38. Chưa từng thấy (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó có màu nâu và buồn tẻ giống như tất cả những người khác, nhưng Seokjin đã có thể nhìn thấy mọi người bên trong khi cậu bước vào. Cậu từ từ tiến lại gần giường khi nhìn chằm chằm vào ống truyền hình đính kèm. Âm thanh của máy theo dõi tim, ống dưỡng khí và bình làm cậu hơi sợ một chút. Cậu dừng lại vài bước khi ông Jae mở mắt từng chút và nhìn cậu. Ông đưa tay ra hiệu cho Seokjin lại gần. Cậu nuốt nước bọt nhưng vẫn tiến từng bước về phía trước. Ông Jae chỉ dùng cùng một ngón tay để yêu cầu chàng trai tóc nâu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình.

Seokjin ngồi xuống và nhìn khuôn mặt cùng cơ thể bị thương của người lớn tuổi hơn. Cậu chưa bao giờ gặp ông Jae nhưng cậu cảm thấy đau đớn và thương cảm cho ông.

"Bác muốn gặp con?"

Ông Jae gật đầu khi từ từ kéo ống dưỡng khí xuống để nói chuyện nhưng điều đó khiến Seokjin sợ và lo lắng. Cậu nắm lấy cánh tay của người lớn tuổi hơn.

"Xin đừng căng thẳng, thưa bác."

Ông Jae lắc đầu, kéo ống dưỡng khí xuống và nắm lấy bàn tay của chàng trai tóc nâu khỏi cánh tay của mình, giữ lấy nó. Seokjin chớp mắt khi liếc nhìn bàn tay của mình sau đó nhìn sang ông Jae.

"Bác biết ... bác biết con sẽ đến, Seokjin."

Cái tên vừa được nói đã chớp mắt.

"Jungkook nói con không yêu thằng bé nhưng bác tin ... con ... Nếu không yêu nó con sẽ không lo lắng đến mức này và đến đây gặp nó ... * khụ * con ... con sợ rằng có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra với nó, phải không?"

Seokjin nhìn xuống. Cậu phải thừa nhận điều đó vì chỉ có cậu mới biết cảm giác của mình khi nghe tin người kia gặp tai nạn.

"Con yêu nó, phải không con trai?"

Seokjin quay lại khi nhìn lên người lớn hơn, không biết phải trả lời như thế nào. Ông Jae vuốt ve bàn tay của chàng trai tóc nâu bằng ngón tay cái của mình.

"Lúc còn bé nó đã phải đối mặt với nỗi đau và sự tổn thương, con trai ... nó không hay cười, ít nói chuyện với mọi người, giả vờ mạnh mẽ chỉ để che giấu nỗi đau ... Mọi người đều nghĩ rằng nó là người giỏi nhất trong cuộc sống nhưng đó không phải là sự thật ... Nó không xứng đáng với cuộc sống này, con trai ... Nó nên được hạnh phúc ... bác đã cố gắng rất nhiều để mang lại hạnh phúc cho nó nhưng bác không thành công, nhưng nó đã không từ bỏ ... nó bắt đầu tìm được hạnh phúc cho riêng mình và bác đoán nó đã tìm thấy người đó ... chính là con."

Seokjin bối rối. Ông Jae mỉm cười.

"Sự hiện diện của con mang lại cho thằng bé hạnh phúc, con trai ... Con trở thành thế giới của nó, con trở thành tất cả mọi thứ của nó."

Seokjin không chớp mắt nhìn người lớn hơn.

"Con nhớ bác lắm!"

Jungkook ôm ông Jae khi hắn bước xuống xe. Họ hiện đang ở Công viên XXXX, nơi họ dự định gặp nhau. Những người hiếm khi đến đây, đến công viên này, đó là lý do tại sao ông Jae chọn nơi này. Ông cười toe toét, đẩy nhẹ và bóp vai cháu trai đang sung sướng.

"Bác cũng vậy ... và trông con rất vui, có chuyện gì vậy?"

Jungkook cười lắc đầu.

"Không có gì. Vậy, cuộc gặp gỡ đột ngột này có chuyện gì vậy bác?

Mặt cười của ông Jae giảm xuống khi ông nhìn xuống và gật đầu. Ông lùi lại vài bước, đút tay vào túi, ngước nhìn Jungkook.

"Bác sẽ nói cho con biết nhưng trước tiên con phải nói cho bác biết con đã thông báo với ai rằng con đến gặp bác??"

Jungkook chớp mắt và bắt đầu suy nghĩ. Môi hắn nhếch lên khi khung cảnh ngày hôm nay lướt qua tâm trí. Hắn vào phòng Seokjin và hôn cậu sáng nay. Ông Jae cũng nhận thấy nụ cười trên khuôn mặt cháu trai của mình, thực ra nó rất quen thuộc, ông đã nhìn thấy nó trước đây nhưng khi nào?

"Thực tế là có. Con đã để lại lời nhắn cho Seokjin ... chỉ là, bác biết đấy, cho cậu ấy biết rằng con sẽ ở đây."

Ông Jae mỉm cười khi nghe đến cái tên quen thuộc. Giờ ông mới nhớ ra, đây chính xác là nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Jungkook khi hắn giới thiệu Seokjin với ông lần đầu tiên.

Vậy ... ai là người nằm dưới?

B-Bác nói gì thế?

Ông cười khúc khích trước suy nghĩ đó và dựa lưng vào đầu xe của Jungkook.

"Vậy là hai con đã thành đôi rồi à?"

Jungkook má đỏ bừng mỉm cười.

"Vẫn chưa ạ."

Ông Jae cười khúc khích.

"Và tại sao vậy?"

Ông Jae đã rất ngạc nhiên khi Jungkook kể cho ông nghe hắn đã gặp Seokjin như thế nào, chuyện gì đang xảy ra và chuyện gì đã xảy ra giữa họ.

Trong một giây, ông nhìn Jungkook chằm chằm mà không nói được gì. Ông không nói nên lời và không biết phải phản ứng thế nào, nên vui và tự hào vì cháu trai đã không từ bỏ Seokjin hay buồn vì Jungkook bị tổn thương và phải đấu tranh rất nhiều để khiến chàng trai tóc nâu tin và yêu hắn?

Ông tiến lại gần hơn và nhìn Jungkook, người đang quay lưng lại với ông Jae và giả vờ như đang mỉm cười bên ngoài nhưng thực sự thì bên trong hắn đang rơi nước mắt. Ông Jae giữ vai hắn, xoay lại để nhìn ông. Ông nhìn Jungkook, người đang cúi đầu xuống và khuôn mặt của hắn có vẻ hớn hở. Ông vuốt ve đầu của cháu trai mình.

Jungkook cười giả lả, ngước nhìn bác của mình.

"Cháu không sao đâu."

Ông Jae mỉm cười với hắn.

"Bác thực sự rất tự hào về con, con trai."

Ông khẽ hôn lên trán Jungkook và kéo hắn vào lòng ôm thật chặt.

"Hãy ngẩng cao đầu ... Hãy giữ cho trái tim mình mạnh mẽ ... Nếu con có muốn cậu ấy, hãy cho cậu ấy thấy. Nếu cậu ấy xứng đáng, hãy chiến đấu vì cậu ấy nhưng hãy nhớ ... đừng bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương con."

Jungkook khẽ mỉm cười khi ôm lại bác của mình.

"Cảm ơn bác."

Ông Jae lùi lại và mỉm cười.

"Và đừng quên giới thiệu bác với cậu ấy. Bác rất nóng lòng được gặp con rể của mình."

Ông Jae trêu chọc cháu trai của mình, cậu bé ngượng ngùng rên rỉ. Ông cười nhìn Jungkook mà nước mắt lưng tròng. Ông rất hạnh phúc khi thấy một Jungkook mới tuyệt vời ... nhưng nụ cười không kéo dài được một phút khi ông nhận thấy một chiếc ô tô màu đen đang phóng nhanh về phía họ, đặc biệt là phía sau Jungkook. Đôi mắt ông mở to khi ông khó khăn đẩy cháu trai mình sang một bên và cũng định tự cứu lấy mình nhưng đã quá muộn ... Chiếc xe màu đen đâm mạnh vào ông và cơ thể ông đập vào xe của Jungkook.
Người trong xe vừa chửi bới vừa nhanh chóng lùi về phía sau, bỏ chạy ngay tại chỗ. Ông Jae chảy máu và nửa người bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Mặt khác, Jungkook, người không để ý đến chiếc xe cũng như người trong xe, hiện đang nằm trên mặt đất, thút thít vì vết thương ở tay và mặt. Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng hắn sững người khi nhận thấy cơ thể không còn sức sống của bác trên mặt đất, nước mắt hắn tự động lăn dài.

"KHÔNG! BÁC ƠI!!!!!"

Hơi thở của Seokjin dồn dập và nước mắt tuôn ra như nước chảy từ đập, trào ra từ mắt khi ông Jae kể cậu nghe toàn bộ câu chuyện.

"Đó không phải là một tai nạn, Jin ... Ai đó đã cố gắng ... cố giết Jungkook ... Nếu bác không đẩy nó ra, nó ..."

Ông không thể tiếp tục được nữa, nhắm mắt lại và bắt đầu rơi nước mắt. Seokjin nắm lấy cánh tay ông.

"Đừng khóc."

Ông Jae không thể ngừng khóc.

"J-Jungkook có biết chuyện này không ạ?"

Ông Jae lắc đầu.

"Bác không nói gì với nó cả."

Sự im lặng bao trùm căn phòng một lúc cho đến khi ông Jae nắm lấy tay chàng trai tóc nâu một lần nữa.

"Con hứa với bác một điều có được không con trai?"

"Nói cho con biết đi ạ."

"Hứa với bác ... hứa với bác rằng con sẽ không bao giờ rời xa Jungkook, sẽ luôn ở bên cạnh nó và bảo vệ nó."

Seokjin sửng sốt, mắt và miệng cậu đơ ra vì sốc và nhìn thẳng vào ông Jae.

"Hứa với bác đi, con trai."

Cậu chớp mắt và nhìn xuống, đôi mắt đang chạy tới chạy lui trong căng thẳng khi ông Jae nói lại. Cậu không muốn cho ông hy vọng hão huyền.

"N-nhưng,-"

"Bác biết ... bác đang đứng trước cửa tử và bác không thể làm được ... nhưng nó không thể chết, con trai. Nó không thể."

Seokjin nhíu mày, cậu không hiểu tại sao ông Jae lại nói về cái chết khi bác sĩ nói rằng ông vẫn ổn.

"Không, thưa bác. Bác sẽ không sao đâu, bác đã qua cơn nguy kịch. Bác sĩ--"

Cậu dừng lại khi ông Jae nở một nụ cười nhạt.

"Bác sẽ không sống được nữa, con trai ... và con sẽ không hiểu ý bác đâu ... đây, cầm lấy cái này."

Ông đưa thứ gì đó giống như thẻ nhớ cho Seokjin, cậu nuốt nước bọt nhưng nhận lấy và nhìn nó rồi nhìn ông Jae.

"C-Cái gì thế bác?"

"Sự thật chưa từng thấy."

Seokjin cảm thấy trắng bệch.

"Nhưng ... t-tại sao bác lại đưa nó cho con?
Con-"

"Con là người có khả năng biết được điều này ... Và con là người duy nhất có thể cứu cháu trai của bác."

Seokjin nuốt nước bọt.

"Đừng để nó biết bất cứ điều gì ... Nó không thể nhìn thấy hoặc vượt qua bất kỳ điều gì trong đây."

Seokjin chớp mắt khi nghĩ mình nên làm gì.

"N-nhưng thưa bác, con-"

"Con có thể tìm thấy người tốt hơn Jungkook hoặc thậm chí là tệ hơn nó, nhưng con sẽ không bao giờ tìm được người như nó ... Con cần nhận ra điều đó, con trai. Con là tất cả những gì nó cần, con là tất cả những gì nó muốn và không có gì nó sẽ không làm cho con ... bác không muốn con cứu nó nhưng hãy đứng về phía nó vì nó sẽ tự cứu lấy chính mình ... "

Seokjin bặm môi khó chịu và nhắm mắt lại.

Tại sao mày lại suy nghĩ nhiều đến thế?

Có người đang gặp nguy hiểm.

Jungkook đang gặp nguy hiểm, Jin!

Thỏa thuận của mày có quan trọng hơn Jungkook không?!

Mày muốn cậu ấy chết sao hả?!

Hơi thở của Seokjin dồn dập khi cậu mở mắt ra và nhìn người lớn hơn, người đang đợi câu trả lời từ cậu. Seokjin chớp mắt khi nắm lấy tay người lớn tuổi hơn và cả hai ôm chặt.

"Con hứa với bác. Con sẽ ở bên cạnh cậu ấy cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa."

Ông Jae cười với đôi mắt ngấn lệ và đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay Seokjin, gật đầu.

.

.

.

.

.

Hai người trong số họ, Seokjin và Jungkook im lặng trong xe. Jungkook nhìn đường và lái xe. Seokjin ngồi bên cạnh hắn và nhìn ra cửa sổ. Họ hiện đang quay trở lại nhà của hắn. Sau khi y tá xác nhận rằng ông Jae có thể xuất viện vào ngày mai, Hwan đã yêu cầu cả hai người họ rời đi và nghỉ ngơi một chút trong khi anh ấy ở lại bệnh viện để chăm sóc cho ông Jae.

Mặc dù Jungkook và Hwan đã hỏi Seokjin ông Jae có nói gì không nhưng cậu vẫn im lặng. Cậu không chia sẻ bất kỳ cuộc trò chuyện nào của mình với ông Jae. Cậu nói dối rằng ông Jae và cậu đã nói chuyện về cậu, Seokjin đến từ đâu, bố mẹ cậu đang làm gì, blah, blah. Cả hai đều tin tưởng lời nói dối của chàng trai tóc nâu.

Đó không phải là một tai nạn, Jin ... Ai đó đã cố gắng ... cố gắng giết Jungkook ... Nếu bác không đẩy nó ra, nó ...

Con hứa với bác một điều có được được không con trai?

Hứa với bác ... hứa với bác con sẽ không bao giờ rời xa nó, sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ nó ...

Bác biết ... bác đang ở ngưỡng cửa của tử thần và bác không thể nào vượt qua được ... nhưng nó không thể chết, con trai. Nó không thể ...

Đừng để nó biết bất cứ điều gì về điều này ...

Nó không thể nhìn thấy hoặc vượt qua bất kỳ điều gì trong đây ...

Bác không muốn con cứu nó nhưng hãy đứng về phía nó vì nó sẽ tự cứu lấy chính mình ...

Khung cảnh nói chuyện của cậu với ông Jae bất ngờ hiện lên trên cửa kính ô tô như một trí tưởng tượng. Cậu nhìn sang bên cạnh, nhìn Jungkook, người đang lái xe và cũng có vẻ mệt mỏi. Tay cậu tự động tìm đến đùi hắn mà vuốt ve một cách thoải mái. Jungkook mắt mở to hết cỡ và môi hơi hé mở. Hắn nên tập trung lái xe nhưng hắn không thể ngăn mình liếc nhìn bàn tay của Seokjin và chàng trai tóc nâu khi cậu vuốt ve đùi của hắn một cách nhẹ nhàng.

"Hãy mạnh mẽ lên. Ông ấy sẽ ổn thôi."

Jungkook chớp mắt và không biết phải nói gì hay làm gì khi được Seokjin an ủi nhưng có một điều chắc chắn là tình yêu của hắn dành cho chàng trai tóc nâu ngày càng tăng lên. Cách Seokjin dịu dàng và nhìn hắn khiến hắn cảm thấy thật đặc biệt và yêu nó. Hắn mỉm cười và gật đầu. Hắn đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay của Seokjin, tay ôm lấy đùi hắn và một tay khác cầm lái, lái xe, hắn chỉ muốn mãi như thế này, nắm tay Seokjin mãi mãi.

......

Khi họ đến nơi, Jungkook tắt máy và nhìn Seokjin bước xuống xe và vào nhà. Hắn thở dài.

"Đôi khi tôi ước cậu cũng yêu tôi, giống như tôi vậy, Seokjin."

Hắn lầm bầm khi nhìn xuống, thở dài thườn thượt. Hắn định xuống nhưng dừng lại khi có thứ gì đó đập vào mắt hắn. Hắn chớp mắt. Đó là điện thoại của Seokjin. Seokjin không hề hay biết điện thoại của mình đã vô tình bị rơi trong xe. Jungkook cầm lấy nó và nhấn nút nguồn. Hắn mỉm cười khi nhìn thấy Seokjin đặt ảnh tự chụp của mình với chú chó của cậu làm hình nền.

Jungkook mỉm cười một lần nữa khi bước xuống xe, vào nhà và đi đến phòng của chàng trai tóc nâu chỉ để đưa lại điện thoại cho cậu. Trong khi leo lên cầu thang, mắt hắn vẫn nhìn vào điện thoại của Seokjin, hắn không thể ngừng mỉm cười và nhìn vào bức ảnh selca dễ thương. Hắn lên lầu và đi về phía phòng của chàng trai tóc nâu, khi đến trước phòng Seokjin, hắn thấy cánh cửa mở ra một nửa và không cần suy nghĩ một giây nào, hắn mở cửa và bước vào.

"Seokjin, điện thoại của cậu ---"

Hắn há hốc mồm và chiếc điện thoại của chàng trai tóc nâu trượt khỏi tay hắn, rơi xuống sàn trải thảm. Seokjin hiện không mặc gì, hoàn toàn khỏa thân và đang tắm trong phòng tắm mở của phòng. Cậu quên khóa cửa vì chìm đắm trong suy nghĩ. Cậu không nhận ra sự hiện diện của Jungkook và để lộ tấm lưng trần của mình cho người kia nhìn.

Jungkook chỉ biết sững sờ nhìn mà không biết phải làm gì. Hắn thừa nhận rằng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Seokjin không mặc quần áo nhưng hắn muốn lần nào cũng được nhìn thấy như vậy. Hắn nuốt nước bọt mạnh hơn.

Seokjin để nước nóng ngâm mình trong khi Jungkook lướt đôi mắt thèm khát của mình trên cơ thể ướt đẫm của chàng trai tóc nâu. Cổ, bờ vai rộng bảo hắn hãy hôn nó, cắn nó và để lại dấu vết. Đôi mắt không mấy ngây thơ của hắn lướt xuống lưng Seokjin và dừng lại
ở ... mông. Hơi thở của Jungkook dồn dập khi hắn nắm chặt hai tay, quay mặt đi chỗ khác. Tim hắn đập loạn xạ và thở hổn hển. Tốt hơn hết hắn nên rời khỏi phòng trước khi Seokjin kịp phát hiện ra, nếu không - hắn vừa nghĩ vừa quay người định ra khỏi phòng nhưng lại dừng lại. Hắn chớp mắt và suy nghĩ.

Nhưng mình sẽ không có cơ hội khác!

Hắn nghĩ và mắt hắn di chuyển chỗ này chỗ kia trong sự căng thẳng. Hắn quay lại và nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của chàng trai tóc nâu một lần nữa, đặc biệt là ở cặp mông ướt át của cậu. Seokjin thật gợi cảm, chết tiệt. Jungkook cắn môi dưới một cách quyến rũ và nắm chặt tay. Bàn tay của hắn đang thúc giục chạm vào, nắm lấy, đánh và làm tình vào bờ mông gợi cảm của chàng trai tóc nâu ... thật chậm rãi. Hắn rít lên vì sự cương cứng của mình và rủa thầm. Hắn nghĩ khi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi trong khi tiến lại gần chàng trai tóc nâu. Hắn cởi áo sơ mi và quần cùng với chiếc quần nhỏ của mình, ném nó vào một nơi nào đó, tiến về phía Seokjin.

Hắn tiến đủ gần đằng sau Seokjin, người đang xoa xoa vai bằng xà phòng. Jungkook nhìn lần cuối vào cặp mông đầy kích thích của chàng trai tóc nâu, hắn muốn Seokjin, hắn muốn làm tình với cậu vào tường, lướt bàn tay khắp cơ thể cậu, chân Seokjin vòng qua eo hắn, dương vật khát khao của hắn trong cái lỗ ngọt ngào của chàng trai tóc nâu, cắn môi dưới đầy đặn của Seokjin, hôn và mút làn da trắng sữa của cậu và cậu rên rỉ bên tai hắn, hắn cần cậu, chỉ cậu mà thôi.

Seokjin ngừng xoa ngực và nhíu mày khi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó sau lưng mình. Cậu chớp mắt khi nhìn sang một bên, mắt mở to.

"J-Jungkook-"

Cậu chưa kịp nói hết thì đã hét lên khi bàn tay hắn đã ôm lấy eo cậu, đập mông vào đũng quần của hắn. Seokjin sửng sốt và hơi thở gấp gáp khi dương vật của Jungkook chọc vào mông cậu. Cậu nắm lấy cả hai tay của người kia và cố gắng tháo nó ra.

"J-Jungkook! Cậu-cậu đang làm gì vậy hả?! T-thả tôi - ah ~!"

Seokjin khóc và nhắm mắt lại khi một tay Jungkook kéo và vặn hạt đầu hồng của cậu khiến chúng lên đỉnh và cứng lại còn một tay khác bắt đầu chơi với thành viên của cậu.
Seokjin nhắm mắt và cắn chặt môi chỉ để kiềm chế tiếng rên rỉ của mình khi hắn bắt đầu hôn, liếm và mút vai, cổ và dái tai của cậu từ phía sau. Cậu nắm tay Jungkook chặt hơn.

"D-dừng lại-mhm ~!"

Cậu thút thít và ngửa đầu ra sau khi Jungkook vuốt ve thành viên của cậu lên xuống.

"Tôi ước ... tôi có thể kiểm soát bản thân tốt hơn khi ở gần cậu, nhưng ... khi nhìn thấy cậu, tất cả những gì tôi muốn làm là hủy hoại cậu, bên trong cậu."

Jungkook thủ thỉ khi hắn vuốt ve thành viên cứng rắn của chàng trai tóc nâu mạnh hơn. Seokjin không thể chiến đấu được nữa, cậu có thể từ từ cảm thấy bản thân mình đang ướt hơn. Cậu gục đầu vào vai Jungkook, nuốt nước bọt, rên rỉ hỗn độn khi nắm cổ tay hắn, đang xoa nắn thành viên của cậu lên xuống. Bàn tay của cậu cũng di chuyển lên và xuống với người kia. Jungkook biết rõ làm thế nào để làm hài lòng cậu bằng sự đụng chạm nguy hiểm của mình, tất cả đều khiến Seokjin cảm thấy yếu đuối, thèm muốn và ngứa ngáy.

Jungkook từ từ đưa một bàn tay còn lại của mình về phía khuôn mặt của chàng trai tóc nâu, giữ nó và xoay nó sang một bên để đối mặt với hắn. Hắn nhếch mép. Seokjin nhắm mắt, môi hé mở, đôi khi cắn chặt môi đến mức muốn chảy máu bất cứ lúc nào và những tiếng rên rỉ của cậu, mọi thứ càng khiến Jungkook sừng sững hơn.

"Tôi sẽ phá vỡ cậu vào tối nay."

Hắn thì thầm vào môi chàng trai tóc nâu và không chút suy nghĩ áp môi mình vào môi Seokjin.

Lúc đầu, Seokjin nhăn mặt nhưng khi Jungkook bắt đầu xoa bóp môi với cậu, cậu bắt chước hắn và hôn lại giống như Jungkook hôn mình. Seokjin rên rỉ khi cậu mở miệng vì người kia cọ xát thành viên của cậu một cách không thương tiếc. Jungkook thè lưỡi khi Seokjin mở miệng. Hắn đưa và đan xen lưỡi của mình với chiếc lưỡi ngọt ngào của Seokjin.

Seokjin thở gấp gáp và rên rỉ trên môi Jungkook khi hắn đẩy nhanh quá trình vuốt ve. Cậu đưa bàn tay khác của mình lên đầu của Jungkook, kéo nó và xoa bóp trong khi chia sẻ một nụ hôn nóng bỏng. Jungkook từ từ rời khỏi cậu và xoa xoa thành viên cậu trong khi nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

"ngh ~! T-tôi ~! -"

"Để tôi làm cậu lên đỉnh."

Hắn thủ thỉ khi cắn vào vai chàng trai tóc nâu. Seokjin không thể giữ được nữa, tinh dịch của cậu bùng nổ trong tay hắn. Jungkook đưa tay lên miệng liếm một cách quyến rũ. Seokjin thở hổn hển khi nhìn chằm chằm vào người kia và nuốt khan hơn.

"Em có đói không, Babe?"

Giọng nói khàn khàn của hắn cất lên khiến mắt Seokjin chuyển sang môi hắn. Seokjin giật mình khi không có bất kỳ lời cảnh báo nào Jungkook đập cậu vào bức tường lạnh lẽo, dùng tay ghim chặt cơ thể hắn với chàng trai tóc nâu. Cậu rên rỉ khi vật cương cứng của Jungkook ép vào mình.

Jungkook tiến lại gần hơn khi giữ cằm của chàng trai tóc nâu.

"Tối nay chúng ta sẽ làm những gì tôi muốn. Nhưng đừng lo, sẽ rất vui. Tôi sẽ khiến em hét lên vào tối nay!"

Seokjin không làm gì khác ngoài việc tuân theo lời hắn. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra với mình ngay bây giờ. Cơ thể cậu đáp lại hắn theo những cách mà nó chưa từng có trước đây. Hai tay Jungkook vòng qua eo Seokjin và kéo cậu về phía mình. Hắn nhắm mắt lại và Seokjin cũng vậy. Môi của họ gặp nhau. Hắn hôn cậu từ từ và lưỡi hắn nhảy qua Seokjin, yêu cầu tiến xa hơn.

Seokjin rúc tay vào cổ và tóc của hắn, cho phép hắn. Nụ hôn tuyệt vời hơn những gì Seokjin tưởng tượng.

Jungkook luồn tay ra sau đùi Seokjin, bắt cậu quấn chân quanh eo hắn, trong khi hắn đẩy lưng chàng trai tóc nâu vào tường tắm, giữ cậu tại chỗ. Tay hắn luồn vào giữa chúng và nắm lấy dương vật của mình, xếp mình vào lối vào hồng hào của chàng trai tóc nâu. Hắn nhìn thẳng vào mắt Seokjin khi từ từ chui vào.

Seokjin nhắm mắt, dựa lưng vào tường khi Jungkook từ từ rút ra và thúc mạnh trở lại vào người cậu.

"ngh ~!"

"Em ... em có thích không, em yêu?! hmm ~?"

Seokjin không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ của mình khi Jungkook đi từ nhanh đến chậm rồi trở lại nhanh.

"Có! S-sâu hơn nữa ~! mmh ~!"

"Hét lên tên tôi đi em yêu ~!"

Seokjin cắm móng vào vai Jungkook và chân cậu siết chặt lấy eo hắn và hét lên.

"Sướngggggg! Jungkook ~!"

"To hơn đi cưng ~!"

Seokjin đưa tay vuốt khắp lưng Jungkook khi hắn chạm vào điểm ngọt ngào của cậu hết lần này đến lần khác. Cậu có thể cảm nhận được cao trào của mình.

"N-nhanh hơn, ngh ~!"

"Tôi sắp đến rồi, em yêu ~!"

Hắn thúc mạnh hơn vào Seokjin.

"J-Jungkook ~!"

"Đ-đúng vậy, tiếp tục gọi đi cưng!! ngh ~!"

"J-J-Jungk-aah ~!"

"JUNGKOOK!"

"nghm ~! suýt nữa, cưng ~!"

"NÀY! JEON JUNGKOOK, TRỞ LẠI THỰC TẠI ĐI!"

Jungkook bối rối và định thần lại khi bị Seokjin nhéo vào tay, khá mạnh. Hắn rít lên và xoa tay.

"CÁI GÌ-"

Hắn dừng lại khi nhận thấy Seokjin đang đứng trước mặt mình cùng bộ quần áo tồi tệ nhất của cậu. Đôi mắt hắn mở to khi nhìn xung quanh và nhìn vào chàng trai tóc nâu, người đang đưa ra cái nhìn bối rối về phía hắn. Hắn nuốt nước bọt mạnh hơn.

Khỉ thật! Đó chỉ là một giấc mơ?!

Hắn rủa thầm và nhận ra mình vừa có một giấc mơ ướt át về Seokjin.

"CẬU ĐANG LÀM GÌ TRONG PHÒNG TÔI?!"

Jungkook chớp mắt và đôi mắt hắn chạy đây và đó trong căng thẳng, nghĩ xem mình nên nói dối điều gì. Nếu Seokjin biết về giấc mơ của hắn, chàng trai gái tóc nâu chắc chắn sẽ chôn sống hắn.

Chúa ơi cứu con!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro