Mùa thu, 25/09 năm 2017

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Hôm nay Jisoo thức dậy khi mặt trời chỉ vừa lấp ló sau những dãy nhà dân im lìm. Còn cả tiếng nữa mới đến giờ làm, thế nên cô quyết định sẽ ghé ngang một quán cà phê mở cửa sớm và mua cho mình một ly trà sữa. Jisoo không nhớ đã bao lâu rồi mình không uống trà sữa. Chắc phải hơn một năm đấy, từ khi cô nhận ra thức uống ấy chẳng thể giúp mình tỉnh táo và quyết định chuyển sang cà phê. Mặc dù thời đại học, Jisoo đã từng tuyên bố với Yoongi rằng cô ghét cái thứ đắng nghét đó nhất trên đời.

Nhưng hôm nay là một ngày đẹp trời, và cô gái cảm thấy mình không cần cà phê. Cô muốn uống trà sữa. Cô muốn uống lại thức uống của những tháng ngày xưa cũ, khi ngọn lửa tuổi trẻ trong cô vẫn còn bừng bừng cháy đỏ.

Vị tổng biên tập yêu cầu Jisoo viết lại lần nữa bài báo hôm qua. Cô đáp một tiếng và trở về bàn làm việc, bỏ ngoài tai những lời bàn tán. Ôi chao, với cái kiểu viết báo này mà tổng biên tập vẫn chưa mắng cô một trận xối xả thì quả là may mắn! Làm sao một người tốt nghiệp Đại học quốc gia Seoul như cô lại có thể cho ra sản phẩm kém chuyên nghiệp như vậy nhỉ? Jisoo nghĩ thế khi xóa hết bản thảo trong máy tính và gõ lại từ đầu. Những ngón tay cô chẳng có bao nhiêu phút nghỉ ngơi. Chúng đang nhảy nhót liên tục trên bàn phím. Và Jisoo tập trung đến nỗi âm thanh lọc cọc vẫn thường khiến cô phiền não bỗng biến đi đâu mất. Trong đầu cô chỉ có chữ, chữ, và chữ.

Jisoo hoàn thành bài báo mới trong vòng mười phút.

Cô xem lại lần cuối và thay vì đi in ra giấy, cô quyết định gửi thẳng đến cho tổng biên tập cùng một tin nhắn bằng phần mềm liên lạc riêng của tòa soạn. Người đàn ông trung niên chỉ liếc nhìn cô gái một lần và lại dán mắt vào màn hình máy tính. Jisoo có chút thấp thỏm, nhưng cô quyết định trấn an bản thân bằng ly trà sữa chỉ vừa uống được một chút.

"Kim Jisoo." Tổng biên tập gọi. "Lên đây."

Thế là Jisoo lật đật chạy đến. Cô nghĩ bụng, hẳn lại phải viết một bài mới nữa rồi. Nhưng đành chịu. Cô nhớ mang máng hồi còn là sinh viên, một giáo sư từng bắt cô làm lại bài thực hành tới sáu lần. Hiện tại tổng biên tập mới yêu cầu có ba lần thôi, chẳng thấm vào đâu.

Nhưng lạ kì thay, người đàn ông ấy không ngó lơ cô gái, cũng không bảo cô phải viết lại. Ông chỉ vào màn hình máy tính đang mở tập tin Jisoo gửi. "Chỗ này, chỗ này, và chỗ này", đó là những vị trí được ông tô mực đỏ nổi bật. "chỉnh lại một chút rồi gửi cho tôi như hồi nãy."

"... Vâng...?"

"Còn thừ người ra làm gì?" Tổng biên tập nhăn mặt. "Về sửa ngay!"

Jisoo lại lật đật chạy về. Mọi thứ thiếu chân thật đến mức cô gái bỏ quên cả tiếng "Vâng" thường lệ mỗi khi đối mặt với cấp trên. Lại xóa, lại gõ, và lại gửi đi. Lần này, tổng biên tập không gọi cô tới nữa. Ông chỉ nhắn một câu: "Được rồi."

Hôm nay cô vẫn về muộn hơn mọi người, nhưng không quá muộn như mọi khi. Vẫn còn đủ thời gian để cô gái ghé vào cửa hàng tiện lợi và làm ngay một ly mì nóng hổi, sau đó phân vân giữa việc uống một ly trà sữa nữa hay một chai Coca. Nhạc trong cửa hàng bỗng chuyển, giai điệu quen thuộc khiến Jisoo bất giác mím môi cười. À, "Beautiful" của Crush đây mà! Là bài nhạc đã xoa dịu cô ngày hôm qua đấy! Và tự dưng, trong đầu Jisoo vang vọng âm thanh trầm ấm của DJ về một cốc sô cô la nóng hổi cho ngày Seoul trở lạnh.

Cô gái không mua trà sữa hay Coca nữa. Cô chọn một gói sô cô la có bao bì trang nhã, dù nhãn hàng ấy cô chưa dùng thử bao giờ.

Chuyến xe buýt hôm nay vẫn toàn là những khuôn mặt quen thuộc của ngày hôm qua. Vẫn là người tài xế cáu kỉnh, cậu học sinh uể oải, nữ công nhân ăn vội cơm tối... Ồ, Jisoo không nhìn thấy người đàn ông mặc vest. Hẳn anh ta đang phải tăng ca ở công ty, giống như cô của mấy hôm trước. Cô vừa nghĩ thế vừa ngồi vào vị trí quen thuộc ở giữa xe, dưới cậu học sinh một hàng. Người ta thường phải về trễ hơn là được rời công ty đúng giờ, chỉ để có thể tồn tại ở đất Seoul này lâu thêm một chút nữa.

Lúc về tới nhà, điều đầu tiên Jisoo làm là bật bếp, nấu chảy sô cô la. Trong lúc đợi, cô chạy vội lên phòng để tắm rửa sạch sẽ và thay trang phục công sở bó buộc ra bằng một bộ pyjamas màu xanh nhạt dịu mắt. Nếu cô nhớ không lầm thì nó được mua trong một hội chợ cuối năm ở Daegu. Lần ấy cô đi cùng Yoongi, và cả hai đã phải chen chúc giữa một đám đông la ó inh tai chỉ để mua vài bộ quần áo giảm giá.

Sô cô la đã sẵn sàng. Jisoo đổ chúng ra cốc, hít hà hương thơm ngọt lịm, thầm nhủ có lẽ lần sau nên mua loại có độ đắng cao hơn. Đồ ngọt không phải là một người bạn thân thiện với cô.

Ngồi lên sô pha, cô gái bật radio và đợi.

Chiếc máy phát ra vài âm thanh rè rè, rồi một điệu nhạc đáng yêu vang lên. Jisoo nhấp một ngụm sô cô la. hm... Ngt tht. Lần sau sẽ mua loại khác vậy.


"Xin chào, đây là Đài phát thanh Màu Tím. Chà, nhit đ Seoul hôm nay có v li còn thp hơn hôm qua nh. Bn có đang nhà? Nếu không, hãy gi m bn thân tht cn thn nhé. B m không phi cm giác d chu gì đâu, nht là khi bn ch có mt mình. Tháng trước tôi st cao đến mc ch mun nm ì trên giường c ngày, ngt ni tôi li là mt người xa quê, chng có ai bay đường dài ti chăm sóc tôi được. Thế là cui cùng tôi vn phi ngi dy, t lê thân mình đi mua thuc ung đy. Bn phi t chăm sóc mình tht tt, đng đ b m như tôi."


Jisoo đưa tay sờ lên trán và thầm nhủ, tt quá, mình vn còn khe mnh. Người ấy nói rất đúng, bị ốm khi đang sống lẻ loi nơi đất khách thật sự phiền phức lắm. Bệnh nặng nhất của cô mới chỉ là cảm thôi mà Jisoo đã thấy mọi thứ tệ đi gấp trăm lần rồi, huống hồ là sốt cao tới mức liệt giường.



"Ngày hôm nay ca bn có tt hơn ngày hôm qua hay không? Tôi mong là có. Tôi mong hôm nay bn đã cười nhiu hơn hôm qua, dù ch là mt ln. Và tôi mong ngày mai bn s cười nhiu hơn ngày hôm nay, mt ln thôi cũng được. Có th bn thy điu y tht vô nghĩa, bi cuc sng đơn thun ch là vòng lp mt mi. Nhưng không đâu bn tôi ơi. Mi mt ngày mi là mt cuc sng mi đy! Bn s có cơ hi khi đng li t đu, làm nhng vic bn chưa th làm và sa cha nhng sai lm ca mình.

Mi ngày bn đu nhìn thy mt khung cnh quen thuc. Bn cho rng nó s vĩnh vin như thế, chng có gì thay đi, nhưng không phi. Ch cn sng chm li mt nhp, nhìn kĩ hơn mt giây, bn s thy nhng điu khác bit. Vn là cây bàng đu ngõ ngày ngày vn đng sng sng, nhưng hôm nay, mt vài chiếc lá ca nó đã ng vàng. Vn là ca hàng tin li có cô gái bán hàng mt mày rũ, nhưng hôm nay ánh mt cô y sáng hơn mt chút – có th là vì cui cùng cô y cũng đã dành dm đ tin đ mua chiếc váy mình yêu thích my tháng nay. Vn là người bo v ưa cáu knh la mng nhng cu hc trò la cà trước cng trường khi chuông vào hc đã vang, nhưng hôm nay ông li mm cười tht tươi vi bt c ai đi ngang và ch gic mi người mau lên – có th là vì đa con trai xa quê ca ông y va gi v tháng lương đu tiên và mt li nhn "Cm ơn b" ngn ngi.

Bn biết đy, bn thân tôi cũng là mt k lưu lc nơi đt khách. My tháng đu tiên vi tôi tht kinh khng. Nhưng khi tôi sng chm li đ nhìn thy nhng điu nh nht y, tôi bng nhn ra khó khăn ca mình quá đi nh bé so vi nhng gì tôi được to hóa ban tng. Mi ngày, tôi s thy mt khung cnh mi m. Mi ngày, tôi s được sng thêm mt ln na. Mi ngày, tôi s li thy biết ơn cuc đi vì đã cho tôi chng kiến nhng điu tuyt đp.

Tôi xin phép m "Brand New Day" ca Sting – mt nhc sĩ rt ni tiếng người Anh. Bài hát này ra đi năm 1999 đy, tc là cách đây 18 năm ri. Mi khi nghe, tôi đu thy yêu đi hơn mt chút, s li mong đi ngày mai hơn mt chút. Hi vng bn cũng nhn được ngun năng lượng tht ln t bài hát này như tôi, và s có mt đêm sc đy pin đ chun b chào đón ngày mi sp đến. Đây là Đài phát thanh Màu Tím. Xin chúc thính gi ca tôi mt bui ti an lành."


How many of you people out there
Been hurt in some kind of love affair?
And how many times do you swear that you'll never love again?


How many lonely, sleepless nights?
How many lies, how many fights?
Well, why would you want to put yourself through all that again?


"Love is pain, " I hear you say
Love has a cruel and bitter way
Of paying you back for all the faith you ever had in your brain


How could it be that what you need the most
Can leave you feeling just like a ghost?
You never want to feel so sad and lost again


One day you could be looking
Through an old book in rainy weather
You see a picture of her smiling at you
When you were still together
You could be walking down the street
And who should you chance to meet
But that same old smile you've been thinking of all day


Why don't we turn the clock to zero, honey?
I'll sell the stock, we'll spend all the money
We're starting up a brand new day


Turn the clock all the way back
I wonder if she'll take me back
I'm thinking in a brand new way


Turn the clock to zero, sister
You'll never know how much I missed her
I'm starting up a brand new day


Turn the clock to zero, boss
The river's wide, we'll swim across
Started up a brand new day


...


Jisoo nghe hết bài hát rồi tắt radio. Cô không giỏi Anh Văn, đến một ca từ cũng không thể hiểu, nhưng cơ thể cô lại thấy khoan khoái lạ kì. Cô nghĩ đến ngày mai. Ngày mai cùng lượng công việc tưởng như chẳng có hồi kết, ngày mai cùng vị tổng biên tập luôn bắt cô viết đi viết lại những bài báo, ngày mai cùng nhóm đồng nghiệp ưa rỉ tai nhau những câu nói sắc nhọn tựa dao găm.

Nhưng ai biết được. Nhỡ đâu ngày mai, tổng biên tập chỉ chỉnh sửa lại đôi chỗ trong bài báo của cô như hôm nay thì sao? Nhỡ đâu ngày mai, cô sẽ làm việc với năng suất cao hơn một chút và có thể tan làm cùng giờ với mọi người thì sao? Nhỡ đâu ngày mai, vị tiền bối ít nói ở bàn bên cạnh sẽ gật đầu với cô một cái trước khi ra về thì sao?

Và liệu ngày mai, nếu cô vẫn còn đi chuyến xe buýt muộn như mọi hôm thì những người cô gặp trên xe vẫn sẽ như cũ chứ? Người đàn ông mặc vest có vắng mặt như hôm nay không? Cậu học sinh sẽ tiếp tục uể oải chăng, và nữ công nhân có còn ăn bữa cơm nguội lạnh một cách vội vàng?

Jisoo phát hiện rằng mình tò mò muốn biết câu trả lời cho tất cả những điều ấy. Cô lên giường, đắp kín chăn và chìm vào giấc mộng khi tâm trí vẫn còn nghĩ vẩn vơ đến những hàng cây trên đường đi làm. Đang là mùa thu rồi, liệu sắc lá chúng có còn xanh mướt hay đã ngả màu vàng ươm...











_________

T xin phép không dch ra tiếng Vit li bài hát ca "Brand New Day" vì kh năng dch ca t là mt con s âm vô hn...

Có ai mun đoán khi nào Taehyung xut hin hơm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro