13. Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ kiếp!"

"Vớ vẩn!"

"Khốn nạn!"

"Chết tiệt!"

Seokjin liên tục chửi thề một cách khó chịu khi đi ra khỏi phòng của bà Jeon và không hề báo trước rằng cậu đã va phải ai đó.

"Oh!"

Cậu giật mình nhìn anh chàng ngã xuống sàn và cả đống giấy tờ của anh ấy. Anh chàng đó chớp mắt và nhìn Seokjin một lúc. Ở phía bên kia, chàng trai tóc nâu cũng làm như vậy. Thành thật mà nói Seokjin đã rất ngạc nhiên vì người mà cậu đụng phải siêu đẹp trai. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng đẹp như vậy bao giờ.

Hình dạng khuôn mặt của anh ấy nằm ở đâu đó giữa hình bầu dục và hình trái tim. Điều này có nghĩa là mặc dù trán của anh ấy rộng, nhưng nó không phải là phần rộng nhất trên khuôn mặt của anh ấy, mà đó là má của anh ấy. Đôi mắt một mí sưng húp, đôi mắt hình quả hạnh tuyệt đẹp và đôi môi đầy đặn xinh đẹp, ngoài ra, anh ấy còn đeo kính, trông rất quyến rũ và cuối cùng là má lúm đồng tiền dễ thương.

Ôi trời là anh ấy có thật hay-

"Cậu chỉ định đứng đó và nhìn chằm chằm vào tôi ngã trên sàn? Nào, ít nhất hãy giúp tôi đứng dậy?"

Seokjin định thần lại và lắc đầu vì suy nghĩ ngớ ngẩn của mình, đưa tay trước vẻ đẹp tuyệt trần. Anh chàng đeo kính nắm lấy tay chàng trai tóc nâu, ngồi dậy và vỗ vào áo sơ mi và quần, kiểm tra xem có bụi từ sàn nhà không. Seokjin cúi xuống nhặt giấy tờ của người kia và định đưa cho anh chàng má lúm đồng tiền nhưng lại thôi-

"Tôi xin lỗi, của anh đây --- CHỜ ĐÃ, GIẤY KIỂM TRA SINH HỌC?! A-Anh là--"

Seokjin dừng lại khi anh chàng có má lúm đồng tiền mỉm cười.

Ôi chết tiệt, má lúm đồng tiền của anh ấy ~

"Hye, tôi là Kim Namjoon, giảng viên sinh học. Rất vui được gặp cậu .......?"

Seokjin định thần lại và ngay lập tức bắt tay người kia.

"Tôi ... uhm ... tôi tên gì ... ah! K-Kim Seokjin, r-rất vui được gặp thầy, thưa thầy."

Namjoon nhíu mày.

"Thưa thầy? Ồ, vậy cậu là sinh viên ở đây?"

"V-vâng, thật không may ~"

Seokjin lầm bầm với vẻ mặt khó chịu, cậu nghĩ rằng anh chàng đẹp trai này là một học sinh.

"Xin lỗi, cậu nói gì, cậu Kim?"

Seokjin bối rối.

"Uhm, không-không có gì ... tôi ... uhm ... ý tôi là tôi-xin lỗi, tôi không thấy thầy đến, thưa thầy."

Namjoon mỉm cười với cậu và vỗ vai Seokjin.

"Đừng xin lỗi, tôi cũng nên cẩn thận hơn và cậu làm gì ở đây? Cậu không học à?"

"Tôi ... uhm ... tôi-tôi có, thưa thầy. Thực ra tôi đang đi đến lớp."

"Ok, rất vui. Vậy hẹn gặp lại, Seokjin. Chúc một ngày tốt lành, chàng trai trẻ."

"Vâng, thầy còn trẻ và hoang dã."

"Hmm?"

"Tôi ... tôi ... thật ra tôi chỉ đang nhớ lời bài hát, thưa thầy, vậy thôi."

Seokjin ngượng ngùng cười với Namjoon và nhìn người kia rời đi. Cậu thở dài thườn thượt. Làm thế nào mà một giảng viên có thể đẹp trai như vậy? Cậu rên rỉ bên trong.

"SEOKJIN!"

Cậu giật mình nhìn lại khi nghe thấy giọng nói của Jimin. Chàng trai tóc vàng chạy về phía cậu. Seokjin cười giả, cố gắng che giấu những gì đã xảy ra trong phòng.

"Hye, Jimin."

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Không có gì, tôi vừa gặp một anh chàng đẹp trai, tiếc là anh ấy là giảng viên, trời ơi, tôi ước gì mình cũng là giảng viên!"

Jimin nhíu mày.

"Cái gì?! Tôi hỏi về những gì đã xảy ra trong phòng?! Cô ấy đã nói gì?

Seokjin cười khúc khích.

"Cô ấy gần như ... nhưng không! Cô ấy tha thứ cho tôi lần này."

Jimin cười thật tươi và ôm lấy chàng trai tóc nâu, người đang nở một nụ cười nhạt sau lưng Jimin. Y lùi ra xa và nhíu mày nhìn Seokjin, người đang mỉm cười với y.

"Gì?"

"Có thật không?"

"Những gì đã xảy ra?"

"Ý tôi là cô ấy thực sự để cho cậu đi kèm theo lời cảnh báo? Điều đó thật kỳ lạ."

"T-Tại sao?"

"Bởi vì tôi nghe nói những gì đã xảy ra với người khác, bất cứ ai cố gắng khiêu khích con trai của cô ấy, họ sẽ bị đình chỉ hoặc đuổi khỏi trường đại học này vì sợ hãi nhưng cô ấy không làm bất cứ điều gì với cậu, chỉ cảnh cáo? Tại sao tôi lại cảm thấy ..."

"Jimin, thư giãn đi. Tôi ở đây và cô ấy không làm gì cả. Như vậy vẫn chưa đủ sao? Chúng ta quay trở lại lớp học của chúng ta nào."

"Lớp học? Đùa phải không?"

"Uhm, tôi đoán là tôi không, tại sao?"

"Nhìn đồng hồ đi, đồ ngốc! Bây giờ là 4 giờ chiều và lớp của chúng ta đã kết thúc rồi, cậu đã bỏ lỡ nó vì cậu đã ở đây!"

Seokjin 'oh' trước câu nói của Jimin. Vì vậy, cậu đã lãng phí buổi học thứ hai của mình vì cuộc tranh cãi với những tên khốn giàu có và gặp một người đẹp mê hồn. Cậu nghĩ và bực bội, theo Jimin về kí túc xá của họ.

.

.

.

.

"Bây giờ cậu có vui không? Cậu nói rằng cậu ta hối hận về những lỗi lầm của mình và xin lỗi nhưng con trai của một -"

"ĐỦ RỒI!"

Cả BamBam và Mingyu đều giật mình vì tiếng hét của Jungkook.

"Đầu tôi đang nhức, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Tôi đi đây!"

Hắn nói khi bước ra và lên xe, về nhà, bỏ lại cả hai người bạn của hắn đều đang chết lặng.

Trong khi về nhà, Jungkook nhìn ra cửa sổ. Hắn nuốt nước bọt và tim đập loạn xạ khi cuộc chiến giữa hắn và Seokjin đột nhiên xuất hiện trong cửa sổ xe, trí tưởng tượng của hắn.

Mình đã đấm cậu ấy!

Mình đã đấm Seokjin!

Nước mắt hắn lăn dài khi ý nghĩ về cách hắn đấm vào mặt chàng trai tóc nâu hiện lên trong đầu. Hắn nghiến răng và nắm tay, đấm vào đùi mình khá mạnh, nhắm nghiền đôi mắt ngấn lệ và tựa đầu và tựa lưng, hai tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm.

"Tại sao ~"

Hắn vừa lầm bầm vừa rơi nước mắt trong khi mắt nhắm nghiền.

Khi đến nơi, hắn bước xuống xe, ném đôi giày của mình ở đâu đó, chạy nhanh về phòng của mẹ mình. Hắn cố gắng mở cửa nhưng nó bị khóa, hắn rên rỉ-

"CHÌA KHÓA ĐÂU?!"

Hắn hét lên từ trên lầu và người giúp việc của hắn, tất nhiên là Jennie chạy lên lầu và định đưa chìa khóa cho hắn nhưng trước đó hắn đã giựt lấy nó khỏi người cô, mở cửa, đi vào và đóng sầm cửa trước mặt cô. Jungkook không nói bất cứ điều gì với Jennie sau lần hôn kia của họ. Cô bối rối, tại sao hôm đó cậu chủ của cô lại cư xử như vậy và đẩy cô ra xa? Sau khi hít thở sâu, cô quay trở lại tầng dưới.

"Cậu ấy đang tra tấn con, mẹ ơi ~"

"Tại sao .... Tại sao cậu ấy phải thô lỗ với con như vậy? Tại sao cậu ấy lại làm tổn thương con nhiều như vậy? Con biết mọi thứ sẽ không thành công với lần đầu tiên nhưng con tiếp tục cố gắng! Con kiệt sức vì cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn con cảm thấy! Con nên cố gắng bao lâu, cho đến khi nào?! Lỗi của con là gì?! Tại sao cậu ấy lại ghét con đến vậy? Tại sao cậu ấy không thích con như cái cách mà mọi người thích con? Con không hiểu cảm giác của con dành cho cậu ấy là như thế nào nữa?!

Jungkook bật khóc khi gục đầu vào lòng mẹ, nức nở hơn. Mẹ hắn không hiểu hắn cũng như không có tư cách để khuyên nhủ hay thấu hiểu nỗi đau của hắn. Bà chỉ vuốt tóc con trai mình.

"Có lẽ ... * khóc * C-Có lẽ con không xứng đáng được yêu trên thế giới này và * khóc * và đó là lý do tại sao tất cả mọi người, bất cứ ai con yêu nhất đều để con buồn."

Hắn rên rỉ.

"K-Kookie y-yêu cậu ấy sao?"

Hắn ngừng khóc và ngồi lặng người khi mẹ nói, nuốt nước bọt và nhìn lên mẹ, người đang mỉm cười với hắn, hắn đứng dậy khỏi lòng mẹ và nhìn mẹ.

"M-mẹ đã nói gì vậy? Y-Yêu sao?"

Bà ấy cười toe toét và gật đầu.

"K-Kookie đang yêu ~ hehe"

Bà cười khúc khích khi tiếp tục chơi với con búp bê yêu thích của mình. Ở phía bên kia Jungkook câm nín. Hắn trông vô hồn và chớp mắt không ngừng.

Tình yêu là gì?

Mình yêu cậu ấy sao?

Mình thực sự đang yêu?

Đ-Đây có phải là cảm giác của tình-tình yêu không?

Hắn ấn mạnh lòng bàn tay lên ngực và lắng nghe nhịp đập của trái tim mình thì đột nhiên nó đập nhanh hơn bình thường. Hắn cảm thấy khác lạ như muốn nôn ra nhưng không phải thế, hắn cảm thấy có gì đó đang xảy ra trong bụng mình. Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Làm thế nào để bạn biết bạn yêu một người?

Hắn gõ và đột nhiên dấu hiệu bên dưới bật lên:-

1) Bạn sẽ hạnh phúc và hơi lo lắng.

Hắn chớp chớp đôi mắt to của mình. Đúng vậy, Seokjin khiến hắn đồng thời cảm thấy lo lắng và phấn khích. Cảm giác hồi hộp khi sắp được gặp bố mẹ người ấy lần đầu tiên.

2) Mọi thứ đều cảm thấy mới mẻ và thú vị.

Hắn hơi mỉm cười, thành thật mà nói hắn có cảm giác như mình được tái sinh vì Seokjin. Cậu khiến hắn cảm thấy vui, buồn, cười, khóc, thông minh, khác biệt, một chút điên rồ, vụng về và chỉ riêng nụ cười của chàng trai tóc nâu thôi cũng đã có thể làm cho một ngày của hắn tươi sáng hơn.

3) Người này luôn ở trong tâm trí bạn.

Mẹ kiếp, vâng! Làm thế quái nào mà người viết lại biết được khuôn mặt của Seokjin là thứ duy nhất cứ lởn vởn trong đầu tôi?! Hắn nghĩ, nghẹn ngào và cuộn xuống để tìm dấu hiệu tiếp theo.

4) Bạn chỉ ghen tị một chút thôi.

Jungkook há hốc mồm, hắn phải đồng ý rằng ai viết blog này chính là Chúa! Tất nhiên hắn luôn ghen tị, không phải ít mà rất nhiều nếu Seokjin nói chuyện hoặc thân thiết với Jimin hoặc những người khác.

5) Bạn đang trở thành một người tốt hơn.

Jungkook nở một nụ cười nhạt, hắn đang cố gắng hết sức để thay đổi thái độ thô lỗ của mình và vì lợi ích của bản thân đối với Seokjin nhưng chàng trai tóc nâu không cho hắn cơ hội. Seokjin ghét hắn rất nhiều và hắn biết rõ điều đó. Hắn thở dài khi lướt xuống dấu hiệu cuối cùng. Tim hắn đập rộn ràng và hắn ôm chặt ngực mình, rơi nước mắt sau khi đọc được dấu hiệu cuối cùng.

6) Bạn bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai.

Hắn đặt điện thoại của mình trên giường khi nhắm đôi mắt đẫm lệ. Tất cả những gì hắn có thể thấy là hắn và Seokjin cùng với hai đứa trẻ của họ đang chơi ở đảo Jeju.

Hắn mỉm cười khi rơi nước mắt, đó là giấc mơ mà hắn từng có từ ngày gặp Seokjin trong quán cà phê. Hắn mỉm cười khi ý nghĩ về cách mà Seokjin lườm mình lướt qua tâm trí. Hắn muốn chia sẻ ước mơ của mình với chàng trai tóc nâu nhưng hắn sợ, hắn biết Seokjin sẽ càng ghét hắn hơn nếu hắn nói về điều đó.

Tại sao tôi không thể nói rằng tôi đang yêu?

Hắn mở mắt ra chỉ thấy mẹ mình, người vẫn đang chơi với con búp bê con của bà, hắn nắm lấy tay bà và bà nhìn hắn.

"Mẹ nói đúng. Kookie yêu cậu ấy. K-Kookie yêu Seokjin."

Bà cười toe toét với hắn và gật đầu, giơ ngón tay cái lên với hắn, hắn mỉm cười khi kéo bà vào lòng và ôm thật chặt.

"Cảm ơn mẹ, cảm ơn rất nhiều vì đã khiến con nhận ra sự thật về cảm giác chính xác của con dành cho cậu ấy."

"K-Kookie đang hạnh phúc."

Bà ấy cười toe toét và Jungkook cũng cười theo.

"Kookie hạnh phúc."

.

.

.

.

.

Nó là chủ của trường đại học này!

Và tôi đoán điều này nhắc nhở cậu rằng cậu là ai, cậu đến từ đâu và trình độ của cậu là gì?

Đừng quên rằng cậu ở đây chỉ vì học bổng của mình!

Đây là trường đại học của nó và nó quản lý trường đại học này. Hãy cố gắng tuân theo các quy tắc của nó hoặc nếu cậu vẫn muốn chiến đấu với con trai của tôi, thì cậu có thể mang theo lá thư đình chỉ của cậu cùng với bạn của cậu và rời đi, cậu Kim!

Seokjin nghĩ trong khi nắm chặt tay và rên rỉ trong khi ngồi trên giường, cố gắng tập trung vào cuốn sách hiện đang cầm trên tay nhưng không thể, cậu không thể tập trung, nhìn đâu đó và tiếp tục suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong phòng của hiệu trưởng. Ở phía bên kia, Jimin ngừng viết khi y nhìn về phía Seokjin để hỏi điều gì đó nhưng y dừng lại khi nhận thấy chàng trai tóc nâu đang chìm trong suy nghĩ. Y chớp mắt và nhíu mày, ngồi dậy khỏi giường, đi về phía chàng trai tóc nâu. Jimin ngồi trên giường Seokjin, đặt lòng bàn tay lên vai cậu. Người kia giật mình và quay lại nhận thức với cú chạm đột ngột.

"J-Jimin? C-Cậu-"

"Trông cậu có vẻ lo lắng, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Seokjin nuốt nước bọt.

"Uhm, tôi, không, tôi không-tôi không, Jimin."

"Nếu cậu thực sự nghĩ tôi là bạn thân nhất của cậu, vậy thì hãy nói cho tôi biết điều gì đang làm phiền cậu?"

Trong một giây cả hai cứ nhìn chằm chằm vào nhau, sau đó Seokjin cắt đứt giao tiếp bằng mắt và quay đi chỗ khác.

"Cậu có bao giờ cảm thấy cuộc sống bất công với mình không?"

Chàng trai tóc vàng ngạc nhiên và không nói nên lời khi chàng trai tóc nâu đột nhiên hỏi y một câu hỏi bất ngờ. Y nuốt nước bọt, chớp mắt và nhìn xuống.

"Điều duy nhất khiến cuộc sống không công bằng là ảo tưởng rằng nó phải công bằng. Tôi luôn muốn từ bỏ cuộc sống của mình cho đến khi tôi hiểu rằng không có lý do gì để bỏ cuộc bởi vì không chỉ tôi, những người sống trong thế giới bất công này, tất cả chúng ta đều đang sống trong xã hội. Tôi đã không yêu cầu điều này, Chúa đã tạo ra cho tôi một thứ như thế này và ngài là người duy nhất có thể trả lời cho câu hỏi của cậu và của chúng ta, Seokjin."

Seokjin nở một nụ cười nhạt.

Cậu ta là người tạo ra thế giới không công bằng này!

Jimin chú ý đến Seokjin và đặt lòng bàn tay lên vai chàng trai tóc nâu.

"Mọi thứ trong cuộc sống xảy ra không vì lý do gì cả, dù khó khăn hay bất công thế nào thì điều tốt đẹp hơn sẽ luôn đến với chúng ta. Đôi khi những điều tồi tệ xảy ra trong cuộc sống đưa chúng ta trực tiếp vào con đường dẫn đến những điều tốt đẹp nhất sẽ xảy ra với chúng ta."

Seokjin chớp mắt và nhìn chàng trai tóc vàng.

"Những con đường khó khăn có thể dẫn đến những điểm đến tuyệt đẹp, Seokjin."

Seokjin nuốt nước mắt khi nước mắt Jimin lăn dài.

"Tôi ước có một nút tua lại để xóa một số người, một số kỷ niệm và một số cảm xúc nhưng một phần tôi ước sẽ không có bất kỳ điều gì vì nếu điều đó không xảy ra trong cuộc đời tôi, tôi có thể sẽ không có cơ hội gặp cậu."

Seokjin thở hổn hển khi cậu và chàng trai tóc vàng nhìn chằm chằm vào nhau.

"Cậu luôn có một quyết định khác với một cuộc sống hoàn toàn khác. Tôi muốn được như cậu nhưng tôi không thể. Tôi không đủ dũng cảm."

Chàng trai tóc nâu mím chặt môi hơn để cố gắng không khóc nhưng cậu không thể. Cậu rơi nước mắt và kéo Jimin vào một cái ôm thật chặt. Cả hai người đều khóc trong tư thế ôm nhau.

"Là cậu, Jimin. Cậu đáng giá hơn những gì cậu nghĩ. Hãy cứ mỉm cười nhiều nhất có thể, vì biết đâu một ngày nào đó cuộc sống mệt mỏi sẽ làm cậu buồn mất."

Cậu lầm bầm với chàng trai tóc vàng, người đang vòng tay qua eo Seokjin, vùi mặt vào ngực cậu và khóc. Seokjin vuốt ve mái tóc của chàng trai tóc vàng.

"Tôi hứa tôi sẽ không để ai làm tổn thương cậu cho đến khi tôi chết. Tôi sẽ bảo vệ cậu, tôi sẽ đứng về phía cậu nếu có chuyện gì xảy ra."

Cậu thì thầm và ôm chặt lấy chàng trai tóc vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro