16. Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ding!"

Seokjin lên lầu, bước ra từ thang máy đến phòng trong khi suy nghĩ.

'Tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của cậu và Jimin.'

'Chỉ trong một tháng, Seokjin.'

'Một tháng hay nhiều năm?'

'Suy nghĩ kĩ đi.'

Seokjin bận suy nghĩ khi bước vào phòng, không nhận ra Jimin đang ngồi trên giường nhìn cậu.

"Cậu đã quyết định chưa?"

Cậu giật mình khi Jimin nói. Cậu chớp mắt rồi nhìn chàng trai tóc vàng, khuôn mặt có vẻ u ám và đỏ bừng. Seokjin nhíu mày và ngồi xuống bên cạnh Jimin.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cậu lại -"

Seokjin dừng lại khi Jimin quay mặt đi như tránh cậu. Seokjin bối rối.

"Jimin, cái gì vậy? Nhìn tôi này."

Nhưng Jimin lắc đầu và-

"Tại sao lại là cậu, Seokjin?"

"Tại sao gì? Chỉ cần nhìn vào- "

"Cậu sắp đi khỏi đây, phải không?"

Seokjin mở to mắt, làm sao mà chàng trai tóc vàng lại biết chuyện cậu và Jungkook đã nói lúc nãy? Cậu nuốt nước bọt và đặt lòng bàn tay lên vai Jimin.

"J-Jimin -"

Jimin chưa kịp để Jin nói hết thì đã quay người lại và ôm chặt lấy Seokjin. Chàng trai tóc nâu ngạc nhiên.

"L-Làm ơn đừng bỏ tôi. Tôi sẽ lại cô đơn, chỉ cần đừng đi."

Jimin rên rỉ khi vùi mặt vào ngực Seokjin và siết chặt cái ôm.

"Jimin, cậu đang nói gì vậy? Tôi -"

"Tôi đã nghe tất cả mọi chuyện rồi Seokjin."

Seokjin chớp mắt.

"Jungkook yêu cầu cậu ở lại với cậu ta và      cậu - làm ơn đừng rời xa tôi, Seokjin ~ làm    ơn ~"

Seokjin nuốt nước bọt và hiểu rằng chàng trai tóc vàng đã biết mọi chuyện và nếu cậu còn trốn tránh nữa thì cũng chẳng ích gì. Cậu vuốt tóc chàng trai tóc vàng.

"Tôi sẽ không -"

Cậu dừng lại khi Jimin mỉm cười trên ngực Seokjin.

"Nhưng tôi đã quyết định chấp nhận thỏa thuận của cậu ta, Jimin."

Jimin sửng sốt và thoát khỏi cái ôm, nhìn Seokjin đầy hoài nghi trong khi rơi nước mắt.

"Cậu thích cậu ta sao, Seokjin?"

"CÁI GÌ?! KHÔNG! Tôi ... trời ơi, không có gì giữa chúng tôi như cậu nghĩ đâu. C-Có thể cậu ta thích tôi nhưng tôi thì không! Tin tôi đi, tôi chỉ muốn -"

"Không, không! Tôi không muốn cậu đi theo cậu ta cũng như ở lại với cậu ta. Không cần thiết đâu, làm ơn ~"

Seokjin thở dài.

"Không, Jimin. Tôi đã hứa với cậu là sẽ bảo vệ cậu cho dù có chuyện gì xảy ra và bây giờ tôi đã có cơ hội. Tôi không thể nhìn thấy cậu như thế này mãi được Jimin. Làm ơn, chỉ một tháng thôi và sau đó chúng ta sẽ thoát khỏi điều đó - những cuộc tra tấn khốn nạn. Cậu ta sẽ biến mất khỏi chúng ta, ở trường đại học này!"

Seokjin cười thích thú với Jimin nhưng chàng trai tóc vàng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chàng trai tóc nâu.

"Cậu đã hứa sẽ không bỏ rơi tôi mà Seokjin."

Seokjin nuốt nước bọt và ôm lấy khuôn mặt đang khóc của chàng trai tóc vàng.

"Tôi biết và tôi nhớ nhưng hãy nghĩ về nó đi, chúng ta muốn điều này, cậu muốn nó. Tôi không nghĩ chúng ta sẽ có được một cơ hội tuyệt vời như thế này. Nếu cậu ta biến mất khỏi cuộc đời chúng ta, chúng ta có thể sống trong trường đại học này mà không sợ gì nữa, Jimin."

Jimin nuốt nước mắt và rơi nước mắt khi đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay đang ôm lấy gò má mình của chàng trai tóc nâu.

"Nhưng vì điều đó mà cậu không cần phải ở lại với cậu ta, Seokjin. Tôi không biết phải làm thế nào để cậu hiểu. Tôi không có ai khác ngoài cậu. Khi cậu xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi cảm thấy mình đã lấy lại được mọi thứ, bất cứ điều gì mà tôi đã mất. Bây giờ xin đừng phá vỡ tình cảm đó bằng cách để tôi một mình, Seokjin, làm ơn ~ "

Seokjin giận dỗi khi cậu rời tay khỏi má Jimin, định nói nhưng -

"Nếu cậu thoát khỏi sự tra tấn của cậu ta chỉ khi cậu ở bên cậu ta, thì tôi không cần! Tôi không cần mọi thứ thay đổi, Seokjin! Hãy cứ để mọi chuyện như trước đây. Tôi không quan tâm cậu ta muốn làm tổn thương hoặc bắt nạt tôi, hãy để cậu ta làm những gì cậu ta muốn nhưng cậu làm ơn đừng đi được không ~ "

Seokjin ngồi dậy và khó chịu khi Jimin chỉ nghĩ cho cậu. Tất nhiên Seokjin muốn cứu Jimin khỏi Jungkook và bạn bè của mình nhưng cậu cũng muốn cứu tất cả mọi người, những người có thể trở thành nạn nhân tiếp theo trong tương lai, kể cả bản thân cậu.

"Điều đó không chỉ liên quan đến cậu, Jimin! Tôi không muốn bất kỳ ai khác kể cả cậu bị tổn thương bởi cậu ta! Đó là lý do tại sao tôi quyết định ra đi! Tôi cũng không hài lòng với quyết định của mình nhưng tôi phải làm thế, xin hãy hiểu. Nếu Jungkook và băng nhóm của cậu ta vẫn ở trong trường đại học này, chúng ta không thể sống sót!"

Jimin ngồi dậy định mở miệng nhưng lại dừng lại khi Seokjin nói.

"Hãy nhớ rằng ngày hôm đó cậu đã hỏi tôi tại sao hiệu trưởng không đình chỉ tôi? Nghe này, bà ta đã cảnh cáo tôi nếu tôi muốn ở lại đây, tôi nên tuân theo lệnh của đứa con trai chết tiệt của bà ta, nếu không bà ta yêu cầu tôi mang theo lá thư đình chỉ của mình cùng với của cậu và Hoseok!"

Jimin nuốt nước bọt và nhíu mày.

"Nếu chỉ là tôi, tôi sẽ cầm lấy nó và rời khỏi trường đại học chết tiệt này nhưng bà ta đề cập đến cuộc sống của cả hai người vì hai người đã ủng hộ tôi! Tôi không thể nghĩ ích kỷ như cậu đang nghĩ đâu Jimin! Tôi không thể đứng nhìn ai đó hủy hoại cuộc đời vì lỗi của tôi! Đó là lý do tại sao tôi quyết định chôn chặt nỗi tức giận của mình với tên khốn đó trong lòng, không mang theo lá thư đình chỉ đó và rời khỏi căn phòng đó!"

Jimin mở miệng chỉ để bị Seokjin cắt lời một lần nữa.

"Và bây giờ tại sao tôi lại muốn đến nhà cậu ta, bởi vì tôi muốn tất cả mọi người bao gồm cả cậu được tự do khỏi cuộc sống bất công này! Không chỉ tôi và cậu, những người bị tổn thương bởi cậu ta, có rất nhiều người! Và tôi quyết định, vì họ, vì cậu, và tôi phải làm điều này!"

"Nếu cậu ta nói dối thì sao? Nếu cậu ta không rời đi thì sao?"

"Tôi đảm bảo cậu ta sẽ làm được!"

Nước mắt Jimin lăn dài.

"Vậy là cậu bỏ rơi tôi sao?"

Seokjin đảo mắt khi chàng trai tóc vàng vẫn không hiểu cậu đang cố nói gì.

"Đừng hành động như một đứa trẻ nữa Jimin! Tôi sẽ không ra đi mãi mãi! Tôi sẽ trở lại sau một tháng khi nó kết thúc! Cậu đã nghe cậu ta nói rồi phải không, vậy tại sao cậu vẫn nói như thế này?!"

Jimin mím môi chặt hơn khi lắc đầu, rơi nước mắt khi nhìn chằm chằm vào Seokjin.

"Tôi không hiểu. Cậu đã nói rằng tôi quan trọng đối với cậu nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng tôi chẳng là gì cả! Nếu cậu thực sự muốn rời bỏ tôi thì tại sao cậu lại đến với cuộc sống của tôi!"

Seokjin không nói được lời nào khi chàng trai tóc vàng hét lên và bật khóc.

"Tôi tưởng cậu khác rồi, Seokjin. Sự phản bội không phải là điều mới mẻ đối với tôi nhưng điều đáng buồn nhất mà tôi cũng không bao giờ mong đợi ở cậu - cậu vừa chứng minh đây không phải là lần đầu tiên tôi bị phản bội! Cậu giấu giếm chuyện đang xảy ra giữa cậu và Jungkook! Cậu giấu tôi rằng cậu ta yêu cậu! Tại sao?!"

Jimin bật khóc nức nở khi nhắm mắt lại. Seokjin không thể đứng nhìn được, cậu biết bất cứ điều gì cậu quyết định làm là đúng nhưng vì điều đó làm sao cậu có thể làm tổn thương Jimin? Cậu nghĩ rồi kéo Jimin vào lòng thật chặt, vuốt tóc người kia. Jimin vùi mặt khóc vào gáy chàng trai tóc nâu.

"Làm ơn ~ đừng làm tổn thương tôi bởi những lời nói của cậu. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ hay phản bội cậu. Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi Jimin. Tôi xin lỗi vì đã la mắng cậu. Tôi chỉ không thể kìm được sự tức giận khi cậu ... tôi xin lỗi ~ "

Cậu phá vỡ cái ôm và ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của chàng trai tóc vàng.

"Tôi sẽ không ra đi mãi mãi, chỉ một tháng thôi Jimin à. Tôi sẽ trở lại sau khi nó kết thúc, tôi hứa. Tôi ở bên cậu ta không có nghĩa là mối quan hệ của tôi và cậu đã kết thúc, bạn thân nhất của tôi và hơn thế nữa, tôi không liên quan gì đến cậu ta, cậu ta chỉ là --- kẻ thù. Tôi ghét cậu ta, cậu cũng biết điều đó mà phải không? Nếu cậu lo lắng về việc nhớ tôi, thì tôi sẽ gọi cho cậu mỗi ngày, chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp hoặc trò chuyện qua video. Hơn nữa chúng ta sẽ gặp nhau hàng ngày ở trường, nên không cần phải lo lắng, hmm?"

Jimin rơi nước mắt khi lắc đầu và gỡ tay Seokjin ra khỏi má mình rồi nở một nụ cười nhạt.

"Cậu không ở đây để hỏi ý kiến ​​của tôi, cậu ở đây chỉ để nói với tôi rằng cậu đã quyết định rời đi, phải không?"

"Jimin tôi -"

"Bỏ đi, Seokjin."

Seokjin sửng sốt.

"J-Jimin t-tại-"

Seokjin dừng lại khi Jimin rời khỏi Seokjin, quay lại và quay lưng lại với chàng trai tóc nâu như thể y không muốn nhìn vào mặt người kia. Seokjin nuốt nước bọt.

"Jimin, l-làm ơn hiểu cho -"

"Tôi không giận, đừng lo, tôi chỉ - cậu có thể rời đi như cậu muốn, Seokjin, sau tất cả những gì cậu muốn, tôi hiểu. Cậu nên đến ở với cậu ta và đừng xin lỗi, tôi tin tưởng cậu, lỗi của tôi, không phải của cậu. Tôi không là gì cả, tôi luôn không là gì cả."

Seokjin mắt ngấn lệ khi Jimin nói với giọng đứt quãng.

"Jimin, tại sao cậu-"

Seokjin dừng lại khi cậu nhìn Jimin, người không trả lời cậu cũng như không biểu lộ bất kỳ biểu hiện nào trên mặt, chỉ nằm xuống giường, quay người sang một bên, nhắm mắt lại đi ngủ. Seokjin bị tổn thương vì hành động của chàng trai tóc vàng. Sự im lặng của Jimin giết chết Seokjin. Tất cả những gì cậu muốn là bảo vệ Jimin khỏi mọi thứ nhưng chàng trai tóc vàng không hiểu cậu. Cậu cúi xuống bên cạnh Jimin, người đang nhắm mắt, quay lưng lại với Seokjin, giả vờ như đang ngủ. Seokjin đặt lòng bàn tay lên lưng chàng trai tóc vàng.

"Jimin."

"Jimin, làm ơn nói chuyện với tôi đi ~"

Seokjin mím chặt môi cố gắng không bật khóc nhưng cậu không thể khi chàng trai tóc vàng không đáp lại, cậu đã rơi nước mắt.

"Tin tôi đi, tôi không bao giờ ghét cậu như cậu nghĩ. Tôi thích cậu hơn những gì tôi nghĩ và điều đó làm tôi sợ. Tôi sợ khi thấy người khác làm tổn thương cậu, tôi sợ khi thấy cậu bị thương. Tôi chỉ có cậu và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ cậu, Jimin. Tôi hứa sẽ quay lại và trước khi quay lại, tôi đảm bảo mọi thứ sẽ ổn."

Cậu rơi nước mắt khi ngồi dậy và ngồi trên giường của mình. Ở bên kia Jimin đang khóc thầm. Y biết mình sai, y đã làm tổn thương Seokjin nhưng y không thể chịu đựng được khi chàng trai tóc nâu quyết định rời đi.

Seokjin:
Ngày mai đến đón tôi lúc 11 giờ✅✅

Seokjin gửi tin nhắn cho Jungkook sau đó liếc nhìn Jimin, người vẫn đang phớt lờ cậu và quay mặt về phía khác trong khi ngủ. Cậu nuốt nước mắt khi dựa lưng vào đầu giường, rơi nước mắt.

"Ding!"

Cậu nhìn vào điện thoại của mình khi nó đổ chuông, tin nhắn từ Jungkook.

DemonJK:
Ok, tôi sẽ đến đúng giờ!
Cảm ơn rất nhiều, Seokjin!
Cảm ơn cậu!

Seokjin bực bội đặt điện thoại lại bàn, nằm xuống ngủ nhưng cậu không thể, nhìn theo bóng lưng của Jimin, hy vọng sau này y sẽ nói chuyện với cậu. Cậu chờ đợi khi chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

.

.

Tôi muốn cậu.

Tôi muốn cậu ở đây với tôi ngay bây giờ.

Tôi muốn nói chuyện với cậu.

Tôi muốn được ở bên cạnh cậu.

Tôi muốn ôm cậu, hôn cậu.

Tôi chỉ muốn có cậu, Seokjin.

Nhưng tại sao nó rất khó hiểu đối với cậu?

"Tại sao?!"

"Tôi đã tin tưởng cậu! Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ chữa lành nỗi đau của tôi nhưng tại sao cậu lại biến cuộc sống của tôi thành mớ hỗn độn như thế này?! Cậu chơi không công bằng! Tôi ghét cậu, hận cậu!"

Jungkook rên rỉ trong khi dựa trán vào tay lái ô tô. Hắn vẫn ở đó, tại ký túc xá của Seokjin. Hắn vẫn chưa rời đi mà ngồi trong xe của mình, rơi nước mắt.

"Tôi thực sự yêu cậu, hãy tin tưởng ở tôi ~"

"Ding!"

Hắn nhíu mày khi nghe điện thoại đổ chuông, hắn khụt khịt khi lùi tay khỏi vô lăng và dựa lưng vào xe, lau nước mắt và cầm lấy điện thoại trên tay, vuốt màn hình và đọc tin nhắn.

Ngày mai đón tôi --- đợi đã!

Đôi mắt hắn mở to khi nhận ra tin nhắn hắn nhận được từ số của Seokjin.

Myheartbeat:
Ngày mai đến đón tôi lúc 11 giờ.

Hắn đặt lòng bàn tay lên miệng và không nói nên lời cũng như không cử động. Lúc này hắn đang quá hạnh phúc, quá phấn khích và không biết phải làm gì với bản thân.

"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!"

"CẢM ƠN RẤT NHIỀU!!"

"Bây giờ tôi tin rằng cậu thực sự tồn tại và lắng nghe tôi, cảm ơn cậu rất nhiều! Tôi yêu cậu!"

Hắn hét lên đầy phấn khích với đôi mắt nhắm nghiền. Hắn gạt nước mắt, bắt đầu gõ phím. Mặc dù hắn biết hạnh phúc này chỉ là tạm thời vì thỏa thuận là hắn phải rời khỏi Seokjin sau một tháng thực hiện, nhưng hiện tại hắn vẫn hạnh phúc với tin nhắn của Seokjin. Nước mắt hắn lăn dài khi gõ tin nhắn trả lời Seokjin.

Jungkook:

Có thật không?! Chúa ơi! Tôi yêu cậu quá đi mất|

Có thật không?! Chúa ơi! Tôi yêu|

Được rồi, tôi sẽ đến đúng giờ!

Cảm ơn rất nhiều, Seokjin!

Cảm ơn! ✅✅

Hắn tựa lưng và tựa đầu, thở dài thườn thượt sau khi gửi tin nhắn. Môi hắn từ từ cong lên trên.

"Lần sau gặp lại, có lẽ tôi sẽ không để cậu đi. Hãy tin tưởng vào tôi, tôi sẽ không để cậu phải thất vọng."

.

.

.

.

.

Sáng hôm sau.

Hôm nay là thứ bảy.

Ngoài ra là ngày nghỉ của sinh viên đại học, rõ ràng thứ bảy và chủ nhật là ngày nghỉ của sinh viên. Jungkook đã đến đúng giờ khi đang đợi Seokjin ở bãi đậu xe. Hắn bối rối không biết có nên đi lên hay không vì chàng trai tóc nâu không yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì ngoài việc đợi ở bãi đậu xe.

Trong khi đó.

Seokjin thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi nhưng trước khi rời đi, cậu nhìn Jimin, người đang đeo tai nghe, mắt nhắm nghiền và giả vờ như đang nghe nhạc nhưng sự thật là y chỉ tránh cho bản thân khỏi suy sụp. Y sợ mình sẽ bật khóc nếu nhìn Seokjin rời xa y. Seokjin thở dài và đi về phía y, ngồi trước mặt chàng trai tóc vàng. Jimin cảm nhận được sự hiện diện của Seokjin nhưng vẫn không chịu mở mắt.

"Tôi ... tôi đi đây, Jimin."

Vẫn là một phần Seokjin hy vọng Jimin sẽ nói chuyện với cậu nhưng phép màu sẽ không xảy ra. Cậu đặt lòng bàn tay mình lên vai chàng trai tóc vàng và Jimin không tránh khỏi sự đụng chạm, y mở đôi mắt đẫm lệ nhìn Seokjin thật nhanh rồi quay đi. Y không thể bật khóc, y không muốn thể hiện bản thân yếu đuối của mình trước mặt Seokjin. Y vừa nghĩ vừa nhìn sang chỗ khác.

"Khi cậu quyết định tha thứ cho tôi, hãy gọi cho tôi. Tôi sẽ chờ cuộc gọi của cậu và ... và tôi sẽ để RJ lại với cậu."

RJ là chú gấu bông sang trọng yêu thích của Seokjin. Cậu đặt RJ vào lòng Jimin.

"Hãy chăm sóc nó. Nếu cậu nhớ tôi, hãy nhìn vào nó, hmm?"

Seokjin cố gắng mỉm cười nhưng cậu bị tổn thương và Jimin mặt khác đang nén nước mắt trong khi nhìn ra chỗ khác.

Seokjin thở dài và ngồi dậy cầm lấy vali, xoay người và đi về phía cửa trong khi cậu vẫn mong Jimin sẽ ôm cậu từ phía sau trước khi rời đi   nhưng -- cậu nở một nụ cười nhạt, mím chặt môi hơn, rời khỏi phòng của họ càng sớm càng tốt. Khi bước vào thang máy, cậu bắt đầu rơi nước mắt và ở phía bên kia, Jimin thực sự gục ngã trong căn phòng chung của họ trong khi ôm chặt RJ.

.

.

.

.

Seokjin lau nước mắt khi đi ra từ thang máy. Khi đi ra ngoài, cậu để ý đến Jungkook, người đang dựa vào xe của hắn, cắn móng tay và chân gõ xuống đất, lo lắng.

Nếu cậu ta đang nói dối thì sao? Nếu cậu ta không rời đi thì sao?

Tôi đảm bảo cậu ta sẽ làm được!

Cậu thở dài thườn thượt, đi về phía hắn và đứng trước mặt hắn. Jungkook không nhận ra sự hiện diện của Seokjin nhưng sau khi thấy cậu, hắn ngạc nhiên rồi nuốt nước bọt, chớp chớp đôi mắt to của mình.

"Uhm, để tôi giúp -"

Jungkook cố gắng lấy túi hành lý của Seokjin nhưng chàng trai tóc nâu đã kéo hành lý của mình lại. Jungkook sửng sốt nhìn Seokjin.

"Tôi có thể làm được, mở cốp xe ra."

Cậu nói với giọng lạnh lùng và không đợi Jungkook đáp lại, chỉ đi về phía sau xe. Jungkook hậm hực rồi mỉm cười. Hắn quên rằng mình đang nói chuyện với 'SoreJin' của mình. Sore có nghĩa là tức giận, Jin mà hắn gặp lúc đầu không là gì ngoài chú chim nhỏ tức giận và hắn quyết định lưu tên Seokjin trong danh bạ là 'SoreJin' nhưng bây giờ hắn đã đổi thành 'MyHeartBeat' vì Seokjin đã đánh cắp trái tim của hắn và tim hắn chỉ đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy cậu.

Hắn vừa nghĩ vừa cười và mở cốp xe cho chàng trai tóc nâu. Jungkook nhìn Seokjin đặt hành lý vào cốp rồi đi về phía xe và mở cửa sau để có chỗ ngồi. Jungkook nhếch mép cười và nhận ra rằng Seokjin cố gắng không ngồi ở ghế hành khách phía trước chỉ để phớt lờ Jungkook, bởi vì hắn là người sẽ lái xe.

"Cậu định ngồi ở phía sau à?"

Seokjin mở cửa và định đi vào nhưng dừng lại và trừng mắt nhìn Jungkook khi hắn nói.

"Ý tôi là, ngày hôm qua em của tôi đã tè vào hàng ghế sau."

Seokjin nhíu mày.

"Ý tôi là con mèo."

Seokjin sửng sốt và lập tức lùi chân về phía trước. Jungkook nhếch mép cười bởi vì hắn biết chàng trai tóc nâu sợ hãi và dị ứng với mèo. Hắn chỉ muốn Seokjin ngồi ở ghế trước để hắn có thể cảm nhận được cậu bên cạnh mình.

"Tôi vẫn chưa gửi ô tô của mình để rửa nhưng cậu có thể ngồi ở phía sau nếu cậu--"

Hắn dừng lại khi nhìn Seokjin rủa thầm và nhanh chóng di chuyển đến phía trước, ngồi xuống, đóng cửa và nhanh chóng thắt dây an toàn. Jungkook cười khúc khích rồi ngồi vào ghế lái, không quan tâm đến việc thắt dây an toàn (hắn chưa bao giờ đeo) ​​đóng cửa lại.

"Đừng dễ thương nữa, đau quá."

Jungkook tự lẩm bẩm một mình và hắn nghĩ rằng Seokjin không nghe thấy hắn nói nhưng thực sự chàng trai tóc nâu đã nghe thấy hắn và phớt lờ nó.

Jungkook khởi động xe, bắt đầu lái. Seokjin nhìn ra ban công qua cửa sổ ô tô khi xe của Jungkook di chuyển từ ký túc xá của cậu ra, hy vọng Jimin sẽ đứng ở ban công để tiễn cậu đi nhưng cậu biết chàng trai tóc vàng vẫn còn giận vì cậu đã không thấy ai ở ban công.

Cậu nhìn xuống và một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt nhưng cậu nhanh chóng lau nó và nhìn đi chỗ khác khi nhận thấy Jungkook đang nhìn cậu khi lái xe. Ở bên kia Jimin đang ở đó, ở ban công nhìn xe Jungkook di chuyển nhưng y lại trốn khi nhận ra Seokjin đang nhìn lên ban công.

"Tôi sẽ đợi cậu vì tôi yêu cậu, Seokjin."

Jimin dựa lưng vào tường vừa lầm bầm vừa rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro