10. Chìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, cậu làm gì trong nhà vệ sinh mà lâu vậy?!"

Jimin đột nhiên lầm bầm với Seokjin, người đang ngồi bên cạnh chàng trai tóc vàng và bận rộn ghi chép bài học từ bảng. Cả hai đều đang ở trong lớp học của mình, nơi hiện đang chìm trong sự im lặng chết chóc. Seokjin vừa bực bội vừa viết.

"Không có gì."

Nhưng chàng trai tóc vàng vẫn nhìn chàng trai tóc nâu, không hài lòng với câu trả lời của Seokjin. Jimin nhận thấy khuôn mặt của chàng trai tóc nâu như thế nào khi cậu bước vào nhà vệ sinh cách đây một lúc. Khuôn mặt của Seokjin trông có vẻ hơi tức giận hoặc khó chịu và phớt lờ Jimin.

"Cậu đang nói dối."

"Không."

"Chính xác là như vậy."

"Không, tôi không, cậu có thể làm ơn -"

"Không! Cậu đang trốn -"

"CẬU MUỐN BIẾT ĐIỀU GÌ?! TÔI THỦ DÂM TRONG NHÀ VỆ SINH, VỪA LÒNG CHƯA?!"

Seokjin đột nhiên lớn tiếng hơn, nhìn chàng trai tóc vàng, người đang lạnh cóng tại chỗ của mình. Chàng trai tóc nâu cáu kỉnh khi cậu quay lại chỉ để nhìn thấy những người bạn cùng lớp đông cứng.

'Mày mất trí rồi, Seokjin!'

Mặt cậu tái đi.

"Tôi ... tôi ... uhm ... n-nó-"

Cậu ngồi khựng lại, không biết nói gì, cúi đầu, ngượng ngùng.

"Tôi-không sao đâu S-Seokjin."

Cậu nhìn lên giảng viên của mình, người đã đỏ bừng lên như một quả cà chua. Cậu mím môi lại và nhìn xuống một lần nữa, cậu chỉ cảm thấy quá xấu hổ.

"T-Thủ dâm không phải là điều sai trái hay xấu đâu. C-Cậu không cần phải cảm thấy tội lỗi khi làm điều đó."

Cậu lại ngước nhìn Jimin, y cười với cậu.

"Mọi người ở bất kỳ giới tính hay lứa tuổi nào đều làm điều đó rất phổ biến và nó giúp thư giãn tinh thần và cơ thể của chúng ta. Vì vậy, nó thực sự ổn, đừng cảm thấy tồi tệ hay xấu hổ vì điều đó, hãy ngồi xuống."

Jimin khẽ mỉm cười khi nhìn lướt qua các bạn cùng lớp, những người đang cười khúc khích và đỏ mặt vì cậu. Y hoàn toàn có thể nói người bạn thân nhất của mình đang trong cú sốc.

"Đ-được rồi cả lớp, đã đến giờ ra về. Hẹn gặp lại vào ngày mai, tạm biệt."

Sau khi giảng viên rời đi, từng học sinh bắt đầu rời khỏi lớp học ngoại trừ Jin và Jimin. Khi lớp học trống hoàn toàn, Seokjin quay lại nhìn Jimin.

"J-Jimin, tôi ... đó là-"

"Tôi xin lỗi, Seokjin."

Seokjin nhíu mày nhìn chàng trai tóc vàng đang nhìn xuống bàn.

"Tại sao cậu lại nói xin lỗi?"

"Đ-Đó là lỗi của tôi, tôi ... tôi-"

Y không nói được lời nào khi Seokjin đặt lòng bàn tay trái của mình lên lưng của Jimin.

"Tôi nên nói xin lỗi, làm ơn, xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu."

Chàng trai tóc vàng mỉm cười.

"K-không sao đâu. Vậy .... uhm ... b-bây giờ cậu có cảm thấy thư giãn không?"

Seokjin chớp mắt bối rối.

"Hmm?"

Seokjin nhận thấy quả táo Adam của Jimin đang di chuyển lên xuống.

"Cô Lily nói thủ dâm giúp chúng ta thư giãn tâm trí và cơ thể. Vậy cậu cảm thấy thế nào?"

Đôi mắt của cậu chàng trai nâu nhướng lên khi cậu đột nhiên bật cười, cậu không biết tại sao nhưng cậu nghĩ Jimin trông rất dễ thương mỗi khi y hỏi / nói về những điều trưởng thành.

"Yah! Đừng cười nữa!"

Nhưng Seokjin không thể dừng lại. Jimin tròn mắt.

"Tại sao cậu lại dễ thương như vậy, Jiminie ~?"

Chàng trai tóc vàng đỏ mặt và mỉm cười trước biệt danh bất ngờ nhưng y không cho người kia thấy điều đó, y đánh vào tay Seokjin.

"I-im đi!"

.

.

.

.

Kim Seokjin.

Thật là một cái tên đẹp?

Không chỉ tên, mà cậu còn đẹp như những câu trích dẫn, tôi có thể chết chìm trong sự quyến rũ của cậu. Hơn nữa, cậu có đôi mắt đẹp và đôi môi gợi cảm khiến tôi rất muốn cắn. Tôi yêu sự kiêu ngạo, dũng cảm của cậu và cậu tác động vào trong trái tim tôi quá sâu.

Cậu đã làm gì tôi vậy, Seokjin?

Tâm trí Jungkook giờ đây chỉ toàn là hình ảnh của Seokjin. Hắn dựa lưng vào ghế và như thường lệ khoanh tay, khoanh chân đặt lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn không biết chính xác khi nào hắn chìm vào đôi mắt quyến rũ của chàng trai tóc nâu và hắn không biết liệu mình có đồng tính hay không nhưng hắn không quan tâm và điều gì sai nếu hắn đồng tính đối với Seokjin. Bất cứ khi nào hắn chạm hoặc hôn Lisa hoặc cô hầu gái Jennie của mình, hắn tự hỏi tại sao hắn không thể cảm thấy bất cứ điều gì giống như cảm giác khi môi hắn chạm với môi Seokjin. Hắn bị kích thích xung quanh Seokjin, không phải vì Lisa hay bất kỳ người nào khác. Tất cả những gì hắn có thể nghĩ hoặc làm là Kim Seokjin. Hắn nghĩ hắn sẽ làm bất cứ điều gì để chàng trai tóc nâu chú ý đến mình.

Tại sao mình lại cảm thấy điên cuồng vì cậu ấy vậy nhỉ?

"JK?"

"Jungkook?"

"Chúa ơi, cậu có lãng tai không vậy?!"

Jungkook khó chịu đảo mắt và trừng trừng nhìn về phía sau.

"Gì?"

BamBam hậm hực.

"Cậu đã nói với chúng tôi rằng cậu đã kết liễu cậu ta nhưng hôm nay tôi đã nhìn thấy cậu ta trong thư viện trường đại học, cậu ta vẫn còn sống!"

"Ai?"

"Còn ai nữa?! Là Seokjin!"

Jungkook cảm thấy thích thú khi nghe thấy tên của chàng trai tóc nâu kia, cái tên mà hắn yêu thích nhất. Hắn gác chân xuống, ngồi dậy nhìn BamBam.

"Thật sao?! Tại sao cậu không dẫn tôi theo? Cậu ta chỉ có một mình?"

BamBam và Mingyu sửng sốt và nhíu mày nhìn Jungkook.

"Gì cơ?"

Jungkook nuốt nước bọt, mím môi lại rồi dùng lưỡi chọc vào má, nghĩ cách che đi thứ mà hắn đã nói ra vài giây trước.

"Uhm, tôi ... ý tôi là -"

"Tôi hiểu rồi, nếu cậu ta ở một mình, chúng ta có thể nhân cơ hội để bắt nạt chú chim nhỏ cô đơn đó, tôi nói đúng chứ?"

Mingyu nháy mắt với Jungkook, người đang thở ra và nở một nụ cười giả tạo với Mingyu. Vô tình hay cố ý cậu ta đã giúp Jungkook, cảm ơn trời. BamBam 'oh' với họ.

"Dù sao đi nữa, cậu vẫn nợ tôi một lời giải thích, JK! Tại sao cậu lại nói dối?"

Jungkook tròn mắt.

"Nói dối gì?"

"Cậu nói cậu đã kết liễu cậu ta, tôi nghĩ rằng cậu đã giết cậu ta!"

Jungkook khó chịu.

"Cậu muốn tôi đi tù?"

BamBam tròn mắt.

"Cậu nói gì vậy JK! Chúng ta có tiền, mặc dù nếu họ kiện ra tòa và tống cậu vào tù, cậu sẽ được thả vì họ biết bố mẹ của cậu là ai!"

Jungkook sôi máu và nghiến răng nghiến lợi khi người bạn thân nhất của hắn nhắc về người mà hắn ghét nhất trên đời này, hắn không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai, đặc biệt là mẹ kế của mình.

"Đừng nói về họ nữa!"

BamBam đảo mắt vì anh ta biết Jungkook ghét mẹ kế và người cha quá cố của mình.

"Được thôi ~ nhưng tại sao cậu lại để cậu ta sống sót?! Thằng chó đó xứng đáng phải xuống địa ngục!"

Jungkook nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Hắn tức giận và muốn kéo áo BamBam, đấm vào cái miệng bẩn thỉu đó của người bạn thân nhất của mình.

"Không cần thiết, cậu ta đã xin lỗi tôi."

Cả BamBam và Mingyu đều nghẹn ngào.

"Cậu ta đã xin lỗi cậu?!"

Jungkook huỵch toẹt và gật đầu. Trong một giây, BamBam không nói gì cả-

"V-Vậy thì sao?! Cậu ta xin lỗi và cậu tha thứ cho cậu ta? Cậu có mất trí không?! Cậu quên rằng cậu ta đã tát cậu sao?! Cậu ta-"

"Đủ rồi."

"Cậu ta đã xin lỗi và tôi đã hứa với cậu ta là chúng ta sẽ không làm phiền cậu ta và bạn bè của cậu ta nữa! Chỉ vậy thôi! Đây là trường đại học của tôi và các quy tắc do tôi đặt ra! Không thể tuân theo thì đi chết đi!"

Hắn hét lên khi bước ra khỏi lớp học của mình. BamBam nghiến chặt răng và nắm tay, sẵn sàng đuổi theo Jungkook nhưng dừng lại khi Mingyu nắm tay.

"Hãy để cậu ấy đi."

.

.

.

.

.

"Ai là người đầu tiên? Cậu hay tôi?"

Seokjin cười khúc khích với chàng trai tóc vàng, người đã sẵn sàng đi tắm nhưng lại hỏi liệu Seokjin có muốn đi tắm trước hay không.

"Không sao đâu, cậu tắm trước đi, cứ tự nhiên, hơn nữa tôi còn phải gọi điện cho bố mẹ."

Seokjin biết rõ Jimin tắm bao lâu, một tiếng? Cậu không biết chính xác những gì chàng trai tóc vàng làm trong phòng tắm ký túc xá trong một tiếng nhưng điều đó chứng tỏ rằng Jimin là một chàng trai sạch sẽ. Cậu lại cười khúc khích và chàng trai tóc vàng ném cái gối về phía cậu.

"Gì?"

"Đối với nội dung suy nghĩ trưởng thành! Tôi không giống như cậu! Thủ dâm trong nhà vệ sinh trường đại học!"

Y đáng yêu và ngượng ngùng chửi rủa Seokjin trong khi bước ra khỏi phòng của họ, đi đến phòng tắm của ký túc xá. Seokjin cười với Jimin và nụ cười của cậu đã biến mất.

Cậu nghĩ về lời nói dối mà mình đã nói với chàng trai tóc vàng, nó nhắc nhở cuộc nói chuyện giữa cậu và Jungkook chiều nay. Cậu giận dỗi khi hình ảnh của thằng nhóc đó hiện lên trong đầu cậu. Cậu đã từng nhận được rất nhiều lời tỏ tình từ các chàng trai và cô gái nhưng Jungkook thì khác, cậu biết rõ kẻ biến thái đó mong đợi điều gì ở mình và cậu sẽ không bao giờ dành nó cho tên khốn đó.

Cậu loay hoay suy nghĩ và vơ lấy điện thoại gọi cho bố mẹ như mọi khi nhưng trước đó điện thoại của cậu đổ chuông. Cậu nhíu mày.

"Ai vậy nhỉ?"

Cậu tự hỏi khi vuốt nút màu xanh lá cây và giữ điện thoại trên tai.

Seokjin: Xin chào?

Nhưng tất cả những gì cậu nhận được chỉ là sự im lặng từ phía bên kia. Lông mày của cậu ngày càng cau lại như thể nó có thể chạm vào nhau.

Seokjin: Xin c-

Người lạ: Nhớ tôi không, em yêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro