anh ấy chẳng yêu chị được đâu, vì anh là người đồng tính. Hơn nữa, trong tim anh ấy đã có sẵn một người."

Cái tên "Jaebum" nghe có chút quen thuộc, nhưng Jisoo chẳng thể nhớ nổi nó nằm đâu trong kí ức phủ bụi của mình. Cô cố gắng một lúc vẫn chẳng thành công, đành nhấp chút cà phê và tập trung nghe tiếp câu chuyện.

"Chị biết vậy thì từ bỏ ý định với anh ấy ngay, chỉ xem Jaebum như một người anh trai thân thiết. Sau này chị lên Seoul, liên lạc với bạn bè cũ ít dần. Hôm qua là lần đầu tiên chị nghe về anh ấy sau nhiều năm, ấy thế mà lại là một tin tức đau lòng."

Joohyun hơi khựng lại, giọng nói nghẹn đi. Phải mất một lúc lâu, chị mới khó khăn cất tiếng: "Bạn chị nói, cha mẹ phát hiện ra tình cảm giữa anh với một người đàn ông khác, phản đối kịch liệt, cha anh lại còn nặng lời. Jaebum chịu không nổi liền chạy đi giữa đêm hôm, không cẩn thận... bị một chiếc xe tải đâm vào. Anh nằm trong phòng cấp cứu mấy hôm nay rồi, đến tối qua thì bác sĩ thông báo đến gia đình rằng anh đã trở thành người thực vật."

"... Vậy người yêu của anh ấy có biết chuyện này không?"

"Biết, biết chứ. Cậu ấy túc trực ở bệnh viện mấy ngày nay, cha Jaebum mắng chửi cách mấy cũng không chịu đi. Lúc bác sĩ đề nghị giải thoát cho Jaebum được ra đi nhẹ nhàng, cậu ấy đã kiên quyết phản đối, còn bảo với cha mẹ Jaebum rằng cậu sẽ trả tiền viện phí để duy trì sự sống cho Jaebum. Cậu ấy nói, còn thở, là còn hi vọng."

Jisoo giật mình. Vì câu nói cuối cùng chẳng xa lạ gì với cô. Và vì cô chợt nhận ra, tại sao mình lại thấy cái tên Jaebum quen thuộc như vậy.

Hôm ấy, trên chuyến xe buýt về nhà, chẳng biết ai đã thốt lên: "Ôi chao, tuyết đầu mùa kìa!" Và tất cả hành khách đều đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Mấy cô bé học sinh thích thú bàn tán, khuôn mặt người mẹ mang bầu bỗng có chút lo âu, chàng nghệ sĩ đeo đàn trên lưng lẩm bẩm vài câu hát nhỏ, và những nếp nhăn già nua của ông cụ ngồi cuối xe bỗng vấn vương một nét bồi hồi.

Jisoo cũng giống như họ, cũng nhìn tuyết đầu mùa rơi bên ngoài ô cửa kính. Lòng cô nhớ đến một người. Đấy là cái người mà Yoongi trước khi đi Mỹ đã dặn cô đừng thương nhớ nữa. Mà Jisoo không nhớ thật, bởi cuộc sống bộn bề quá. Đến hôm nay, nghe chị Joohyun kể về Jaebum, lại nhìn thấy tuyết rơi, tự dưng những mảnh kí ức có người ấy tràn về trong cô. Chúng gợi lên những câu chuyện thuở còn non dại, mở ổ khóa nơi đáy lòng Jisoo và khơi mào những cảm xúc xưa cũ. Chúng khiến ngực cô thắt lại và hai mắt bỗng cay xè.

Cô đã giấu đi quá lâu. Đủ lâu để giờ đây, khi kí ức về người được giải thoát, chúng dồn ép cô phải nói tất cả với ai đó. Nhưng ai? Ai bây giờ? Ai sẽ nghe cô kể lể? Ai sẽ nghe câu chuyện đơn phương đến cả khởi đầu còn chẳng trọn vẹn?

Bên tai Jisoo chợt vang lên một giọng nói trầm ấm. Cô mở sổ tay và lục tìm một dãy số. Dãy số ấy, cô đã ghi lại từ tháng trước nhưng vẫn chưa một lần tích đủ dũng khí để gọi đi.

Đến tối, cô gái vẫn mở radio như thường lệ, lắng nghe DJ chào hỏi như thường lệ. Nhưng lần này, cô không ngồi im ôm cốc sô cô la nóng như thường lệ. Jisoo cầm điện thoại trên tay và nhấn dãy số mình tìm trên xe buýt ban chiều. Đợi, thật lâu thật lâu, như thể đã đợi cả một đời, âm thanh của DJ trên radio thoáng khựng lại.

"Xem ra chúng ta đã có thính gi đu tiên liên lc vi Đài phát thanh ri." Anh nói với một sự vui vẻ chẳng buồn giấu giếm. Có âm thanh như là nút máy bị nhấn vào, và cuộc gọi của Jisoo vang lên thông báo được kết nối.

"Xin chào, Đài phát thanh Màu Tím đang nghe đây! Tôi có th biết tên bn được ch?"

Tay Jisoo run run. Cô hít vào thật sâu và nhỏ giọng nói: "Xin chào. Tôi họ Kim."

"Xin chào cô! Chà, cô Kim chính là thính gi đu tiên liên h vi Đài phát thanh đy. Mc dù tôi đã thông báo đến mi người vic Đài phát thanh s nhn các cuc gi t tháng trước, có v các thính gi ca tôi là nhng người hướng ni, không quen chia s nên đã không gi đến chăng? A, dù sao thì, hôm nay được trò chuyn vi cô Kim làm tôi thy rt vui! Cô có mun chia s mt chút v bn thân mình không?"

"Ừhm... Tôi sinh ra ở Daegu, hiện tại đang làm việc ở Seoul. Cũng chẳng có gì, chỉ là một kẻ xa xứ..."

", vy chúng ta là đng hương đy! Quê tôi cũng Daegu, nhưng gi tôi đang làm vic ti M – mt nơi cách Daegu xa lm so vi Seoul. Tôi nghe nói hôm nay Seoul đón tuyết đu mùa, cô Kim phi nh ăn mc tht m vào nhé. Đã xa quê ri, đng đ bn thân b bnh."

"Vâng, cảm ơn anh. Tôi sẽ chú ý."

"Cô Kim liên lc vi Đài phát thanh, chc hn cô có mt câu chuyn mun chia s. Cô đã sn lòng th l nhng li t tn đáy lòng vi tôi và nhng thính gi ca Đài phát thanh ri ch?"

Jisoo bỗng chùn bước. Cô đang làm gì thế này? Sao cô lại nảy ra ý định tâm sự với những người đang lắng nghe lẫn nhau qua một cái radio cũ kĩ như vậy? Và tâm sự rồi cũng có làm được gì đâu? Chẳng nhẽ Kim Jisoo đã bị đè bẹp đến mức phải dựa vào sự thương hại của những con người xa lạ...! Không, cô đâu cần. Và dẫu có chịu bao nhiêu đớn đau tủi nhục, Jisoo thà chết đi chứ không muốn bất cứ ai thương hại mình.

Nhịp thở bỗng gấp rút chạy theo dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Cô gái toan cúp máy, nhưng giọng nói trầm ấm vang lên bên tai đã kịp thời giữ cô lại.

"Chà, có l cô Kim đang hi hp lm. Là vì cô ít khi nào tâm s vi ai chăng? Không sao c. Xin hãy hít mt hơi tht sâu, th ra, và làm theo nhng gì trái tim mách bo. Cô Kim này, k l chng phi là hành đng yếu đui đâu, và dù có là yếu đui đi chăng na thì cũng không ai được quyn chê trách cô vì điu y c. Chng người nào đ mnh m đ ôm hết tt c mi bun vui vào lòng và t mình gm nhm chúng. Ép bn thân im lng chu đng ch khiến mình càng ngày càng mt mi mà thôi. Vy nên, gi phút này, xin cô hãy m lòng vi tôi và gii thoát cho nhng tâm s đang đè nng bn thân, đ ti nay cô có th yên tâm ng mt gic tht ngon nhé!"

Giọng nói của DJ ấm áp quá, tựa như dòng nước nóng chảy vào tim Jisoo, nhẹ nhàng an ủi và xoa dịu cơn run rẩy của nó. Tay cô siết chặt lấy điện thoại, và Jisoo làm theo lời người kia. Hít vào, thở ra, lắng nghe những cảm xúc từ tận đáy lòng mình.

"Câu chuyện của tôi... Thật ra cũng chẳng đặc biệt gì. Khi còn ở Daegu, tôi có một người bạn rất thân thiết, là nam, nhà hai đứa chỉ cách nhau một cửa tiệm tạp hóa. Chúng tôi chơi cùng nhau từ nhỏ, đi đâu cũng có nhau, đến mức các bạn học đều lầm tưởng chúng tôi là một đôi. Rất nhiều cô gái đã ghen tị với tôi... Ai bảo tôi lại quen thân với một người vừa điển trai lại còn hát hay như thế, luôn được các câu lạc bộ và hội học sinh mời biểu diễn trong các sự kiện của trường..."

Dường như cảm nhận được sự gượng gạo vì không quen kể lể của cô gái, tiếng DJ cười thật khẽ đã kịp thời vang lên từ phía đầu kia điện thoại hòng động viên cô. Anh nói: "Chà chà, trường hc nào cũng s có mt "nam idol" như thế nh? Tôi còn nh rõ khi hc trung hc, có mt đàn em trong câu lc b bóng r ca tôi là thn tượng ca toàn b n sinh. T đng đ ca thng nhóc đó ngày nào cũng có vài ba tm thip hng. Đến l tình nhân thì thôi ri, chúng tôi thm chí còn lo rng thng nhóc s b đè bp dưới bin thư tình và sô cô la cơ!"

Jisoo bất giác mím môi cười, bàn tay cầm điện thoại cũng thả lỏng.

"Vâng, cậu bạn của tôi cũng thế. Đi bên cạnh cậu ấy, bao giờ cũng sẽ bắt gặp một vài cô gái mặt đỏ bừng đụng trúng vào cậu và rối rít xin lỗi!"

"Chơi thân vi mt chàng trai ni bt như vy, vic cô Kim b ganh t cũng là đúng lý hp tình. Chc hn cô cũng thy áp lc lm!"

"Vâng. Nhưng..." Giọng nói Jisoo bỗng nhỏ dần. "Không có áp lực. Tôi khi ấy còn vui vẻ với việc này."

"? Có phi là vì cô cũng thích cu bn y?"

"... Vâng. Tình cảm tôi dành cho cậu ấy đã vượt quá giới hạn bạn bè. Nhưng bản thân tôi cũng không rõ từ khi nào mình lại nhìn cậu ấy với một cảm xúc khác. Những rung động... Chúng đến lặng lẽ và tự nhiên như một điều tất yếu của cuộc sống. Tôi thích cậu ấy. Thích thật nhiều. Ban đầu tôi giấu nhẹm, sợ rằng nếu cậu ấy biết được thì ngay cả tình bạn của chúng tôi cũng không còn. Tôi chỉ âm thầm vui vẻ với sự quan tâm cậu ấy dành cho tôi, dẫu biết đấy chỉ là trên cương vị một người bạn. Khi những cô gái khác tỏ ra ghen tị, tôi thậm chí còn đắc ý trong lòng.

Nhưng đến năm cuối cấp hai, cậu ấy chẳng hiểu sao lại đặt nguyện vọng vào một trường nội trú dành cho nam sinh. Khi biết được chúng tôi không thể học cùng nhau như trước, tôi đã quyết định tỏ tình. Tôi có dự cảm rằng nếu không hành động ngay lúc này, thì tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội thổ lộ lòng mình nữa.

Tôi khi ấy, chấp nhận buông bỏ lòng tự tôn và tất cả e thẹn của một đứa con gái, tỏ tình với người bạn thân thiết đã cùng mình đi hết thời ấu thơ."

Jisoo bỗng lặng đi. Khung cảnh ngày ấy hiện về trong cô, rõ ràng như chỉ mới diễn ra vào hôm qua mà thôi. Người con trai cao hơn cô một cái đầu, mái tóc đen rũ xuống che khuất phần nào đôi mắt nâu đẹp như hổ phách. Hồi còn bé, cậu ấy vốn là đứa nhỏ con nhất xóm. Vậy mà bây giờ cậu đã trở thành nam sinh được nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ nhất trường. Cảm giác trái tim đập rộn ràng nơi ngực trái dường như vẫn còn đó, theo mạch máu chạy đến đôi bàn tay, tạo thành những cơn run rẩy khẽ khàng bị Jisoo giấu kín sau lưng. Cô nói với cậu ấy: "Park Jinyoung, tớ đây thích cậu".

Nhưng Park Jinyoung quả thật là tên nhóc phũ phàng mà.

Cậu ấy dùng một lời xin lỗi để đáp lại Jisoo, và dùng cái lí do đã bị những cuốn tiểu thuyết tình yêu tuổi mới lớn sử dụng đến phát mòn: "Tớ thương người khác rồi."

T, thương người khác ri.

"Tôi lúc ấy đã đau lòng tới mức hai mắt cay xè, nhưng chẳng hiểu động lực gì đã giúp tôi kiềm nén nước mắt lại. Tôi không muốn khóc trước mặt cậu ấy. Tôi không muốn khóc trước mặt người đã từ chối tình cảm của mình. Nhưng tôi vẫn không cam lòng mà hỏi cậu ấy, rằng người cậu thích là ai.

Cậu ấy bảo, đó là người mà cả đời này, cậu ấy cũng không được quyền yêu thương.

Sau đó, chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa. Cậu ấy ở luôn trong trường nội trú, rất ít khi trở về nhà. Có về thì tôi cũng tránh không gặp."

ến tn bây gi ư?"

"Vâng. Có lẽ... đã bảy năm rồi."

"Vy vì sao đến tn bây gi cô Kim vn nh đến chàng trai này? Có phi vì cô còn thích cu y không?"

"... Không hẳn là thế." Jisoo khịt mũi. "Ban nãy tôi có kể rằng nhà của chúng tôi chỉ cách nhau một cửa tiệm tạp hóa. Con trai của chủ tiệm là một người anh lớn rất thân thiết với chúng tôi, từ nhỏ đã xem chúng tôi như hai đứa em ruột mà chăm sóc. Anh cũng là người duy nhất biết tình cảm tôi dành cho cậu bạn thân. Vào năm cuối trung học, chính anh đã nói với tôi về người cậu ấy thích. Người đó... là một giáo viên trẻ tuổi. Cậu ấy cố ý thi vào trường nội trú cũng là để được ở gần người mình thương."

"... Tho nào cu y bo rng c đi này cũng không có quyn yêu thương người đó."

"Vâng. Tôi đã rất sốc khi biết chuyện này, thậm chí còn có suy nghĩ tiêu cực rằng mình thế mà lại thua một đứa con trai. Tôi lén đến trường nam sinh của cậu ấy hòng nhìn cho bằng được người trong lòng của cậu. Nhìn xong, tôi lại ước mình đừng xốc nổi như thế. Nếu không tới, sẽ không phải chứng kiến cậu yêu thương chăm sóc cho một người khác. Những dịu dàng của cậu dành cho người trong lòng thật khác xa cách cậu quan tâm tôi. Lúc ấy, tôi nhận ra khoảng cách giữa tình bạn và tình yêu xa xôi đến mức nào.

Nhưng tôi chẳng thể làm gì cả. Sau cùng, cậu ấy chỉ xem tôi là bạn. Sau cùng, người cậu thích chẳng phải là tôi. Tôi chỉ có thể quay lưng đi và chạy thật nhanh về nhà, vùi mặt vào gối khóc một trận thật lớn, và chấp nhận sự thật rằng tôi không chỉ không có được người mình thương, lại còn đánh mất tình bạn thời thơ ấu.

Đó cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy họ. Bẵng đi nhiều năm, tôi lên Seoul và vật lộn với cuộc sống, những tình cảm tuổi thanh xuân cũng bị cất lại nơi góc lòng. Đến trưa nay, khi trò chuyện với một chị đồng nghiệp, tôi mới nghe được tin tức về họ. Chị ấy cũng đã quen biết họ từ lâu."

Jisoo kể lại câu chuyện mình nghe từ Joohyun mà miệng lưỡi đắng nghét. Cô nhớ tới Jaebum trong kí ức của mình, một Jaebum có đôi mắt biết nói và cái cười mỉm đẹp hơn hoa, một Jaebum lọt thỏm giữa vòng tay Jinyoung khi họ đứng dưới tán cây hạnh trăm tuổi trong một ngày mùa thu mát dịu. Một Jaebum đầy màu sắc như thế, Jisoo không thể tưởng tượng nổi cảnh anh ấy bị đặt trên giường bệnh trắng toát, toàn thân cắm đầy rẫy dây nhợ để duy trì sự sống đang trên bờ vực lụi tàn.

Vốn nghĩ anh ấy thật hạnh phúc, được một người như Park Jinyoung yêu thương. Đến hiện tại mới thấy, người có tình chưa chắc gì đã thành quyến thuộc.

Jisoo còn đang bần thần, chợt nghe DJ ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng hỏi: "Vy cô Kim có còn thích người y không?"

Câu hỏi này, cô không trả lời được. Vì bản thân Jisoo cũng chẳng rõ liệu mình có còn thích Park Jinyoung không.

Nếu còn, vì sao trong mấy năm đằng đẵng qua, rất ít khi nào khuôn mặt người ấy hiện về trong cô?

Nếu không còn, vì sao mỗi lần nghĩ đến người, lòng vẫn đau đến thế?

Và nếu không còn, vì sao hôm nay nhớ lại chuyện cũ, nước mắt vẫn chẳng thôi rơi?

Có lẽ vì đã đợi thật lâu mà chẳng nghe thấy Jisoo trả lời, DJ đã chủ động lên tiếng trước. Giọng nói của anh mang theo một hơi ấm thật đặc biệt, hong khô những giọt ấm nóng trên khuôn mặt cô gái. Anh nói: "Tôi vn thường nghe, tình đu tr di nht cũng li khiến người ta khó mà quên đi nht. Nhưng bn cht cuc sng không phi là mt vòng tun hoàn; con người ta ch có th phát trin khi biết chp nhn quá kh, mang theo hin ti đ tiến v tương lai. Có l cô vn còn đau lòng mi khi nh ti người mình thương, nhưng xin đng đ ni đau y tr thành cơn ám nh. Hãy chp nhn nó như mt vết so trong tim, và hãy m rng tâm hn đ đón ly nhng yêu thương xung quanh mình.

Chc hn cô Kim vn chưa đ ai bước vào tim mình đâu nh? Vì sao không mnh dn yêu thương mt ln na? Sao li phi giu mình đi ri lng l t gm nhm nhng ni đau?"

Jisoo không thể đáp lại ngay. Hồi lâu sau, cô mới lên tiếng: "Cảm ơn anh."

Dường như người ở đầu dây bên kia đã bật cười thật khẽ.

"Sau khi tâm s vi tôi, chc hn cô đã nh lòng hơn ri?"

"Vâng, quả thật là thế."

"Vy thì tt quá! Tôi có th yên tâm ng ngon ri, và tin chc rng cô Kim cũng thế. Chà, tri đã khuya, tôi cũng nên nói li tm bit đi thôi. Sao chúng ta không nghe "Old love" ca Lee Moon Sae trước khi kết thúc nh? Mt bài hát mùa đông rt phù hp vi câu chuyn cô Kim đã chia s. Ai trong chúng ta cũng s ct mt "tình yêu cũ" nơi đáy min kí c. Hôm nay là mt dp đ ta cùng nh li, cùng khóc tht to, khóc cho cn nhng vết thương lòng. Đây là Đài phát thanh Màu Tím. Xin chúc thính gi ca tôi mt bui ti an lành."


Đơn đc lang thang trong đêm ti cùng hàng l chy dài
Nhng mnh kí c tràn v trong tôi
Khi nhng ánh đèn dưới bu tri trng tri bt đu nhp nháy
Tôi lng l gi tên người, tình yêu xưa cũ ca tôi

Làn gió lnh lo lướt qua, tôi kéo cao c áo
Hi hn và gin d, nước mt li tuôn rơi
Tôi đã nghĩ mình s chng đau lòng ngay c khi có ai hi v quá kh
Phi chăng tt c ch là mt li nói di?

Gi đây, nhng điu tôi nhung nh, tôi s ct gi chúng trong trái tim mình
Ta nhng ln hình bóng người tràn v tâm trí tôi

Khi tuyết trng rơi, tôi lang thang trên nhng cánh đng
Tr li con đường xưa, tìm kiếm tình yêu cũ
Tuyết ph trng xóa nhng ph phường Gwanghawamun
Và truyết trng trôi dt trên bu tri.

...
..
.


Âm thanh người nghệ sĩ vang lên trong không gian thinh lặng tựa như lời thầm thì lạc giữa miền đất nhớ. Jisoo tắt radio đi và tải bài hát về điện thoại, bật lên, rồi trở về giường. Giai điệu buồn đến nao lòng ấy văng vẳng bên tai cô, khều lấy những giọt ấm nóng nơi khóe mắt, khiến chúng trào ra và thấm ướt cả gối nằm.

Đêm ấy, Jisoo mơ thấy Park Jinyoung mỉm cười thật dịu dàng giữa những câu hát tự tình. Người ấy hướng về phía cô, nhưng Jisoo vẫn khóc. Khóc hết cho mối đơn phương trẻ dại, khóc hết cho tình yêu đến khởi đầu cũng chẳng có, khóc hết cho một người mà trong mắt, trong tim vĩnh viễn cũng chẳng phải cô.

Gi đây, nhng điu tôi nhung nh, tôi s ct gi chúng trong trái tim mình
Ta nhng ln hình bóng người tràn v tâm trí tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro