25. Sai lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mẹ ơi, tại sao bố vẫn chưa về nhà thế, con sắp lên 12 tuổi hoặc bố quên rằng ngày mai là sinh nhật của con?"

Kookie, Jungkook bé nhỏ ngả đầu vào lòng mẹ, bĩu môi hỏi bà, người đang ngồi trên giường con trai mình, vuốt ve mái tóc của hắn và một bàn tay khác của bà vỗ vào cánh tay hắn, cố gắng làm hắn ngủ nhưng không được. Bà mỉm cười, hôn lên đầu con trai mình và hắn nở nụ cười thỏ thẻ đáng yêu.

5 tuổi

7 tuổi

Sắp lên 10

Jungkook hồi nhỏ rất dễ thương và đáng yêu.

Hắn là đứa con duy nhất của họ và hắn rất đặc biệt. Khi bác sĩ cho biết bà Rin bị rụng trứng bất thường và không có khả năng mang thai, thế giới của bà như sụp đổ. Có em bé sống trong bạn là một trong những định nghĩa sâu sắc nhất về nghệ thuật trong hình hài con người, em bé lấp đầy một vị trí trong trái tim bạn. Người phụ nữ nào cũng sợ đau khi mang thai nhưng cơn đau sẽ mau chóng qua đi khi nhìn thấy mặt của đứa con mới chào đời. Mang thai là nơi duy nhất bạn có thể trải nghiệm thiên đường và địa ngục cùng một lúc.

Rin đã khóc rất nhiều khi biết mình không thể làm mẹ nhưng chồng của bà, ông Jeon đã ở bên và an ủi bà, một ngày nào đó Chúa sẽ cho họ một đứa con và ông đã hứa với bà rằng ông sẽ đợi đến ngày đó. Ông Jeon yêu vợ mình hơn tất cả và sau bao nhiêu năm cầu nguyện, Jungkook đã được sinh ra đời, đó là lý do tại sao hắn rất quý giá đối với họ.

Park Ha Rin, còn được gọi là bà Jeon và mẹ của Jungkook. Bà mỉm cười, véo má con trai và hôn nhẹ lên cổ, lên bụng. Hắn cảm thấy nhột nhột và phản ứng dễ thương.

"M-Mẹ, con- * cười * nhột quá! D-Dừng lại đi mẹ!"

Cả hai cùng cười rồi bà vừa cười vừa vuốt tóc hắn.

"Bố sẽ không quên đâu. Bố có thể bận việc nhưng bố không bao giờ quên sinh nhật của con. Hãy nhớ lại cách bố thức dậy, bế con trong tay và thì thầm 'Chúc mừng sinh nhật con Kookie'?"

Jungkook mỉm cười khi nhanh chóng gật đầu.

"Và bố sẽ tặng con món quà bất ngờ tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay!"

Cả hai mỉm cười với nhau cho đến khi họ nghe thấy tiếng còi xe. Jungkook có vẻ thích thú.

"Đó là bố!"

Rin gật đầu khi ngồi dậy khỏi giường.

"Ở lại đây. Mẹ sẽ mở cửa cho bố nhé?"

Jungkook gật đầu rồi nằm lại trên giường, giả vờ như đang ngủ để bố hắn sẽ thức dậy và bế hắn trên tay, chúc hắn sinh nhật vui vẻ. Hắn nghĩ, cười khúc khích và nhắm mắt lại nhưng hắn không bao giờ biết một điều gì đó đau đớn như vậy sẽ xảy ra vào ngày sinh nhật của mình.

.

.

Rin xuống đón ông xã đi làm về đang mệt mỏi. Bà cười rất tươi khi nhận thấy ông đứng ở cửa ra vào với chiếc vali nhưng nụ cười của bà không kéo dài được một giây khi một người phụ nữ xuất hiện từ phía sau chồng. Bà nhíu mày và liếc nhìn người phụ nữ và nhìn chồng mình.

"Cô ấy là ai vậy anh Joon?"

Jeon Joon Hyuk, còn được gọi là chồng của Rin và bố của Jungkook nuốt nước bọt, liếc nhìn vợ mình rồi nhìn người phụ nữ đứng phía sau, rồi lại quay lại nhìn vợ. Ông cố gắng mỉm cười nhưng đó là giả tạo.

"C-Chúng ta hãy vào trong và nói chuyện nhé, em yêu."

Ông vỗ nhẹ tay Rin khi nhìn lại người phụ nữ không quen biết-

"M-Mời vào."

Đầu người phụ nữ kia cúi xuống nhưng bà ta gật đầu, theo Joon vào phòng khách.

"Nói cho em ngay."

Joon ngạc nhiên khi Rin chặn ông khi đến phòng khách. Ông ôm vợ.

"E-Em yêu, trước khi anh nói với em, hãy hứa với anh rằng em sẽ nghe lời anh mà không tức giận, hmm?"

Rin cau mày.

"Nó phụ thuộc vào những lời anh nói, bây giờ đi vào vấn đề đi, cô ấy là ai?"

Joon nuốt nước bọt và liếm môi vì lo lắng.

"Em yêu, em còn nhớ tháng trước anh đã đến Nhật Bản vì công việc kinh doanh không?"

Rin bối rối nhưng vẫn gật đầu.

"C-Các đối tác kinh doanh của anh đã sắp xếp một bữa tiệc đồ uống nhỏ để đánh giá cao thỏa thuận. Anh không thể từ chối vì họ là khách hàng của bọn anh. Anh-anh đã tham gia và ... s-say."

Joon nuốt nước bọt khi thấy Rin không có phản ứng gì.

"Anh ... anh đã say .... rất nhiều."

Ông lặp lại khi nhìn lại người phụ nữ kia, người đang đứng phía sau ông.

"Đây ... Đây là Kim Seohyun, nhân viên mới được bổ nhiệm của công ty anh và ... cô ấy cũng theo bọn anh đến Nhật Bản."

Ông quay lại nhìn vợ để tiếp tục nhưng ông không nói được lời nào khi nhận thấy khuôn mặt giận dữ của Rin.

"Chỉ cần vào vấn đề chính, Joon. Anh hẹn hò với cô ấy vì say?"

Joon nuốt nước bọt, nhìn xuống nhưng phần tệ nhất là ông lại gật đầu.

"Cô ấy ... cô ấy đang mang thai, Rin."

Rin lùi lại, đầu gối không ổn định và bà yếu ớt gỡ tay Joon ra khỏi cánh tay mình, lùi về phía sau. Joon nuốt nước bọt khi tiến về phía trước để ôm vợ một lần nữa.

"E-Em yêu ..."

Trước khi có thể tiếp tục, ông đã nhận được một cái tát từ Rin. Ông nghiến chặt hàm, đôi mắt ngấn lệ quay mặt sang một bên.

"Anh không cảm thấy xấu hổ về bản thân vì đã nói điều này với tôi sao?!"

Rin vừa hét vừa rơi nước mắt còn Joon thì bặm môi khó chịu, nhìn vợ, tiến lại gần bà.

"E-Em yêu, làm ơn-"

"Cis! Đừng chạm vào tôi!"

Ông giật mình nhìn xuống khi Rin nắm lấy cổ áo ông.

"Tôi đã tin tưởng anh! Sao anh có thể làm điều này với tôi? Tại sao anh lại lừa dối tôi?!
* Khóc * Anh chán tôi?!"

Ông nắm cổ tay vợ, vừa lắc đầu vừa rơi nước mắt.

"Em à-làm ơn đi, lỗi của anh không phải do em. Anh đã mất trí trong lúc say. Anh đã mất kiểm soát và ... và cũng không phải lỗi của cô ấy, cô ấy quá ngây thơ, m-mọi chuyện xảy ra là do anh. Nếu anh không say, anh sẽ--nhưng nó đã xảy ra và bây giờ cô ấy đang mang thai. Đó là sai lầm của anh, vì vậy anh nên chịu trách nhiệm và ... và anh đã kết hôn với cô ấy."

Rin mở to mắt, môi hé mở kinh ngạc khi buông cổ áo ông ra. Bà không cảm thấy gì ngoài việc bị chính chồng mình phản bội, người mà bà tin tưởng sẽ không bao giờ lừa dối mình. Bà liếc nhìn người phụ nữ kia rồi lại nhìn chồng.

"K-Kết hôn?"

Joon bặm môi và từ từ gật đầu. Rin cắn má trong, nhíu mày tỏ vẻ kinh tởm và khó khăn đẩy ông ra.

"Đồ phản bội!"

Ông loạng choạng suýt ngã xuống nhưng Seohyun đã giữ lấy ông.

"A-Anh ổn chứ, Joon-ssi?"

Joon gật đầu. Rin cảm thấy bị xúc phạm khi quyết định rời khỏi chỗ này nhưng Joon đã nắm lấy cổ tay bà.

"Em yêu, làm ơn, em-hãy nghe anh đã, anh xin lỗi. Em-"

"Tránh ra cho tôi!"

Rin hất tay ông ra.

"L-Làm ơn-"

Cả hai người đều dừng lại khi Seohyun nói khi họ nhìn bà ta. Bà ta rơi nước mắt khi nhìn xuống.

"Tôi-tôi sẽ rời đi."

Joon nhíu mày.

"Tôi-tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cả hai người. Tôi ... Tôi xin lỗi."

Bà ta khóc, định bỏ đi và Joon muốn ngăn bà ta lại nhưng-

"Đừng tỏ ra vô tội nữa, đồ điếm!"

"Rin!"

Bà sốc khi Joon hét vào mặt mình. Ông nghiến răng.

"Anh đã nói đó là sai lầm của anh! Tại sao em-"

"Tại sao ... cô ấy làm anh sướng hơn tôi?!"

Vậy đó, Joon tức giận và không nghĩ rằng ông đã tát vợ mình lần đầu tiên. Seohyun mở to mắt. Rin ôm mặt, chớp mắt và trừng mắt nhìn Joon, người đang tức giận, thở hổn hển và cũng trừng trừng nhìn bà. Rin lăn dài nước mắt khi bà nghiến răng.

"Chúng ta xong rồi, anh Jeon!"

Joon mở to mắt, ông nhận ra và hối hận vì những gì mình đã làm là sai. Ông không nên tát vợ, ông yêu vợ nhưng không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình khi Rin đổ lỗi cho Seohyun. Ông lắc đầu.

"R-Rin, a-anh x-xin-RIN, CHỜ ĐÃ!"

Ông chưa kịp nói hết thì bà đã quay lại, quay lưng lại với ông, vừa chạy lên lầu vừa rơi nước mắt, đóng sầm cửa phòng lại. Joon nhắm mắt ôm trán, vừa xoa vừa khóc.

Những gì tôi đã làm đều đã kết thúc rồi sao?!

Ông cảm thấy bực mình với bản thân, mọi chuyện đều là lỗi của ông, chỉ cần ông cẩn thận, không say thì chuyện này sẽ không xảy ra.

"Em ... em sẽ đi, Joon-ssi. Em không thể thấy hai người có vấn đề vì em được. Em sẽ rời đi."

Bà ta rên rỉ khi định rời đi nhưng Joon đã nắm lấy cổ tay bà ta.

"Em đi đâu?"

"Ở một nơi nào đó, em tin rằng phải có một nơi nào đó dành cho những con điếm như em."

Joon biết rõ những lời nói của Rin khiến bà ta tổn thương.

"Em sẽ không đi đâu cả, hãy ở lại đây với anh."

"Nhưng-"

"Không sao, anh thực sự đang cố gắng hết sức để sửa chữa lỗi lầm của mình. Không cần biết lý do tình trạng hiện tại của em là gì và em là trách nhiệm của anh. Cô ấy đang bực bội nhưng anh sẽ làm cho cô ấy hiểu, hãy kiên nhẫn cho đến khi đó, hmm."

Seohyun thở hổn hển khi bà ta nhìn xuống, rơi nước mắt nhưng vẫn gật đầu. Joon khẽ mỉm cười và vỗ nhẹ vào cánh tay bà ta.

"Bây giờ hãy lên lầu và nghỉ ngơi một chút nhé, hmm?"

Bà ta gật đầu và Joon yêu cầu người giúp việc của mình chỉ phòng cho bà ta. Ông vội vàng quay lại, định leo lên cầu thang chỉ để nói chuyện với vợ nhưng ông dừng lại khi thấy Jungkook, người đang ôm món đồ chơi hình chú thỏ bông, đang đứng ở tầng trên, cuối cầu thang. Môi Joon hé mở và mắt ông mở to.

"J-Jungkook, con ... sao-"

Jungkook chưa kịp nói hết thì đã lắc đầu, lùi lại phía sau, vừa chạy về phòng vừa khóc. Joon lao ra sau con trai mình và nắm tay Jungkook trước khi hắn có thể vào phòng mình.

"K-Kookie-"

"Buông con ra! Con ghét bố! Buông ra! Kookie ghét bố!"

Jungkook bắt đầu đánh và tát vào cánh tay, mặt của bố mình khi đang khóc. Joon chịu đòn khi cúi xuống, kéo con trai vào lòng ôm chặt. Jungkook ngừng đánh khi họ ôm và khóc trên vai nhau.

"Tại sao?!" * khóc * tại sao vậy bố? ~ Bố quên sinh nhật của con, đưa-người khác đến nhà của chúng ta và t-tát m-mẹ~ tại sao?! B-Bố đã làm cho mẹ khóc, tại sao?"

Joon không nói gì chỉ ôm chặt lấy hắn khi hắn khóc. Ông lùi ra xa để nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu con trai đáng yêu của mình. Trái tim ông như vỡ vụn, ông không bao giờ thấy con mình khóc nhưng hôm nay vì con - ông đã lắc đầu, hôn lên mặt con, lau nước mắt và kéo con ôm vào lòng.

"Bố xin lỗi. B-Bố đã phạm sai lầm lớn và b-bố
phải chịu trách nhiệm, phải không?"

Jungkook lùi ra xa.

"Sai lầm gì vậy ạ?! Tại sao bố lại đưa cô ấy đến đây?! Cô ấy là ai?! Hãy nói cho con biết đi bố!"

Joon nuốt nước bọt và không biết phải làm thế nào để con trai mình hiểu.

"Cô ấy là mẹ-người-mẹ mới của con,
Kookie-ah"

Jungkook tròn mắt và lắc đầu không tin nổi.

"Không, KHÔNG! CÔ ẤY KHÔNG PHẢI LÀ MẸ CỦA CON! NGƯỜI NÀY MỚI LÀ MẸ CỦA CON!"

Hắn hét lên khi chỉ vào bức ảnh của Rin trong bức chân dung gia đình của họ, bức tranh được treo trên tường. Joon nuốt nước bọt và nhìn lại con trai mình.

"Tất nhiên Rin là mẹ của con, Jungkook nhưng-"

"Không! Không! Cô ấy không phải!"

Jungkook hét lên khi hắn bịt chặt tai lại và nức nở.

"Kookie, con có tin bố không?"

Hắn bỏ tay ra khỏi tai và lắc đầu, lùi về phía sau.

"Không-không, con không tin bố! Bố đã lừa dối mẹ và con! Con ghét bố!"

Hắn hét lên khi chạy vào phòng, khóa trái cửa, chạy về phía giường của mình, nằm xuống và khóc trong khi ôm gấu bông, ngược lại, Joon dựa đầu vào phòng con trai và suy sụp, gia đình hạnh phúc của ông đã tan vỡ.

.

.

Buổi sáng.

"Mẹ con đâu?"

Jungkook hỏi một trong những người giúp việc của mình, người đang phục vụ bữa sáng cho hắn. Thường thì mẹ hắn sẽ cho hắn ăn trước khi hắn đi học nhưng hôm nay hắn đã không thấy mẹ kể từ khi thức dậy.

"Mẹ con đang bận, nếu con không phiền, cô có thể cho con ăn được không?"

Không phải người giúp việc của hắn mà là Seohyun. Bà ta mỉm cười với Jungkook, người đang trừng mắt nhìn bà. Bà ta kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Jungkook, cầm lấy thìa súp đưa về phía miệng Jungkook.

"Nói aaaa đi."

Jungkook nghiến răng, không chút suy nghĩ liền gạt tay bà ta ra, thìa súp rơi xuống sàn.

"Đi ra khỏi nhà của chúng tôi ngay, đồ khốn!"

"JUNGKOOK!"

Cả hai người đều nao núng khi ông Jeon hét lên. Jungkook cáu kỉnh, khoanh tay nhìn sang chỗ khác. Joon bước tới và đứng bên cạnh con trai mình.

"Xin lỗi cô ấy."

Hắn tròn xoe mắt nhìn Joon khi bị bố mình nói như vậy. Dù chỉ mới 10 tuổi nhưng hắn có khả năng hiểu điều gì là xấu hay tốt và hắn biết rõ những người phụ nữ đột nhiên xen vào giữa cuộc sống của họ là rất xấu, hắn ghét bà ta vì đã phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của họ.

"Con sẽ không xin lỗi! Cô ấy là một con điếm! Cô ấy - ah!"

Hắn dừng lại khi nhận được một cái tát từ ông Jeon. Hắn ôm má và nhìn ông Jeon một cách khó tin. Ông chưa bao giờ tát Jungkook cũng như không ai cả.

"Bố nói xin lỗi, Jungkook!"

Hắn giật mình khi ông Jeon nắm lấy tay hắn khá mạnh và hét vào mặt hắn một cách tức giận. Jungkook mắt ngấn lệ.

"J-Joon-ssi, không sao đâu, nó chỉ là một đứa trẻ, hãy để nó-"

Seohyun dừng lại khi Joon trừng mắt nhìn bà ta sau đó quay lại với con trai mình.

"Nói xin lỗi hoặc bố sẽ-"

"THẢ TAY CỦA THẰNG BÉ RA!"

Tất cả đều quay lại nhìn Rin, người đang đứng đằng sau họ. Bà lao về phía Joon và Jungkook, nắm lấy tay con trai và trừng mắt nhìn chồng.

"ANH KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CHẠM VÀO CON TRAI CỦA TÔI!"

Bà hét lên và Joon nghiến chặt răng.

"Con trai của cô?! Cô có mất trí không?! NÓ LÀ CON TRAI CỦA CHÚNG TA!!"

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau trong khi Jungkook đứng giữa họ với đôi mắt ngấn lệ. Hắn ghét nhìn thấy bố mẹ mình cãi nhau.

"Tất nhiên nó là trách nhiệm của tôi vì nó là con trai của tôi, không phải của anh! Đừng lợi dụng nó! Anh không có quyền gì đối với chúng tôi cả!"

Joon mở miệng định đáp trả nhưng-

"Trách nhiệm của anh đứng đằng sau anh! Con điếm bẩn thỉu đó-"

Bà dừng lại khi bị Joon tát, ôm má và trừng mắt nhìn Joon.

"Anh biết không, hãy kết thúc trò chơi chết tiệt này đi! Tôi muốn ly hôn!"

Joon không nói nên lời, ông lặng người và nhìn chằm chằm vào vợ mình một cách khó tin, Jungkook cũng vậy. Hắn có thể chưa đến tuổi hiểu ý nghĩa của ly hôn nhưng hắn đã nghe từ trước đó, bạn bè của hắn đã chia sẻ với hắn về việc cha mẹ của họ bị chia cắt chỉ vì một lời nói. Hắn nuốt nước bọt nhìn bố, hắn nắm áo ông Joon và tay mẹ.

"Tôi sẽ về nhà mẹ tôi, gửi giấy lí hôn ở đó! Tạm biệt!"

- Bà vừa nói vừa nắm lấy tay Jungkook.

"M-Mẹ ~ b-bố?"

Hắn rên rỉ khi quay lại nhìn bố mình, người không di chuyển mà chỉ nhìn chằm chằm vào Jungkook và Rin đang rời đi trong sự kinh ngạc. Hắn đã khóc nhưng không bao giờ biết đây sẽ là cuộc gặp cuối cùng của họ, hắn sẽ không bao giờ gặp bố của mình nữa.

.

.

Ít ngày sau.

Jungkook và Rin hiện đang ở nhà bà ngoại. Cha của Rin mất vì bệnh và bà Park là một người mẹ đơn thân đã nuôi nấng con gái. Bà Park hạnh phúc khi Joon cưới con gái mình. Joon và Rin đã có một cuộc hôn nhân tình yêu và chỉ có bà Park mới biết Joon yêu Rin nhiều đến nhường nào. Bà tin rằng con rể của bà không bao giờ phản bội con gái bà nhưng một chuyện khác đã xảy ra.

Sau cuộc chiến đó, Joon và Rin không gặp nhau. Rin bận dành thời gian cho Jungkook và đôi khi ở một mình, nghĩ về chồng mình. Bà vẫn yêu ông nhưng trái tim bà chưa sẵn sàng để tha thứ cho ông.

"Mẹ ơi, con nhớ bố. Khi nào bố sẽ quay lại và đưa chúng ta trở về nhà của chúng ta thế ạ?"

Bà không có câu trả lời cho hắn. Bà biết Jungkook yêu bố mình rất nhiều nhưng bà không còn sức lực để nói với hắn rằng không sớm thì muộn họ rồi sẽ phải li hôn.

"Sớm thôi, Kookie. Sớm thôi."

Bà che giấu nỗi đau và những giọt nước mắt của mình với hắn và mỉm cười với con trai đang mỉm cười đầy phấn khích.

"Thật không?! Khi nào?! C-Con có thể nói chuyện với bố không?! Ngay bây giờ được không ạ?"

Bà cười và lắc đầu.

"Đã muộn rồi, Kookie. Bố có thể đang ngủ nhưng con có thể nói chuyện với bố vào ngày mai, bố sẽ đến gặp con."

"Thật sao ạ?! Mẹ h-hứa đi?!"

Hắn đưa ngón út của mình về phía bà, bà cười nhạt và nối ngón út của mình với ngón út của hắn.

"Hứa."

"yay! Ngày mai chúng ta sẽ được gặp bố!"

Bà nở một nụ cười nhạt khi nhìn hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, bà nằm xuống bên cạnh hắn, kéo Jungkook vào gần ngực mình, ôm và vuốt tóc hắn trong khi rơi nước mắt.

"Hãy tha thứ cho mẹ vì mẹ không thể giữ lời hứa~"

Bà hôn lên trán hắn và nhắm nghiền đôi mắt đẫm lệ.

.

.

Buổi sáng.

Bà Park nghe thấy tiếng gõ cửa, bà lao về phía cửa trong khi Rin nhìn đồng hồ treo tường. Bà biết ai đang đến, chồng bà. Ông đến chỉ để đưa bà theo ông đến tòa án. Hôm nay là lần đệ đơn ly hôn cuối cùng của họ. Một khi họ đã ký vào bản kiến ​​nghị, họ sẽ vĩnh viễn xa cách nhau. Đôi mắt bà ngấn lệ và tim đập nhanh hơn vì suy nghĩ.

"Chúng ta nên đi chứ?"

Bà nuốt nước bọt và nhìn Joon, chồng bà. Trong một giây bà quên hết mọi thứ, cuộc chiến của họ, ly hôn, bởi vì hiện tại bà đang gặp chồng mình, người bà yêu.

Liệu chúng ta có thể quên hết mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu không anh?

Bà nghĩ khi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào ông nhưng bà rung động suy nghĩ khi nhìn thấy người chồng hạnh phúc của mình, người đang nói chuyện với mẹ bà với nụ cười rộng trên môi.

Anh ấy không cảm thấy buồn, phải không?

Bà nghĩ thầm, cầm lấy túi xách và đi về phía họ.

"Tôi đã sẵn sàng rồi."

Bà nói với vẻ mặt thẳng thắn. Joon gật đầu vẫy tay chào mẹ vợ. Cả hai người đi ra khỏi nhà. Sau vài giờ, Jungkook thức dậy và đi xuống tầng dưới trong khi dụi mắt.

"Mẹ ơi? Bố ơi?"

"Ồ, con tỉnh rồi sao Kookie-ah? Nào, cho bà biết con muốn uống gì? Sữa sô cô la nóng hay-"

"Bố và mẹ con đâu ạ?"

"Uhm, mẹ con đã đi chơi với bố của con rồi."

Jungkook tròn mắt.

"Bố đến đây ạ? Khi nào? Tại sao không ai đánh thức con?! Bố đâu?! Con muốn-"

"Kookie, bố con không có ở đây, họ đã đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài? Không có con? Tại sao? Mẹ đã hứa với con là bố sẽ gặp con hôm nay nhưng-"

"Aww, Kookie nhỏ của bà-ah ~ mẹ con không bao giờ nói dối. Bà chắc chắn rằng họ sẽ trở lại trong vài giờ nữa, sau đó con có thể ra ngoài và dành thời gian với họ, hmm?"

"Nhưng họ đã đi đâu ạ?"

"Uhm, họ có buổi đi chơi lãng mạn."

"L-Lãng mạn? Đó là gì?"

"Uhm, bà sẽ nói với con nhưng trước tiên con phải đi đánh răng đã, hãy đi đi."

Bà mỉm cười nhìn Jungkook đang chạy lên lầu đánh răng.

.

.

Buổi chiều trôi qua ...

Buổi tối trôi qua ...

đồng hồ treo tường hiển thị 8h30 tối. Jungkook đang chơi trò chơi điện tử trong phòng khách và liên tục nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường.

"Bà ngoại, bà đã nói họ sẽ trở lại vào buổi chiều nhưng đã là 9 giờ rồi, tại sao họ vẫn chưa về?!"

Jungkook hỏi bà của hắn, người đang ở trong nhà bếp, bà nghe thấy hắn nói và thành thật mà nói thì bà đã thử gọi cho cả hai nhưng không liên lạc được. Bà sợ hãi, đáng lẽ họ sẽ về vào buổi chiều nhưng - bà giật mình và suýt đánh rơi điện thoại xuống sàn nhà thì nó đột ngột đổ chuông, và tham gia cuộc gọi.

[Bà ngoại: Xin chào, con trai? C-Con khỏe không ---]

Bà dừng lại và mắt bà mở to, miệng bà cũng vậy.

[Bà ngoại: C-Cái gì--]

Bà dừng lại một lần nữa khi ông Jae nói từ phía bên kia. Đôi mắt bà bắt đầu rơi lệ khi mất thăng bằng, bà vừa quỳ xuống vừa cầm điện thoại, đánh rơi điện thoại và-

"Jungkook-ah ~!"

Cái tên vừa được gọi đã bối rối khi bà của hắn đột nhiên hét lên tên của hắn. Hắn nhanh chóng chạy đến nhà bếp và mắt hắn mở to khi nhận ra bà đang quỳ xuống khóc thút thít. Hắn chạy về phía bà và ôm lấy tay bà.

"B-ngoại, chuyện gì vậy? C-Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bà-"

"Bố mẹ con ..."

Jungkook nuốt nước bọt khi bà hắn bắt đầu nói.

"B-Bố mẹ con ..."

Bà không thể nói hết, bà tiếp tục khóc và hắn không hiểu gì cả.

"C-Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? Còn bố mẹ thì sao? Bà nói gì đó đi!"

"C-Chúng ta phải đi."

"Đi đâu ạ?"

"Đến bệnh viện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro