8. Nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin mở to mắt và Jungkook mắt nhắm nghiền và lòng bàn tay ôm lấy khuôn mặt của chàng trai tóc nâu, hôn và liếm đôi môi căng mọng của cậu.

Seokjin nhíu mày kinh tởm vì cậu không cảm thấy gì ngoài cú sốc cộng với sự ghê tởm. Với sức lực còn lại, cậu đẩy Jungkook ra, người đang loạng choạng lùi về phía sau, tạ ơn trời là hắn đã không ngã.

Cả hai đều không nói nên lời.

Jungkook đảo mắt nhìn đây đó với vẻ lo lắng, không biết phải đi đâu hay làm gì.

Mặt khác Seokjin lạnh cóng khi cậu cứ nhìn chằm chằm vào nơi mà người kia đã đứng vài giây trước. Tim cậu đập nhanh hơn khi cậu từ từ đưa tay về phía môi và đặt ngón tay lên môi cậu, nơi người kia hôn không thể tả nổi.

"Cậu đã kết liễu cậu ta chưa?"

BamBam đã hỏi Jungkook khi hắn bước ra nhưng anh ta nhíu mày khi nhận ra khuôn mặt của người kia, trông lo lắng như một con mèo.

"JK?"

"Ừ, đ-đi thôi!"

Hắn nắm lấy cánh tay của cả hai người bạn của mình để rời đi nhưng-

"Chờ đã, hãy để chúng tôi nhìn thấy khuôn mặt của tên mọt sách đó-"

"KHÔNG!"

Cả Mingyu và BamBam đều nhíu mày khi Jungkook chặn họ đi vào một lần nữa.

"Tôi ... ý tôi là, cậu ta vẫn chưa tỉnh, tốt hơn hết chúng ta nên đi khỏi đây trước khi bất kỳ ai có thể nhìn thấy chúng ta! Đi thôi!"

"Cậu ấy nói đúng đó!", Mingyu.

"Đợi đã."

"Lại gì nữa?!"

Jungkook rên rỉ và đảo mắt khi BamBam một lần nữa ngăn họ rời đi khi anh ta lướt qua khuôn mặt của Jungkook.

"C-Cái gì?"

Jungkook không đáp lại, BamBam bất ngờ lau môi người kia. Hắn nuốt nước bọt khi nhận thấy vết máu trên ngón tay cái của BamBam. Máu của Seokjin, hắn nghĩ và nụ hôn ban nãy chợt lướt qua tâm trí hắn.

"Cậu ta có đấm cậu không?"

Jungkook chìm trong suy nghĩ và nhìn về đâu đó.

'Tôi đã hôn cậu ta!'

"JK!"

"H-Hả?"

Hắn giật mình và định thần lại khi BamBam hét lên.

"Phải không? Tên khốn đó-"

"Không! Cậu ta--"

"Uhm, các cậu, chúng ta có thể giải quyết việc này sau được không? Tôi nghĩ rằng có ai đó đang đến!"

Jungkook thở ra, cảm ơn Mingyu đã cứu hắn. 3 người trong số họ chạy nhanh hết mức có thể trong khi Jungkook dừng lại, liếc nhìn lại phòng thay đồ một lần nữa-

"Có chuyện gì vậy, JK?! CHẠY NHANH LÊN!"

Hắn gật đầu khi họ chạy ra khỏi đó.

.

.

.

.

Seokjin đi khập khiễng.

Sau tai nạn đó, cậu có có thể đi lại được nhưng vẫn cảm thấy khó đi nên cậu đi khập khiễng và đến được kí túc xá của mình.

"Đợi đã-ai, ồ, em có phải là Seokjin không? Chuyện gì đã xảy ra với khuôn mặt của em vậy?"

Nhân viên bảo vệ, người bạn tốt của Seokjin hỏi. Chàng trai tóc nâu rất thích kết bạn, vì vậy đó là cách cậu và người bảo vệ trở thành bạn tốt của nhau.

"Cẩn thận! Ai đã làm điều này với em vậy?"

Cậu mỉm cười với người bảo vệ khi anh vòng tay của chàng trai tóc nâu qua vai mình, ôm eo Seokjin, giúp cậu lên phòng.

"Cảm ơn, hyung. Em nghĩ rằng em có thể tự đi từ đây."

"Hmm, ok nhưng em vẫn chưa cho anh biết ai-"

"Ồ, không có gì đâu, em bị ngã cầu thang, vậy thôi, đừng lo."

Cảm ơn trời Seokjin đã rửa mặt sạch sẽ trước khi rời khỏi phòng thay đồ nên vết bầm tím trên mặt không còn kinh khủng như trước, không ai có thể ngờ rằng cậu đang nói dối rằng cậu bị trượt chân từ cầu thang.

Chàng trai tóc nâu định gõ cửa nhưng trước đó cánh cửa đã mở ra và-

"Seokjin là cậu, tôi đã nghe thấy giọng nói của cậu và-CHÚA ƠI! CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA VỚI CẬU VẬY SEOKJIN?!"

Jimin hét lên khi cánh cửa mở ra và ôm lấy khuôn mặt của chàng trai tóc nâu. Seokjin mỉm cười và gỡ bàn tay của chàng trai tóc vàng ra, bước vào, vẫn còn khập khiễng, ngồi xuống giường của mình. Jimin hốt hoảng quỳ xuống đối diện Seokjin, nắm tay chàng trai tóc nâu và cố gắng nhìn vào mắt Seokjin.

"Seokjin, c-chuyện gì đã xảy ra? A-ai đã-"

"Aigoo, không có gì đâu, tôi ngã cầu thang, thực ra là lỗi của tôi, tôi không nhìn thấy bậc thang * cười * lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."

Cậu cười và từ chối nhìn vào mắt chàng trai tóc vàng. Jimin vẫn chưa hài lòng với lời bào chữa của Seokjin và nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc nâu.

"Cậu đang nói dối tôi à?"

Seokjin dừng bất cứ việc gì mình đang làm, nuốt nước bọt rồi liếc nhìn Jimin, người hiện đang cúi đầu xuống đất.

"Tôi biết ai đã làm điều này. Mọi thứ là lỗi của tôi, nếu tôi không liên quan đến cậu trong vấn đề của tôi hoặc không nên để cậu giúp tôi, cậu sẽ không bị thương. Tôi xin lỗi."

Chàng trai tóc vàng lầm bầm khi nước mắt y lăn dài, chạm sàn. Seokjin thở dài khi ôm khuôn mặt của chàng trai tóc vàng, nâng nó lên đối mặt với cậu.

"Đó không phải lỗi của cậu, tin tôi đi. Tôi ổn và không ai làm gì tôi cả. Tôi thực sự bị ngã cầu thang, hmm?"

Seokjin mỉm cười và không cần suy nghĩ kỹ, cậu đặt một nụ hôn lên trán chàng trai tóc vàng. Jimin lạnh cóng khi y cứ nhìn chằm chằm vào Seokjin.

"Tôi cảm thấy rất mệt. Hãy ngủ đi, hmm? Chúc ngủ ngon."

Tất nhiên là cậu mệt rồi, đó là lí do tại sao cậu không muốn đi tắm, tất cả những gì cậu muốn là nghỉ ngơi và ngủ, cậu ngáy và chìm sâu trong giấc ngủ nhưng Jimin vẫn ở bên cạnh cậu, ở vị trí cũ, cứ nhìn chằm chằm vào Seokjin.

'Cậu ấy đã hôn mình'

'Seokjin hôn mình!'

Chàng trai tóc vàng trở lại và mỉm cười ngượng ngùng khi chạm vào vùng mà đôi môi của chàng trai tóc nâu đã đặt nụ hôn vài phút trước.

.

.

.

.

.

'Tốt hơn hết cậu nên ngậm cái miệng bẩn thỉu đó của mình lại, Seokjin!'

'Đánh tôi đi, đồ khốn!'

Jungkook bực bội rên rỉ khi một lần nữa lại thua trong trò chơi điện tử. Không phải một hoặc hai lần mà là lần thứ 20! Hắn chưa bao giờ thua trong bất kỳ trò chơi nào, ngay cả khi hắn có, hắn sẽ thắng trong lần thứ hai hoặc thứ ba nhưng hôm nay, cái quái gì đang xảy ra vậy?! Hắn vừa nghĩ vừa bực bội ném chiếc điều khiển trò chơi xuống sàn và vò bứt tóc, lại rên rỉ.

"Chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy?!"

"Tại sao mình lại hôn cậu ta?!"

"TẠI SAO LẠI CÒN NGẠI?!"

"TẠI SAO?!"

"TẠI SAO?!"

Hắn ngừng rên rỉ khi mắt hắn di chuyển qua lại nơi này với vẻ lo lắng.

"Chờ đã-mình là đồng tính?!"

Hắn tự hỏi mình và mắt hắn mở to, ném cái ly rỗng xuống sàn và nó vỡ thành nhiều mảnh.

"KHÔNG! MÌNH KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO!!"

"A-anh không sao chứ, t-thưa anh?"

Hắn trừng mắt nhìn lại cô hầu gái của mình, Jennie, người đang vội vã chạy đến phòng của cậu chủ sau khi nghe thấy âm thanh của tiếng ly vỡ và tiếng rên rỉ.

Cô nuốt nước bọt khi Jungkook ngồi dậy khỏi ghế, tiến về phía cô, cô hét lên khi hắn đột ngột nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào phòng, khóa cửa lại. Cô giật mình khi hắn đẩy cô vào tường và ôm cánh tay / bàn tay của mình bên cạnh đầu cô. Tim cô đập loạn xạ khi cô thở hổn hển trong khi cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực của chủ nhân.

"C-cậu chủ, a-anh - mmph!"

Cô bị Jungkook cắt đứt bởi nụ môi.

Đôi mắt cô mở to khi cố gắng hết sức để đẩy hắn ra nhưng mọi nỗ lực của cô đều thất bại vì sự đụng chạm nhạy cảm của cậu chủ. Cô hé môi và rên rỉ khi hắn bắt đầu cọ xát cơ thể phụ nữ mặc quần của cô dưới váy. Cô thút thít và ngừng phản kháng. Hắn nhân cơ hội đưa lưỡi của mình vào bên trong miệng cô, cô từ bỏ và bắt đầu hôn lại hắn, dù sao cũng là người nói không với Jeon Jungkook. Cô phải đồng ý rằng cô luôn để mắt đến cậu chủ nóng bỏng và đẹp trai của mình.

Cô rên rỉ giữa nụ hôn nồng cháy của họ khi chân mình ôm quanh eo Jungkook và định khóa tay quanh cổ hắn chỉ để kéo hắn lại gần hơn nhưng rồi hắn đẩy cô ra, mở cửa-

"Ra khỏi đây."

Cô ngạc nhiên và đôi môi của cô trông hơi sưng lên, thở gấp khi cô nhìn chằm chằm vào Jungkook, người cũng đang thở hổn hển nhưng nhìn đi chỗ khác.

"N-nhưng t-thưa cậu chủ ..."

"RA KHỎI PHÒNG TÔI NGAY!"

Cô bối rối trước tiếng hét đột ngột của hắn. Jungkook nhanh chóng đóng cửa phòng sau khi cô rời đi, hắn đập đầu vào cửa, mắt nhắm nghiền, vén tóc và rên rỉ khó chịu.

"Mẹ kiếp, Seokjin! MẸ KIẾP!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro