9. Của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi trời! Seokjin, cái quái gì đã xảy ra với khuôn mặt xinh đẹp của cậu vậy?!"

Hoseok há hốc mồm khi anh nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai tóc nâu. Seokjin mỉm cười khi cậu và Jimin ngồi đối diện với Hoseok. Anh chàng tóc nâu có vẻ bối rối, liếc nhìn Seokjin rồi nhìn Jimin, người đang cúi gằm mặt vì cảm giác tội lỗi.

"Khoan, đợi đã, đừng nói với tôi Jungkook-"

"Tôi bị ngã cầu thang, Hoseok, vậy thôi."

"Chỉ có vậy thôi? Jungkook đã làm thế này! Mọi chuyện xảy ra chỉ vì tôi, chỉ có tôi! Bắt đầu từ bây giờ xin đừng giúp tôi nữa. Tôi không thể thấy cậu hoặc người khác bị thương chỉ vì giúp tôi."

Seokjin thở dài khi liếc nhìn Hoseok, người đang trông có vẻ ngớ người vì những lời nói của chàng trai tóc vàng.

"Cậu có tin tôi không Jimin?"

Jimin nhìn xuống và từ từ gật đầu.

"Vậy thì hãy tin tôi đi. Tôi nói thật, không ai làm tổn thương tôi cả. Nếu ai đó đang cố gắng làm như vậy, thì tôi biết cách tự bảo vệ mình, vì vậy đừng lo lắng cho tôi."

Cậu cười nhưng chàng trai tóc vàng thì không.

"Dù sao thì tôi sẽ đi lấy đồ uống đây."

Chàng trai tóc vàng trông vẫn không mấy vui vẻ khi y ngồi dậy và đi về phía quầy để mua đồ uống của mình.

"Có lẽ cậu nên nghe lời cậu ấy, Seokjin."

"Tôi là Hoseok và đây là sự thật nhưng tôi không biết tại sao cậu ấy vẫn tự trách bản thân mình về mọi thứ."

Hoseok thở dài và gật đầu.

"Tôi hiểu nhưng hãy cố gắng đừng liên quan đến chuyện của Jungkook. Hãy tránh xa cậu ta ra vì cậu biết cậu ta là cầm thú mà phải không."

Seokjin không làm gì ngoài nụ cười nhếch mép rồi tiếp tục ăn sáng. Hoseok đeo lại tai nghe của mình và tiếp tục làm việc gì đó trong laptop trong khi Jimin đứng xếp hàng mua đồ uống.

Khi Seokjin đang ăn, cậu nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếng cười như những cặp đôi đang làm chuyện kinh tởm. Anh chàng răng thỏ đối mặt với Seokjin và tất nhiên là để mắt tới Seokjin trong khi Lisa, bạn gái Jungkook ngồi trên đùi hắn, gặm tai, mặt, cổ, blah, blah của bạn trai. Hai người bạn duy nhất của hắn, BamBam và người bạn khác của anh ta không thấy đâu cả.

Toàn bộ căn tin có vẻ yên tĩnh ngoại trừ tiếng rên rỉ của họ và cảm ơn trời vì giờ đang là buổi sáng, vì vậy căng tin không quá đông đúc như vào giờ ăn trưa. Chỉ có một số học sinh bao gồm Seokjin và bạn bè của cậu ở trong căng tin. Một số học sinh tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng kinh tởm bao gồm Seokjin.

"Chết tiệt, đôi tai và đôi mắt không ngây thơ của tôi!"

Seokjin chuyển ánh mắt từ Jungkook sang Hoseok, người đang rên rỉ vẻ khó chịu.

"Cậu không đeo tai nghe à?"

"Tôi có! Nhưng nó ồn ào và làm phiền dù tôi đeo tai nghe nhưng làm sao mà cậu vẫn có thể thư giãn được vậy? Thật kinh tởm!"

Seokjin cười khúc khích với Hoseok, người đang rên rỉ và vùi mặt vào lòng bàn tay mình. Cậu liếc nhìn Jimin chỉ để chắc chắn rằng liệu chàng trai tóc vàng có đang xem cặp đôi kia làm những điều kinh tởm hay không nhưng y đã không, y đang bận gọi đồ uống của mình với nhân viên.

Seokjin liếc lại Jungkook, người đột ngột nhấc đầu Lisa khỏi cổ hắn và chiếm lấy đôi môi của cô khi hắn nhìn chằm chằm vào Seokjin. Nụ hôn đói khát và thèm khát. Nói rõ hơn, hắn cố tình làm vậy, rõ ràng là để thu hút sự chú ý của chàng trai tóc nâu. Cô rên rỉ và Jungkook nhếch mép cười với Seokjin. Seokjin đảo mắt khi cậu ngồi dậy như thể cậu không quan tâm chút nào, điều đó thu hút sự chú ý của Jungkook và bạn của hắn.

"Cậu đi đâu vậy?"

Jimin, người tới bàn của họ sau khi mua đồ uống của mình cảm thấy trắng bệch khi nhận thấy Seokjin đã ngồi dậy, chuẩn bị rời đi.

"Không có gì, tôi ăn xong rồi nên đi?"

"Nhưng, tôi - hmm, được rồi, tôi có thể cầm cái này trong khi đi bộ, đi thôi."

Jimin nhấp một ngụm đồ uống của mình khi cả hai lấy túi-

"Chờ đã, đừng để tôi một mình quanh những người sừng sỏ này! Tôi cũng sẽ đi, tốt hơn hết tôi nên hoàn thành bài tập của mình ở thư viện."

Hoseok vừa nói vừa thu dọn đồ đạc của mình theo sau Seokjin và Jimin.

Jungkook nở một nụ cười tự mãn khi nhìn Seokjin và những người bạn của mình rời quán cà phê trong sự hối thúc.

Hắn thở ra một cách run rẩy khi cảm thấy có thứ gì đó mài vào thành viên mặc quần của mình. Lúc này hắn mới nhận ra Lisa vẫn còn ngồi trên đùi, hôn vào cổ hắn, hắn trợn mắt khó chịu khi dùng cả hai tay kéo eo cô, nhấc bổng cô lên chỉ để đặt mông cô bên cạnh hắn.

Cô nhíu mày trước sự tạm dừng đột ngột của hắn, cô nhìn hắn ngồi dậy, chỉnh lại quần áo và chuẩn bị rời đi đâu đó nhưng-

"Anh đi đâu?"

Cô nắm lấy cổ tay hắn và hắn nhìn lại, không có biểu hiện gì với Lisa.

"Tại sao anh phải nói với em?"

Cô nghiến răng ngồi dậy.

"Bởi vì em là bạn gái chết tiệt của anh!"

Jungkook đảo mắt đẩy tay cô ra, định bỏ đi nhưng cô lại ngồi dậy nắm chặt cổ tay hắn.

"Anh phớt lờ em?!"

"Anh không."

"Vậy thì anh đi đâu vậy?!"

"Đi vệ sinh? Anh có cần em cho phép không?"

Cô im lặng nhưng nhìn hắn chằm chằm.

"Cái gì? Anh có thể đi hay đợi cho đến khi-"

"Tốt thôi, em tin anh."

Jungkook đảo mắt khi bước ra khỏi quán cà phê.

.

.

.

.

.

.

"Cậu đi đi Jimin. Tôi sẽ quay lại ngay."

Jimin gật đầu khi rời khỏi chàng trai tóc nâu, đến lớp học của họ trong khi Seokjin vào nhà vệ sinh.

Khi bước vào, cậu không thấy ai cả, yên tĩnh ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt ở một số bồn rửa tay trong nhà vệ sinh. Sau khi đi vệ sinh xong, cậu kéo quần lên.

"Chà, chà, thật là trùng hợp?"

Seokjin giật mình vì giọng nói đột ngột khi quay lại chỉ thấy Jungkook đang dựa người vào lối vào cửa, khoanh tay, tất nhiên là nụ cười nhếch mép và nhìn chằm chằm vào mặt Seokjin. Đôi mắt hắn lướt xuống môi, cổ, ngực của chàng trai tóc nâu và sau đó dừng lại ở bàn tay của chàng trai tóc nâu đang kéo khóa quần.

Seokjin nhìn theo ánh mắt Jungkook và cậu nhanh chóng kéo khóa quần khi nhận thấy đôi mắt của mái tóc màu hạt dẻ đang nhìn vào đâu. Tất nhiên Seokjin rất tức giận nhưng cậu không biểu lộ ra trên mặt, phớt lờ sự hiện diện của tên nhóc, đi về phía bồn rửa tay.

Jungkook nhếch mép cười khi hắn tiến về phía trước. Khi đến gần chàng trai tóc nâu, hắn đứng sau Seokjin và bắt đầu chiêm ngưỡng khuôn mặt của chàng trai tóc nâu qua gương. Cậu để ý thấy con nhóc hư hỏng đứng đằng sau cậu đang nhìn mình như thế nào nhưng cậu chỉ muốn phớt lờ gã răng thỏ và rời khỏi phòng vệ sinh càng sớm càng tốt.

"Quần rất đẹp. Tôi có thể thử khóa kéo được không?"

Trước khi Seokjin có thể trả lời hoặc làm bất cứ điều gì Jungkook đã đẩy chàng trai tóc nâu vào tường và dùng tay ghim chặt cơ thể mình với chàng trai tóc nâu.

Seokjin ngạc nhiên khi nhìn Jungkook, người đang nhếch mép cười và liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của họ trong gương. Hắn quay lại nhìn Seokjin và tiến lại gần khuôn mặt của chàng trai tóc nâu. Seokjin nghiến răng và nắm chặt tay sẵn sàng đấm người kia nếu hắn tiến lại gần hơn nhưng-

"Tại sao cậu lại rời khỏi quán cà phê?"

Cậu cau mày khi Jungkook hỏi, chàng trai tóc nâu không trả lời, Jungkook nhếch mép cười và tiếp tục.

"Cậu ghen à?"

Seokjin nghiến chặt răng-

"Tôi đoán nụ hôn hôm qua đã gây ra một tác động không ít đối với cậu."

Hắn nhếch mép một lần nữa và làm cho chàng trai tóc nâu nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng thay đồ. Seokjin bực mình đưa tay đấm Jungkook nhưng trước khi kịp thì người kia đã bắt được cổ tay của chàng trai tóc nâu, liếc sang cổ tay chàng trai tóc nâu rồi nhìn sang Seokjin.

"Không phải hôm nay."

Hắn cười toe toét khi Seokjin đưa một bàn tay còn lại khác của mình về phía mặt Jungkook nhưng đã quá muộn, hắn cũng nắm lấy nó và ghim cả hai bên cạnh đầu Seokjin-

"BUÔNG TÔI RA, CẬU-"

Seokjin hét lên khi cậu giơ đầu gối lên chỉ để loại bỏ sự lưu manh của tên khốn đó nhưng trước khi cậu có thể, Jungkook đã di chuyển ra xa một chút trong khi tay hắn vẫn vuốt ve Seokjin.

"Ồ!"

Hắn nhướng mày khi Seokjin lên kế hoạch tấn công một cách lưu manh của mình. Hắn nhìn lên chàng trai tóc nâu, người đang thở hổn hển và trông giận dữ như một con bò đực đang lên cơn thịnh nộ. Hắn chế nhạo Seokjin.

"Cậu biết là chúng ta không thể có con nếu cậu làm điều gì đó như thế này mà phải không em yêu?"

Seokjin nghiến răng khi Jungkook chế giễu cậu và 'em yêu?'. Từ giờ trở đi cậu ghét từ này, cậu nghĩ khi định nói ra thứ gì đó nhưng trước đó cậu đã bị môi của Jungkook ngậm lại. Seokjin tròn mắt khi Jungkook áp môi mình với chàng trai tóc nâu một lần nữa (lần đầu ở phòng thay đồ).

Seokjin ngạc nhiên khi Jungkook thả một tay của mình ra và bắt đầu vuốt ve thành viên mặc quần của cậu, trong khi rên rỉ trên đôi môi của chàng trai tóc nâu.

Tất nhiên lúc đầu Seokjin cũng rên rỉ nhưng sau một giây cậu hối hận tại sao cậu lại rên rỉ bởi vì cậu nên cảm thấy ghê tởm hơn là khoái cảm khi chạm vào tên khốn này. Cậu dùng sức đẩy Jungkook ra và đấm vào mặt người kia.

Jungkook loạng choạng khi đập nhẹ mình vào bồn rửa mặt, rên rỉ vì đau đớn và trước khi hắn có thể làm bất cứ điều gì, Seokjin khó khăn kéo mạnh cổ áo Jungkook chỉ để đấm vào mặt người kia một lần nữa nhưng cậu không làm vậy. Cả hai người họ đều thở hổn hển và nhìn nhau chằm chằm.

Jungkook cười toe toét.

"Tại sao cậu dừng lại?"

Seokjin khó khăn nghiến răng trong khi ném ánh mắt căm thù về phía Jungkook, sau đó buông cổ áo của hắn ra, huýt sáo, quyết định rời khỏi nơi này ngay lập tức nhưng-

"Đừng vội như thế chứ, em yêu!"

Seokjin hét lên khi một cánh tay của Jungkook khóa cổ cậu từ phía sau và một cánh tay khác nắm lấy cánh tay Seokjin kéo ra sau lưng và giữ chặt.

Seokjin đau đớn rên rỉ khi Jungkook đập khuôn mặt xinh xắn của chàng trai tóc nâu vào bức tường lạnh lẽo. Seokjin thở hổn hển khi nhìn khuôn mặt của chính mình trong gương.

"Tôi hỏi tại sao cậu không đấm tôi!"

Seokjin nghiến răng khi cố gắng giải thoát cánh tay của Jungkook khỏi cổ mình và cố gắng kéo cánh tay của mình ra từ phía sau nhưng cậu không thể vì Jungkook giữ chặt.

"C-Cái gì * rên rỉ * CẬU MUỐN GÌ?!"

Jungkook 'chậc chậc' khi cúi sát vào sau cổ Seokjin và liếc nhìn khuôn mặt chàng trai tóc nâu qua gương.

"Liệu cậu có thể thực hiện những gì trong tâm trí của tôi, hmm?"

Seokjin nuốt nước bọt, định nói nhưng đã dừng lại và hét lên khi Jungkook gặm tai chàng trai tóc nâu.

Seokjin ngạc nhiên và rên rỉ khi môi người kia lần xuống gáy, vai của cậu. Seokjin quan sát anh chàng răng thỏ qua gương, cậu quan sát cách Jungkook mút da mình như đang cần thiết trong khi thút thít. Cậu nhếch mép-cười rồi nụ cười của cậu chuyển sang cười khúc khích. Sẽ là nói dối nếu Jungkook không nghe thấy tiếng cười khúc khích của cậu.

"Buồn cười quá hả cưng?"

Hắn thủ thỉ vào cổ Seokjin và mút nó. Seokjin lại thút thít một lần nữa nhưng cậu không ngừng cười khúc khích khi nhìn Jungkook qua gương.

"Tôi thật buồn cười khi thấy rằng Jeon Jungkook vĩ đại, kẻ hay bắt nạt ở trường đại học này lại là một người đồng tính luyến ái."

Jungkook lùi lại khi hắn dừng bất cứ điều gì đang làm, thả chàng trai tóc nâu ra khỏi cái ôm chặt của mình và di chuyển ra khỏi cậu một chút. Seokjin duỗi tay và cổ khi quay lại chỉ để đối mặt với Jungkook. Cậu nhếch mép nhìn Jungkook.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi có nói gì sai không?"

Seokjin đặt ngón tay vào cằm, suy nghĩ.

"Hmm, ồ sự thật là --- * nhếch mép * vậy cậu là đồng tính hả?"

Cậu lại nhếch mép một lần nữa với người kia nhưng lần này là một cách kinh tởm. Jungkook bấu chặt quai hàm và nắm tay khó chịu khi hắn trừng mắt nhìn lại cậu.

"Thật buồn khi biết rằng chàng trai khó tính ở trường đại học của chúng ta là một người đồng tính?"

Seokjin lắc đầu cười khúc khích, mặt khác Jungkook vẫn nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc nâu.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người biết rằng cậu là người đồng tính? Hãy quên chuyện còn lại đi * nhếch mép * bạn bè của cậu sẽ phản ứng như thế nào khi phát hiện ra rằng bạn thân của mình thích con trai?"

Đôi mắt to doe của Jungkook mở to và lạnh cóng trước câu nói đột ngột của Seokjin.

Seokjin nở một nụ cười tự mãn như thể cậu đã thắng trò chơi nhưng nụ cười đó không kéo dài được một phút khi cậu nhận thấy biểu hiện của Jungkook thay đổi. Khuôn mặt sợ hãi và bàng hoàng của hắn thực sự trở lại tự mãn khi hắn cười toe toét với cậu. Seokjin nhíu mày.

"Sao cậu vẫn cười?!"

Jungkook đột nhiên bật cười. Seokjin bực bội và cảm thấy khó chịu khi anh chàng hạt dẻ ôm bụng cười đến mức dở khóc dở cười như đang xem một vở kịch nào đó.

"Đừng cười như một tên ngốc nữa!"

"Cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể đánh bại tôi hả?"

Jungkook hỏi rồi lại tiếp tục cười. Chàng trai tóc nâu đảo mắt rồi giận dỗi.

"Cậu biết không, hãy tiếp tục và nói cho mọi người biết tôi là ai."

Hắn dựa sát vào Seokjin-

"Chỉ khi cậu nhận thức được hậu quả."

Seokjin nhếch mép.

"Cậu đang đe dọa tôi?"

Jungkook mỉm cười và lắc đầu với Seokjin, định nói nhưng dừng lại khi chàng trai tóc nâu đột nhiên kéo hắn lại gần cổ áo của mình.

Jungkook không có biểu hiện gì bên ngoài nhưng bên trong hắn quên mất hơi thở và hắn quên mất rằng mình hiện đang ở trong trận chiến với Seokjin và khoảng cách giữa khuôn mặt của hắn và cậu làm hắn khó chịu. Khuôn mặt lộng lẫy của Seokjin. Sự phân tâm yêu thích của Jungkook. Đôi mắt hắn từ từ đi xuống và bắt gặp đôi môi hồng hào lấp lánh của chàng trai tóc nâu.

"Nhìn lên đây!"

Hắn định thần lại khi Seokjin nói một cách khó chịu.

"Hãy nghe cho kỹ, tôi không sợ cậu hay đồng bọn của cậu! Muốn làm gì thì làm! Tôi không quan tâm!"

Cậu thì thầm-hét lên khi đẩy người kia ra.

Jungkook nhếch mép nhìn Seokjin.

"Cậu sẽ làm được, một khi cái thứ chết tiệt của tôi được giải phóng bên trong cậu."

Tên này đúng là một tên biến thái số một, Seokjin nghiến răng suy nghĩ, vượt qua Jungkook, quyết định rời đi nhưng-

"Tôi không cho phép cậu rời đi."

Seokjin cáu kỉnh quay lại đối mặt với Jungkook.

"Cậu là thằng quái nào để -"

"Bạn trai của cậu."

Chàng trai tóc nâu không nói được lời nào khi cậu nhìn chằm chằm vào Jungkook. Cậu ta bị điên hay sao vậy? Seokjin suy nghĩ và không nhận ra Jungkook tiến tới và đứng gần mình. Hắn cúi sát vào khuôn mặt của chàng trai tóc nâu.

"Cậu có thể không quan tâm đến bản thân nhưng ... cậu quan tâm đến Jimin, phải không?"

Seokjin thở hổn hển như lần trước rồi lạnh cóng khi Jungkook nhắc đến tên của Jimin. Anh chàng hạt dẻ cười khẩy khi lùi ra xa, nhìn chằm chằm vào Seokjin đang đông cứng.

"Cậu thực sự không muốn bạn bè của mình bị thương, phải không?"

Seokjin nghiến răng vì câu hỏi của Jungkook. Tất nhiên cậu không thể gây rắc rối cho cuộc sống của Hoseok hay Jimin. Cậu không sợ về việc chống trả nhưng cậu sợ điều gì sẽ xảy ra nếu cậu chống đối hắn.

'Không có quy tắc nào đi ngược lại họ! Họ quản lý trường đại học này! Nếu chúng ta cố gắng hoặc thậm chí nghĩ về việc chọc tức cậu ta hoặc can thiệp vào vấn đề của cậu ta, chúng ta sẽ không còn ở trường đại học này nữa! Chúng tôi không làm gì khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của họ!!'

Nhưng điều đó không có nghĩa là Seokjin sẽ tuân theo mệnh lệnh của tên khốn này, ai cũng biết hắn và mẹ hắn là ai.

'Vì lợi ích của bố mẹ và việc học của mình, tôi quyết định giữ im lặng, chịu đựng những đau đớn, hành hạ, tổn thương và quyết định sống sót tại trường đại học này nhiều nhất có thể'

Giọng của Jimin cứ quẩn quanh trong tâm trí Seokjin. Ý nghĩ về việc chàng trai tóc vàng đã khóc và chia sẻ cơn ác mộng của mình với Seokjin lướt qua tâm trí cậu. Không thể nào, dù thế nào đi nữa mình cũng sẽ không bao giờ để Jimin xảy ra bất cứ điều gì, không bao giờ. Seokjin nghĩ khi cậu giữ im lặng trong khi Jungkook nói.

"Nếu cậu không muốn bất cứ điều gì xảy ra với họ, thì hãy im lặng về những gì đã xảy ra ở đây và về tôi, hmm?"

Jungkook thủ thỉ khi dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi căng mọng của chàng trai tóc nâu. Seokjin nghiến răng khi hất tay người kia ra. Jungkook cười khúc khích.

"Nổi giận là không đáng, Seokjinie ~"

Seokjin không cảm thấy gì ngoài việc khó chịu khi Jungkook liên tục đặt cho cậu những biệt danh mới. Cậu đưa tay lên chỉ để tát vào mặt người kia nhưng trước khi cậu có thể Jungkook đã nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu lại gần thắt lưng của hắn.

"Đừng cố gắng đánh bại tôi, tôi rất khó để đánh bại."

Hắn khản cả cổ khi chứng kiến ​​Seokjin đẩy mình ra một cách khó chịu và bỏ đi, tất nhiên là mắt hắn nhìn chằm chằm vào cặp mông của chàng trai tóc nâu.

"Tôi sẽ sớm biến cậu thành của tôi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro