11. Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin không tìm thấy lời nào, cậu lặng người khi người kia nói. Đôi mắt cậu chuyển động đây đó, chớp chớp khi cậu nghĩ tên nhóc duy nhất trên thế giới này dám gọi cậu với cái tên như vậy là Jeon Jungkook. Cậu thở dài khó chịu và nghiến răng.

[Seokjin: Cậu muốn gì?! Và làm thế quái nào mà cậu có được số của tôi?!]

Cậu tròn mắt khi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía bên kia.

[Jungkook: Em thật sắc sảo, em yêu. Em nhận ra đó là tôi chỉ với một manh mối? Tôi rất ấn tượng và điều đó chứng tỏ rằng em đã nhớ anh yêu của mình nhiều như thế nào ~]

Chàng trai tóc nâu có thể tưởng tượng ra nụ cười nhếch mép của Jungkook mặc dù cả hai hiện đang nói chuyện qua điện thoại. Seokjin chế giễu.

[Seokjin: Dẹp cái chuyện nhảm nhí đó đi và nói cho tôi biết làm thế quái nào mà cậu biết?! Ai cho-]

[Jungkook: Thư giãn nào, em yêu ~]

Seokjin khó chịu nhắm mắt lại và thở dài khó chịu, cậu ghét cách người kia thủ thỉ trong điện thoại và liên tục gọi cậu là 'em yêu'!

[Seokjin: ĐỪNG.GỌI.TÔI.NHƯ. THẾ. NỮA!]

Người kia cười khúc khích.

[Jungkook: Em thích biệt danh đó, phải không?]

[Seokjin: Trước khi tôi đá vào mặt cậu, hãy nói cho tôi biết làm thế quái nào mà cậu lấy được số của tôi?!]

Chàng trai tóc nâu tức giận nhưng người kia vẫn tiếp tục cười lặng lẽ từ phía bên kia.

[Jungkook: Tại sao nghe có vẻ như em đang rên rỉ mặc dù tôi biết em đang chửi rủa tôi?]

Seokjin nắm chặt điện thoại của mình mạnh hơn, cắn chặt môi hơn và thở một hơi dài.

[Jungkook: Hơi thở của em là giai điệu của tiếng sáo, hơi thở của em trên cơ thể tôi là cơn bão khắc nghiệt nhất mà tôi sống sót ~]

Jungkook thì thầm với Seokjin, người chẳng cảm thấy gì ngoài việc phát điên, tại sao cậu lại nói chuyện với cái tên biến thái này cơ chứ?

[Seokjin: Cậu biết không, tôi sẽ chặn cậu, tạm biệt tên biến thái!]

Cậu hét lên và định ngắt cuộc gọi nhưng-

[Jungkook: Cứ chặn đi, tôi có số của Jimin!]

Hắn nói và cười khúc khích từ phía bên kia khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Seokjin.

[Seokjin: CẬU MUỐN CÁI GÌ?!]

[Jungkook: Cậu]

[Seokjin: Điều đó sẽ không xảy ra ngay cả trong giấc mơ của cậu đâu, tên khốn!]

[Jungkook: * cười khúc khích * Tôi sẽ làm mọi thứ để có được cậu, cậu biết tôi là ai mà, Seokjin. Vì vậy, đừng thách thức tôi]

Chàng trai tóc nâu nuốt nước bọt và không tìm thấy lời nào để trả lời hắn nhưng rất khó nghĩ làm thế nào để tấn công lại tên biến thái đó.

[Jungkook: Cậu nghĩ bây giờ tôi nóng đến mức nào?]

Seokjin nghẹn ngào.

[Jungkook: Tôi có thể gửi cho cậu một bức ảnh nếu cậu thực sự nhớ thứ đó của tôi-]

[Seokjin: ĐỦ RỒI!]

Jungkook cười toe toét và Seokjin thở hổn hển.

[Seokjin: Tôi hỏi cậu một câu, thế quái nào?!]

Cậu nghe thấy tiếng huýt sáo từ phía bên kia.

[Jungkook: Cậu không giỏi trong việc đặt câu hỏi đâu, Seokjin. Tìm hiểu nó từ tôi, nhưng khủng long vẫn tồn tại đúng không?]

Jungkook bật cười trong khi Seokjin cố gắng hết sức để tự trấn tĩnh nhưng anh chàng răng thỏ vẫn tiếp tục kiểm tra sự kiên nhẫn của cậu.

[Seokjin: Tôi nghĩ những phút vừa qua tôi đã lãng phí thời gian của mình chỉ để nghe lời của cậu-]

"Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"

Chàng trai tóc nâu giật mình khi nghe thấy giọng nói của Jimin. Jimin quay trở lại phòng của họ sau khi tắm xong và chàng trai tóc nâu trông sợ hãi và tìm kiếm câu trả lời khi chàng trai tóc vàng bước vào mà không có bất kỳ tiếng động nào.

"Tôi ... uhm ... v... với .... b ... b-bố mẹ! Tôi-Tôi đang nói chuyện với bố mẹ của mình!"

Cậu nói dối và Jungkook cười khúc khích ở phía bên kia.

[Jungkook: Tôi chưa bao giờ nghĩ em có thể nói dối, em yêu.]

Seokjin nghiến răng lẩm bẩm 'im đi' với anh chàng răng thỏ qua điện thoại. Jungkook cười khúc khích nhưng Jimin lại nhíu mày.

"Cậu nói gì đó?"

"K-Không có gì? Uhm, vậy c-cậu đã tắm xong chưa?"

Y gật đầu và Seokjin ngồi dậy, bỏ điện thoại ra khỏi tai, cầm trên tay, (jungkook vẫn đang ở đầu dây) túm lấy khăn tắm và bộ đồ ngủ, đi qua Jimin, chuẩn bị đi ra ngoài-

"T-Tôi có thể nói chuyện với bố mẹ của cậu không?"

Seokjin cứng đờ và chớp mắt không ngừng trong khi quay lưng lại với chàng trai tóc vàng.

Jimin đã nói chuyện với bố mẹ của Seokjin một lần và thành thật mà nói thì y bắt đầu thích bố mẹ của chàng trai tóc nâu rất nhiều. Họ quá tốt với tư cách là bố mẹ của cậu và chàng trai tóc vàng cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với họ, nói rõ hơn Jimin cảm thấy như y đang nói chuyện với chính cha mẹ của mình vậy. Seokjin quay lại và nhìn Jimin.

"H-Hả?"

Jimin mỉm cười.

"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy nhớ họ thôi, vậy tôi có thể không?"

Seokjin nuốt nước bọt.

"uhm, tôi, ah, h-họ đã cúp máy rồi! Ý tôi là họ có một số việc gấp phải làm, x-xin-"

Seokjin dừng lại khi nhận thấy khuôn mặt của chàng trai tóc vàng chuyển sang buồn bã. Cậu biết Jimin nhớ bố mẹ ruột của mình. Cậu không thể gọi cho họ, họ hiện đang ở Daejeon đi dự đám cưới của họ hàng và vì một số vấn đề mạng mà họ không thể liên lạc với cậu và y. Đã 3 ngày rồi y không nói chuyện với bố mẹ mình và tất nhiên là y nhớ họ rất nhiều, Seokjin nghĩ khi cậu vỗ vào tóc của chàng trai tóc vàng.

"Này, đừng buồn. Lần sau nếu họ gọi lại cho tôi, tôi chắc chắn sẽ chuyển điện thoại của tôi cho cậu và cậu có thể nói chuyện với họ bao lâu tùy thích, hmm? Nhân tiện họ cũng nhớ cậu, Jimin."

Giọng nói điềm tĩnh của cậu và những cái vuốt ve nhẹ nhàng của chàng trai tóc nâu trên mái tóc vàng khiến Jimin mỉm cười.

Mặt khác, Jungkook đã nghe thấy tất cả, hắn nghe thấy giọng nói của Seokjin khi nói chuyện với Jimin thật nhẹ nhàng và đẹp đẽ làm sao. Hắn ước mình sẽ được nghe giọng nói êm đềm và mềm mại của chàng trai tóc nâu mãi mãi. Đồng thời, sự ghen tị của hắn đối với Jimin ngày càng sâu sắc hơn.

["Tốt hơn hết cậu đừng gọi cho tôi nữa!"]

Seokjin đã thỏa hiệp thành công với Jimin, đi ra ngoài và cảnh báo người kia trong khi bước vào phòng tắm ký túc xá của họ.

Jungkook trở về thực tại sau khi nghe thấy giọng nói của người kia và hắn lắc đầu. Hắn đang nghĩ gì vậy? Tại sao hắn lại muốn nghe giọng của Seokjin mãi thế? Tại sao hắn muốn Seokjin? Hắn làm hành động này chỉ để nhìn thấy chàng trai tóc nâu cầu xin hắn chấp nhận hắn. Hắn muốn Seokjin yêu hắn và một khi cậu hoàn toàn yêu hắn, hắn sẽ làm tan nát trái tim người kia khi nói rằng đó chỉ là một diễn xuất và đây là cách hắn lên kế hoạch để đánh bại sự kiêu ngạo của Seokjin nhưng giờ đây chính suy nghĩ của hắn lại đang chống lại hắn?

Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?

["Cậu chết rồi à? Này!"]

Giọng nói của Seokjin đã đưa hắn trở lại một lần nữa. Hắn chớp mắt và tìm từ để nói nhưng vẫn không thấy gì, hắn nuốt nước bọt.

[Seokjin: Này! Cậu có ở đó không?! Yah! Vì Chúa, tôi nên ngắt cuộc gọi, chết tiệt! Sao cậu dám! ĐỒ KHỐN!]

Jungkook giật mình khi Seokjin rên rỉ và ngắt máy không báo trước.

Hắn nhìn vào điện thoại của mình, nhìn chằm chằm vào số của Seokjin. Jungkook muốn nói chuyện với Seokjin hàng ngày nhưng hắn biết mình không thể, đặc biệt là không phải trước mặt bạn bè của mình, đó là lý do tại sao hắn đã nhờ một trong những nhân viên trong trường đại học của mình giúp đỡ. Hắn yêu cầu người kia ăn cắp hồ sơ học sinh của Seokjin và hắn đã trả lại cho nhân viên sau khi có số điện thoại của cậu và các chi tiết như về gia đình, quê quán của cậu, blah, blah.

Hắn nắm chặt điện thoại hơn khi ôm chặt ngực mình bằng lòng bàn tay. Tôi nên ghét cậu ấy nhưng một phần trong tôi nói rằng tôi không thể.

Đây là loại cảm giác gì?

Tôi đang làm gì với cậu vậy Seokjin?

Hắn tự hỏi bản thân khi tựa lưng vào chiếc ghế dài, nhắm mắt và thở dài.

.

.

.

.

Ngày hôm sau ...

"Sẵn sàng chưa? Đi thôi."

Seokjin mỉm cười và gật đầu với Jimin.

Cậu vẫn cảm thấy có lỗi với Jimin, giấu giếm chuyện Jungkook ngày hôm qua gọi điện cho cậu. Cậu không có ý giấu diếm mà chỉ là cậu không muốn Jimin nghĩ rằng Seokjin phản bội tình bạn của mình, nói chuyện lén lút với tên nhóc chuyên bắt nạt chàng trai tóc vàng? Cậu không muốn Jimin biết chuyện gì đang xảy ra giữa cậu và Jungkook.

Chờ đã, thực ra chuyện quái gì đang xảy ra giữa chúng tôi vậy?

Không!

Cậu khó chịu vì suy nghĩ của mình. Tất cả những gì cậu có thể làm là bảo vệ Jimin khỏi Jungkook, đó là lý do tại sao cậu không nói cho Jimin biết những gì đã xảy ra ở nhà vệ sinh, cuộc điện thoại ngày hôm qua, cũng không chặn số của Jungkook. Nếu cậu làm vậy, người kia sẽ gọi cho Jimin và cậu không biết rằng tên khốn đó sẽ nói gì với Jimin, có thể là một cái gì đó không tốt? Cậu chỉ không muốn mạo hiểm.

Seokjin nghĩ khi theo sau Jimin. Cả hai người họ đều hướng đến trường đại học. Trong khi đi dạo Seokjin nhận được một tin nhắn. Khuôn mặt tươi cười của cậu trở nên khó chịu khi nhận ra ai là người gửi tin nhắn.

Không xác định:
Những thứ đẹp đẽ thì không
yêu cầu sự chú ý,
Chào buổi sáng em yêu ~

Từ anh yêu của em, JK 😉

(Tôi phát hiện ra cậu vẫn chưa lưu tên tôi trong danh sách liên lạc của cậu😋 vì vậy hãy lưu lại như vậy nhé👆🏻)

Seokjin nghiến răng muốn ném điện thoại xuống đất nhưng không được, đó là quà của bố mẹ cậu, cậu sẽ không bao giờ làm hành động ngu ngốc như vậy. Cậu chỉ biết ủ rũ, phớt lờ tin nhắn của thằng nhóc đó, tiếp tục đi cùng Jimin, người đã chú ý đến mọi thứ nhưng lại giả vờ như không biết. Y nhận thấy khuôn mặt của chàng trai tóc nâu trông có vẻ bối rối như thế nào khi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Y có thể xác định có điều gì đó không ổn nhưng y không biết đó là gì.

.

.

.

.

Jungkook tiếp tục gửi tin nhắn cho Seokjin, trong nhà của hắn, trong xe hơi của hắn, trong lớp học của hắn. Hắn chỉ yêu nó, trêu chọc và chơi với Seokjin. Hắn biết Seokjin đã đọc tất cả tin nhắn của mình, hai dấu tích màu xanh đó chính là bằng chứng, nhờ Whatsapp.

Hắn cảm thấy hơi khó chịu khi Seokjin không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của hắn nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ, gửi những dòng tin tục tĩu để thu hút sự chú ý của người yêu qua tin nhắn.

Jungkook:

                                                               Nhớ tên tôi,

                       bởi vì sau này em sẽ hét lên.✅✅

Môi Jungkook hơi cong lên trên khiến Seokjin đang đánh máy, cuối cùng thì cậu cũng gửi tin nhắn lại-

SeokJin:

Cậu đưa ngón giữa lên, f u!

Vâng, hắn đã mong đợi, ít nhất thì chàng trai tóc nâu cũng dành thời gian để trả lời hắn. Hắn cười toe toét, cảm thấy rất hạnh phúc.

Jungkook chưa bao giờ nghịch ngợm như thế này, có lẽ lúc 10 tuổi khi hắn có mẹ xung quanh? Hắn nhớ những ngày tháng ấy và bây giờ Jungkook trẻ con lại vì Seokjin.

Hắn tức giận với Seokjin, đặc biệt là bất cứ khi nào chàng trai tóc nâu nguyền rủa và thể hiện sự giận dữ với hắn nhưng một phần trong hắn thích điều đó và cầu xin nhiều hơn nữa. Hãy làm tổn thương tôi nhiều nhất có thể nhưng trái tim này sẽ không từ bỏ mong muốn có được cậu.

Hắn nghĩ khi đang gõ tin nhắn cho Seokjin khi ngồi một mình trong quán cà phê. Cảm ơn chúa vì Lisa hôm nay được nghỉ phép, sốt, nếu cô ta ở đây thì hắn sẽ không có cơ hội được ân ái với Seokjin đâu, hắn nghĩ. Cả bạn bè của hắn nữa. Sau khi buổi học đầu tiên của họ kết thúc, hắn đi đến quán cà phê mà không để ý bạn bè của mình có theo dõi mình hay không.

"Cậu đang trò chuyện với Lisa sao?"

Khuôn mặt cười của hắn biến mất, hắn khó chịu liếc lên nhìn BamBam và Mingyu đang đứng bên cạnh.

"Đúng vậy."

Hắn nói dối và tiếp tục đánh máy. BamBam tròn mắt.

"Tốt thôi ~ Tôi xin lỗi."

"Để làm gì?"

Jungkook hỏi mà không nhìn BamBam, mắt vẫn dán vào điện thoại.

"Khoảng ngày hôm qua, thực ra tại sao chúng ta lại cãi nhau vì cái thứ đó-"

Hắn dừng lại khi Jungkook trừng mắt.

"Ý tôi là Seokjin."

Jungkook cáu kỉnh đặt lại điện thoại vào túi, ngồi dậy, liếc nhìn cả hai người bạn của mình.

"Xong chưa? Tôi đi đây."

"Tôi vẫn chưa xong, JK!"

"Đừng mắng cậu ấy nữa, Bam! JK, nhìn này, chúng tôi vô cùng xin lỗi. Cậu ấy ... Chúng tôi không cố ý làm cậu tức giận. Ý tôi là, chúng ta là bạn thân của nhau, chiến đấu như chó với mèo ngay trước mặt các bạn cùng lớp, đó không phải là một khung cảnh đẹp để xem. Hãy quên những gì đã xảy ra, trở lại bình thường và ăn trưa cùng nhau, làm ơn ~ "

Jungkook bực bội quay người lại, đối mặt với đám bạn của mình, đặc biệt là Mingyu đang chu môi cười với Jungkook.

Jungkook phải đồng ý rằng hắn quan tâm đến bạn bè của mình, không phải là nhiều, có thể là một chút? Hắn thở dài và ngồi lại. Mingyu đánh vào tay BamBam, ra hiệu rằng anh ta nên bắt tay với Jungkook. Anh ta đã làm vậy, anh ta đưa tay về phía Jungkook, người đang nhìn vào tay của BamBam sau đó nhìn vào mặt anh ta. Hắn nắm lấy tay người kia và bắt tay với anh ta trong khi hơi mỉm cười. Cả hai người đều mỉm cười với nhau.

"Tuyệt vời! Bây giờ tôi sẽ đi lấy bữa trưa của chúng ta và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với nhau."

Mingyu nói và đi về phía quầy.

"Umm, thứ sáu tới tôi sẽ đi Mỹ."

"Làm gì?"

"Lisa sẽ đi thử giọng, JK, em ấy không nói với cậu sao?"

Cô có nói nhưng hắn không hiểu tại sao BamBam lại muốn đi theo.

Lisa rất giỏi trong việc nhảy và làm người mẫu và cô chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ buổi thử giọng nào. Mặc dù cô là một người ngổ ngáo và hám tiền, nhưng cô lại thích nhảy và phát cuồng với nghề người mẫu. Nói rõ hơn, đó là tham vọng của cô. Ông Marco, bố của Lisa và BamBam. Ông là một nhà kinh doanh có tiếng, nếu ông giới thiệu cô vào bất kỳ công ty âm nhạc lớn nào, cô chắc chắn sẽ có cơ hội nhưng cô không thích điều đó vì muốn tự đi lên bằng tài năng và sự nỗ lực của mình, và cô biết mình có khả năng.

Cô đã nộp đơn cho buổi thử giọng sẽ được tổ chức trong vài ngày nữa tại Mỹ và cô đã có cơ hội, họ gửi email thông tin chi tiết về buổi thử giọng vào email của cô.

"Em ấy có nói với tôi nhưng mối liên hệ giữa cậu và buổi thử giọng của em ấy là gì? Tại sao cậu lại như-"

"Lệnh nghiêm khắc của cha. Ông ấy không muốn em ấy đi một mình, đó là lý do tại sao tôi phải đi cùng em ấy."

Hắn gật đầu.

"Vậy khi nào cậu sẽ quay lại?"

"Uhm, tôi đoán sau 2 hoặc 3 tuần hoặc có thể là một tháng? Nếu em ấy được chọn, sẽ có các vòng như chọn sơ loại, tứ kết, bán kết, blah, blah."

BamBam nghe có vẻ chán nhưng bên trong Jungkook lại tỏ ra cực kỳ phấn khích và bên ngoài tỏ ra kém hào hứng hơn.

BamBam và Lisa sẽ không ở đây trong một tháng? Nó có nghĩa là hắn có thể dành nhiều thời gian hơn cho Seokjin của mình? Không có bạn gái hay bạn thân làm phiền? Hắn cần gì nữa? Đây là tin tốt nhất mà hắn từng nghe.

Hắn nghĩ, nhếch mép và cắn chặt môi khi nghĩ về Seokjin.

Tôi đến với cậu đây, Seokjin

"Ồ, Seokjin."

Jungkook định thần lại và giật mình khi BamBam đột nhiên nhắc đến tên chàng trai tóc nâu.

"Seokjin, ở đâu?"

Hắn bắt đầu nhìn xung quanh.

"Ở đằng sau, đằng sau cậu."

BamBam mắt ra hiệu sau lưng Jungkook.

Hắn nhanh chóng quay lại và mắt hắn bắt gặp chàng trai tóc nâu, người đang đi đến bàn của hắn trong khi bưng một khay thức ăn. Jimin và Hoseok cũng theo sau cậu.

Jungkook không thể rời mắt khỏi Seokjin, đặc biệt là chiếc áo hoodie màu hồng mà người kia hiện đang mặc. Nó để lộ một chút xương quai xanh của cậu, khiến Jungkook muốn cắn, mút nó. Hắn không cần rượu để giải trí, hắn chỉ cần Seokjin, chỉ duy nhất cậu mà thôi.

Hắn nuốt nước bọt và hơi bật lên trong suy nghĩ của mình khi nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc nâu, người không thèm liếc nhìn hắn một cái.

"Seokjin!"

Hắn nhíu mày và quay lại nhìn BamBam, người hiện đang gọi chàng trai tóc nâu.

"Tại sao cậu lại gọi cậu ta?"

Nhưng BamBam không trả lời hắn, chỉ mỉm cười và-

"SEOKJIN!"

Seokjin đã nghe thấy BamBam, ý tôi là cậu ấy đã để ý thấy anh ta và Jungkook đang nói chuyện trong quán cà phê và cậu cũng để ý thấy ánh mắt của thằng nhóc đang nhìn cơ thể mình như thế nào nhưng cậu muốn tránh hắn mà không phải BamBam. Cậu giả vờ như không nhận thấy họ cũng như không nghe thấy BamBam.

"JIMIN!"

Seokjin tức giận khi BamBam từ bỏ ý định gọi cậu nhưng lại gọi chàng trai tóc vàng.

"Seokjin cậu-"

Jimin dừng lại khi Seokjin ngồi dậy và đi về phía bàn nơi Jungkook và BamBam đã ngồi. Cậu đứng bên cạnh bàn của họ, khoanh tay.

"Vấn đề của cậu là gì?"

Cậu vừa hỏi vừa nhìn BamBam, không thèm liếc Jungkook một cái. Hắn có một chút khó chịu vì chàng trai tóc nâu không nhìn hắn mà lại nhìn bạn thân của hắn.

BamBam mỉm cười với Seokjin.

"Không có gì, tôi nghe nói rằng cậu đã hối hận về lỗi lầm của mình và xin lỗi Jungkook."

Jungkook mở to mắt nhìn BamBam, người đang nhìn chàng trai tóc nâu.

Seokjin nhíu mày.

"Hối hận và xin lỗi?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro