2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy, hai người đã quen nhau từ khi học trung học đến tận bây giờ? Thật ấn tượng." Seokjin thừa nhận và nhướn mày.

"Có một người bạn tốt là ấn tượng?" Yoongi hỏi, nhếch mép một cách tinh nghịch và uống một ngụm rượu.

"Không, thật là ấn tượng khi cậu đã bên cạnh và quản lý được Hoseok trong một thời gian dài." Seokjin cười to, mang vẻ quyến rũ và nhận ra một nụ cười cũng đang hiện lên trên khuôn mặt kia.

"Đúng vậy, thỉnh thoảng cậu ấy có hay phá hỏng nhiều chuyện nhưng thằng bé lại là một người bạn tốt. Rất đáng tin cậy."

"Chắc chắn rồi, đúng là thằng bé chưa bao giờ làm tôi thất vọng." Seokjin nói, gật đầu một cái như để nhấn mạnh để tăng thêm sự đáng tin trong lời nói của mình. "Cậu ấy thật sự là một chàng trai tốt."

Yoongi có thể nhìn thấy một mảng màu đỏ nhạt phủ trên má Seokjin. Cậu không chắc mình nên đổ lỗi cho rượu hay là cuộc nói chuyện về Hoseok.

"Được rồi, chúng ta đã nói đủ về Hoseok rồi. Hãy nói về một cái gì đó khác .. hm, chúng ta hãy nói về anh thử xem. Em vẫn không biết nhiều về anh." Yoongi đề nghị và Seokjin đảo mắt rồi cười khúc khích.

"Nhưng chúng ta đã nói về tôi rồi." Seokjin nói. Chắc chắn nó đã được Hoseok tâng bốc để thu hút sự chú ý của một người đàn ông đẹp trai như vậy.

"Được rồi, em đã biết rằng anh lớn hơn em, anh đã có một người anh trai và anh đang làm việc như là một bồi bàn." Yoongi liệt kê, mong muốn được nghe nhiều hơn về Seokjin.

"Thực lòng mà nói, tôi ghét việc bản thân là một người bồi bàn và tôi không chắc chắn nếu nói tôi là một người tốt". Seokjin thở dài. Chủ đề công việc luôn gây khó khăn cho anh. Anh có quá nhiều điều bất an với nó.

"Em chắc chắn rằng khách hàng không nói nên lời khi anh tiến đến và tiếp cận bàn của họ." Yoongi nói và đặt tay lên mái tóc của Seokjin.

"Y-em nghĩ thế sao?" Seokjin nói với giọng nhút nhát. Đôi mắt của anh đang cúi xuống, tránh Yoongi nhưng cậu lại không buông tay xuống. Cái chạm nhẹ kia khiến anh cảm thấy không thoải mái chút nào nên Seokjin cử động lúng túng để tìm kiếm lý do khiến đôi tay kia rời đi.

Yoongi đã để ý thấy điều đó.

Một cử chỉ khá rõ ràng giải thích tất cả.

"Dĩ nhiên là như vậy rồi, anh trông rất đẹp và anh có vẻ nói nhiều, anh có tất cả những đặc điểm mà bồi bàn nên có, vậy vấn đề là gì?" Cậu tiếp tục.

Seokjin cảm thấy bản thân đang được đánh giá cao và không thể ngừng cười như một tên ngốc. Anh cảm thấy khuôn mặt anh và những ngón tay của anh gần như đang bị đốt cháy bởi lời khen đó.

Hoseok cũng đã luôn nói với anh như thế.....

"Cảm ơn." Seokjin cười khúc khích và cắn môi.

Cả hai đều giữ im lặng cùng một lúc để nhấm nháp một cốc caffe đắng. Seokjin đã có một khoảng thời gian vui vẻ với Yoongi nhưng dù sao thì cả ngày dường như cũng có hơi gượng ép.

Không chắc chắn lắm, nhưng Seokjin cảm thấy như anh đang làm sai gì đó, giống như anh đáng ra không nên ở đó. Anh chuyển chỗ ngồi nhìn những khách hàng đang ngồi ở những chiếc bàn xung quanh, lấp đầy nhà hàng trang nhã.
Suốt thời gian họ ở bên nhau, Seokjin dường như bị phân tâm. Giống như những suy nghĩ của anhđang lang thang nơi khác, khiến anh không chú ý nhiều đến tình hình hiện tại. Yoongi là một người giỏi quan sát và đang nheo đôi mắt lại, quan sát anh một cách cẩn thận.

"Em biết mà."

Mặt Seokjin ngay lập tức trở lại nhiệt độ bình thường và nhìn lên người kia, một chút bối rối bởi lời nói của Yoongi.

Yoongi mỉm cười nhưng có sự thất vọng đi kèm theo trong giọng nói.

"H-hả. Điều gì?"

"Thật lòng mà nói, em không phải kiểu người mà anh thích và anh cũng đang yêu một người khác." Yoongi nói và Seokjin nhíu mày. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Seokjin, Yoongi chỉ liếc mắt một cách khó chịu.

"Đừng giả vờ rằng anh không biết em đang nói gì."

Một khoảnh khắc im lặng.

Yoongi không muốn lãng phí thời gian của họ nữa và quyết định nói trực tiếp.

"Tình yêu của anh đang dành cho Hoseok, em đã nhìn thấy nó trong mắt anh khi chúng ta nói về thằng bé. Anh không thể phủ nhận điều đó đâu Seokjin." Yoongi tựa vào ghế, và cười một cách hài lòng.

Mặt khác, Seokjin đang ngồi với cái đầu cúi gằm xuống. Anh cuối cùng cũng lắc đầu ngầm đồng ý và che mặt bằng một tay.

"Yoongi, tôi xin lỗi."

"Không, điều đó không cần thiết ... Nó ổn mà ..."

Sau đó cả hai đều chìm trong im lặng, nhưng rồi Yoongi là người phá vỡ nó.

"Có một tin vô cùng tốt lành chính là có thể Hoseok cũng đang có cùng cảm giác đó với anh."

"Cái gì? Làm sao em biết được điều đó ?!" Seokjin nói to hơn một chút và anh đã nhận được một vài cái nhìn từ những người khác đang ngồi cạnh đó. Phản ứng của anh ấy chỉ chứng minh rằng những lời của Yoongi là đúng. Yoongi đã nói đúng nhưng cậu không chắc mình có nên vui với sự phán đoán đúng của lần này hay không.

"Bởi vì thằng ngốc đó chính là như vậy, và em có thể cảm nhận được khi có ai đó đang rơi vào lưới tình. Hãy tin tưởng em." Yoongi cam đoan.

"Vậy tại sao em lại đồng ý cuộc hẹn hò sắp xếp này?" Seokjin hỏi nhưng Yoongi chỉ nhún vai.

"Em nghĩ anh nên hỏi Hoseok câu này thay vì hỏi em chứ nhỉ?"

---------------------------------------------

Tớ không chắc câu văn của mình ra làm sao nữa😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro