12. JinKook ^_^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi hối hận?! Tôi đã xin lỗi? Với ai?"

Giọng Seokjin hơi khó chịu và Jungkook biết chàng trai tóc nâu hiện đang giận dữ như một con sói, hắn nuốt nước bọt.

"Với Jungkook?"

Ánh mắt của Seokjin hướng về Jungkook, người đang thở hổn hển và đôi mắt nai to của hắn di chuyển chỗ này chỗ kia trong khi nhìn xuống rồi nhìn sang chàng trai tóc nâu. Seokjin nhướng mày bên phải tỏ vẻ không hài lòng.

"Thực ra lý do tôi gọi cậu là chỉ để đảm bảo rằng lời xin lỗi của cậu được chấp nhận và-"

BamBam dừng lại khi anh ta nhìn trộm và mỉm cười với Jimin và Hoseok sau đó quay lại nhìn Seokjin-

"Chúng tôi sẽ không bắt nạt hay làm phiền các cậu nữa. Tôi hứa và tôi hy vọng các cậu hạnh phúc vì mọi thứ diễn ra như ý muốn?"

Anh ta ngồi dậy và đưa tay về phía chàng trai tóc nâu để bắt tay nhưng Seokjin vẫn trừng mắt nhìn Jungkook, người đang mím môi lại, thở hổn hển, nhìn xuống khi đang nghĩ cách xử lý tình huống để không khiến Seokjin tức giận.

"Seokjin?"

BamBam gọi cậu một lần nữa và Seokjin nhìn vào tay người kia và nhìn anh ta. Cậu nghiến răng hất tay BamBam ra. Cả BamBam và Jungkook đều sửng sốt. Jungkook ngồi dậy.

"Seokjin!"

Seokjin trừng mắt nhìn lại Jungkook khi hắn hét lên tên của cậu. Anh chàng răng thỏ hí hửng khi tiến lại gần Seokjin và ghé sát tai người kia.

"Tôi sẽ giải thích mọi thứ sau. Đừng hành động như vậy nữa, chỉ cần rời đi."

Hắn thì thầm vào tai chàng trai tóc nâu và lùi ra xa, nhìn Seokjin, người đang nở một nụ cười khó chịu.

"Ồ, cậu đã nói dối bạn của cậu rằng tôi cầu xin và xin lỗi nhưng sự thật là tôi đã không làm vậy và bây giờ cậu đang nói với tôi rằng tôi đang gây hỗn loạn ở đây?! VÀ ĐỪNG NÓI LÀ TÔI, LÀ CẬU! CẬU LÀ NGƯỜI ĐÃ DÀN CẢNH CHẾT TIỆT ĐÓ NGAY TỪ ĐÂU, THẰNG KHỐN!"

Seokjin hét lên khi bực bội đánh vào ngực Jungkook. Jungkook đông cứng người. Ở phía bên kia, Jimin và Hoseok cũng ngồi dậy và lạnh cóng.

"Seokjin!"

Cả hai người họ đều liếc nhìn BamBam, anh ta cũng có vẻ tức giận.

"Cậu có biết mình đang nói ai không-"

"Ồ, vâng, tôi biết điều đó! Tôi hiện đang nói chuyện với JEON FUCKING JUNGKOOK tuyệt vời!"

Jungkook nắm chặt tay, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân.

"Hãy để tâm đến lời nói của cậu, SEOKJIN!"

BamBam hét lên một lần nữa khi Seokjin 'tch' vào anh ta.

"Hãy nhìn xem ai đang đe doạ tôi về những lời nói và CẬU LÀ AI ĐỂ NGĂN TÔI? BẠN CỦA CẬU LÀ  SỐ MỘT NGĂN CẢN THẾ GIỚI NÀY VÀ CẬU--"

"ĐỦ RỒI!"

Seokjin giật mình khi Jungkook đột nhiên hét lên. Hắn nghiến răng khi đứng đối diện với Seokjin. Cả hai người họ đều đang ném những cái nhìn căm thù vào nhau.

"Rời.khỏi.đây.ngay.lập.tức!"

Jungkook khàn giọng khi Seokjin nghiến chặt răng và nghĩ hắn là cái quái gì vậy?! Sao hắn dám bắt cậu rời đi?!

"Nếu tôi không làm thế thì sao, tên biến thái?!"

Móng tay Jungkook cắm sâu vào lòng bàn tay khi hắn nhắm và mở mắt khó chịu, nhìn chằm chằm vào Seokjin và cáu kỉnh.

"Vậy thì, tôi xin lỗi."

Trước khi Seokjin có thể làm hoặc trả lời hắn, hắn đã tung một cú đấm vào mặt của cậu.

Seokjin ngã xuống.

"Seokjin!"

Jimin và Hoseok sửng sốt.

Chàng trai tóc nâu cũng bị sốc và cậu chạm vào mặt mình để kiểm tra xem có chảy máu hay không, cảm ơn Chúa, cậu đã không sao cả nhưng cậu đã nổi giận với Jungkook, người đã đấm cậu vài giây trước. Cậu rên rỉ và định ngồi dậy nhưng cậu rít lên khi Jungkook ngồi phía trên cậu, đập lưng của cậu xuống nền đất lạnh và kéo cổ áo cậu-

"Cậu thích làm tôi tức điên lên hả? Vậy thì nhận lấy!"

Hắn đấm vào mặt Seokjin một lần nữa.

"SEOKJIN! HÃY THẢ CẬU ẤY RA JUNGKOOK! TÔI XIN CẬU!"

Jimin hét lên khi y và Hoseok chạy về phía họ.

"JIN!", Hoseok.

Jungkook giơ tay định tung thêm một cú đấm vào mặt chàng trai tóc nâu nhưng trước khi hắn có thể thì Seokjin đã nắm lấy cổ tay hắn-

"Cậu sẽ không bao giờ thắng tôi, đồ khốn!"

Cậu thì thầm hét lên khi kéo cổ tay Jungkook, cuộn người của họ lại, đẩy anh chàng răng thỏ xuống bên dưới và lơ lửng trên người hắn. Jungkook ngạc nhiên về kỹ năng tấn công của Seokjin và đồng thời nhếch mép cười với chàng trai tóc nâu vì hắn không mong đợi tư thế hiện tại của họ. Seokjin ngồi trên người hắn trong khi hắn nằm dưới cậu, có vẻ như Seokjin đang cưỡi hắn. Hắn lại nhếch mép một lần nữa.

Seokjin nghiến răng vì cậu biết rõ lý do tại sao tên biến thái đó lại nhếch mép cười và không cần suy nghĩ nhiều, cậu kéo áo của người kia và bắt đầu đấm vào mặt Jungkook nhiều nhất có thể. Jungkook không chống trả mà chỉ mỉm cười đón nhận từng cú đấm của Seokjin.

"JK!", BamBam.

"CHÚA ƠI, TÔI ĐANG ĐI VÀO ĐÂU ĐÂY?!"

Mingyu làm rơi đồ uống khi nhận thấy JinKook đang đánh nhau.

"SEOKJIN DỪNG LẠI!", Jimin.

"CỐ LÊN! ĐÚNG VẬY! SEOKJIN! ĐÁNH CẬU TA ĐI, ĐÁNH THẬT MẠNH TRÊN MẶT CỦA CẬU TA!"

Hoseok ngừng cười và cổ vũ khi bị Jimin trừng mắt.

"CÁI GÌ ĐANG XẢY RA Ở ĐÂY VẬY?! CÁC CẬU DỪNG LẠI NGAY!"

Seokjin dừng lại khi nhìn sang bên cạnh khi nghe thấy một giọng nói mới / lạ. Đôi mắt cậu mở to và cậu ngạc nhiên. Cậu biết bà ta là ai nhưng cậu không bao giờ nói chuyện với bà ta. Đó là hiệu trưởng trường đại học của họ và mẹ của cậu nhóc này.

Seokjin vừa nghĩ vừa buông cổ áo Jungkook ra, ngồi dậy. Ở phía bên kia, Jungkook nheo mắt tại sao chàng trai tóc nâu dừng lại khi hắn nhìn sang bên cạnh, nhận thấy mẹ kế của mình đang đứng và bà ta trông giống như một con bò đực tức giận. Hắn đảo mắt định ngồi dậy nhưng bị vấp ngã. Mingyu và BamBam chạy đến bên cạnh và đỡ hắn ngồi dậy. Bà ta liếc nhìn Jungkook và Seokjin, người hiện đang cúi đầu xuống.

"CẢ HAI ĐẾN VĂN PHÒNG CỦA TÔI, ĐẾN NGAY BÂY GIỜ!"

.

.

.

.

Cả hai, Seokjin và Jungkook trong phòng của bà, cũng đang đứng trước mặt bà Jeon / Hiệu trưởng, người đang ngồi ở bàn của mình, kiểm tra một số hồ sơ. Đã 30 phút trôi qua khi cả hai người về đến phòng của bà ta nhưng vẫn không ai nói một lời nào. Seokjin cáu kỉnh và quyết định nói-

"Thực ra là cậu ấy-"

"Con có thể rời khỏi đây, Jungkook, và cậu hãy ở lại, Seokjin."

Seokjin ngạc nhiên và nhíu mày khi bà ta nói mà không nhìn họ.

"Vâng?"

Seokjin giận dữ hỏi khi liếc nhìn Jungkook, người đang mỉm cười với cậu nhưng theo một cách tinh quái. Seokjin siết chặt quai hàm và nắm tay.

"Tôi sẽ bắt em sau, em yêu ~"

Jungkook thủ thỉ và nhếch mép với Seokjin trước khi rời khỏi phòng. Seokjin sôi máu-

"Gì vậy?! Cậu ta bắt đầu cuộc chiến và cô yêu cầu cậu ta rời đi nhưng muốn tôi ở lại để điều tra?! Điều này là không công bằng!"

Cậu hét vào mặt bà ta, người giờ đang chuyển ánh mắt từ đống hồ sơ sang Seokjin. Bà ta ngồi dựa lưng vào ghế, bắt chéo tay và chân, nhìn chàng trai tóc nâu.

"Cậu có mong đợi tôi sẽ trừng phạt con của tôi không, thưa cậu Kim Seokjin?"

Seokjin không cảm thấy gì ngoài việc phát cáu.

"Tôi đoán cậu không biết nó là ai?"

Cậu cáu kỉnh khi mọi người cứ lặp đi lặp lại những điều tương tự.

"Nó là con trai và người thừa kế của ông Jeon, xin nói cho cậu biết rằng nó là chủ của trường đại học này và cũng là con trai của tôi! Và tôi đoán điều này sẽ nhắc nhở cậu rằng cậu là ai, cậu đến từ đâu và trình độ của cậu là gì? Cậu thậm chí không có bằng cấp để chiến thắng nó, cậu Kim. Đừng quên rằng cậu ở đây chỉ vì học bổng của mình."

Seokjin nở một nụ cười khó chịu khi cong lưỡi chọc chọc vào má mình một cách khó chịu.

"Tốt hơn hết cậu nên ngừng khiêu khích nó, nếu không-"

"Nếu không thì sao? Quy tắc?! Nếu cô là người có tiền, vậy thì sao?! Hãy giữ số tiền chết tiệt của cô và NGỪNG thể hiện mấy cái quy tắc chết tiệt của cô xung quanh chúng tôi! Đây là trường đại học, nơi nên đối xử với các sinh viên khác như cô đối xử với CON TRAI của chính mình!"

Cậu nói ra khi thở hổn hển. Seokjin không biết bà ta là mẹ kế của Jungkook, không ai biết ngoại trừ những người giúp việc trong nhà của Jungkook và ông Marco. Bà ta đảo mắt, liếc sang chỗ khác rồi ngồi dậy, đi về phía Seokjin.

"Đây không phải là trường đại học của chính phủ, nơi sẽ đối xử với cậu chính xác như những gì cậu đã nói, cậu Kim. Đây là tài sản tư nhân và ông Jeon là chủ sở hữu thực sự của trường đại học này và sau khi ông ấy chết, người có quyền sở hữu hợp pháp tài sản của ông ấy là Jeon Jungkook, con trai của chúng tôi. Đây là trường đại học của nó và nó quản lý trường đại học này. Hãy cố gắng tuân theo các quy tắc của nó hoặc nếu cậu vẫn muốn chiến đấu với con trai của tôi, thì cậu có thể mang theo lá thư đình chỉ của cậu cùng bạn của cậu và rời đi, cậu Kim."

"KHÔNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN HỌ CẢ?!"

Bà ta nhếch mép.

"Lời nói, cậu Kim."

Seokjin nghiến răng vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn bà.

"Nếu cậu không muốn cuộc sống của cậu và bạn bè của cậu trở thành đống đổ nát thì hãy dừng mọi thứ lại. Hãy ngừng chiến đấu với con trai của tôi. Đừng nói xấu về nó."

Tất nhiên suy nghĩ bên trong của Seokjin hét lên 'KHÔNG' nhưng ở bên ngoài cậu không thể hiện ra điều gì. Cậu vô vọng, cậu không biết tại sao mọi người lại sợ phải chiến đấu với hắn một mình và cậu không biết tại sao mọi người lại muốn hủy hoại cuộc sống bạn bè của cậu cùng với cậu. Lỗi của họ là gì? Sinh ra đã nghèo? Hay gia nhập trường đại học nhảm nhí này? Họ không biết gì cả và họ cũng không đáng bị trừng phạt nhưng có một điều mà cậu biết, rằng lòng căm thù của cậu đối với những gia tộc giàu có và kiêu ngạo ngày càng sâu sắc hơn.

"Cậu có ý kiến gì nữa không, cậu Kim?"

Seokjin cáu kỉnh và tiến lại gần bà ta.

"Bà biết không, bây giờ tôi hiểu từ đâu mà cậu ta có tất cả sự kiêu ngạo và tự mãn này rồi. Bà và con trai của bà đều giống nhau! Những kẻ khốn nạn giàu có!"

Cậu hét lên và xông ra khỏi phòng. Bà Jeon nhếch mép cười và lắc đầu, quay lại tiếp tục công việc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro