39. Nghiện (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"CẬU ĐANG LÀM GÌ TRONG PHÒNG TÔI?!"

Jungkook chớp mắt và đôi mắt hắn chạy đây và đó trong căng thẳng, nghĩ xem mình nên nói dối điều gì. Lông mày hắn nhướng lên khi nhận thấy chàng trai tóc nâu đang cầm điện thoại của cậu, cùng lúc đó Seokjin cảm thấy khó chịu khi Jungkook im lặng.

"Yah!"

"uhm, ừ! Đ-điện thoại của cậu!

"Đến để trả lại cho tôi?"

Jungkook nhanh chóng gật đầu nhưng Seokjin nhướng mày, khoanh tay và hậm hực.

"Nếu cậu thực sự muốn đến để trả cho tôi thì nó phải nằm trong tay cậu chứ không phải trên sàn nhà, đồ ngốc!"

Jungkook nuốt nước bọt.

"VÀ cậu thậm chí không nghĩ đến việc nhặt nó lên, cậu thật thô lỗ! Cậu đang trả thù bằng cách ném điện thoại tôi xuống sàn?!"

Seokjin nghe có vẻ hơi điên. Jungkook chớp mắt khi lúng túng xoa xoa cổ.

"Tôi-tôi ... tôi chìm trong suy nghĩ. Tôi không cố ý làm điều đó, tin tôi đi."

Seokjin hậm hực, có lẽ hắn đang nghĩ về bác của mình, cậu đã suy nghĩ và quyết định tha thứ cho việc hắn không nhặt điện thoại dưới sàn lên. Cậu mở miệng định nói nhưng-

"VÀ tôi-tôi không thấy gì cả! C-có lẽ tôi không-không, tôi không! Tôi xin lỗi! Thực sự rất xin lỗi! Đừng ghét tôi! Được rồi! Tôi xin lỗi!"

Jungkook nói rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng của chàng trai tóc nâu mà không cần đợi câu trả lời của cậu. Seokjin cảm thấy chết lặng và chớp mắt.

"Cậu ấy bị sao vậy?"

Cậu hậm hực, lắc đầu.

Trong khi đó ...

Jungkook nhanh chóng đóng cửa phòng, dựa lưng vào cửa, nhắm mắt thở hổn hển, vài phút sau mở mắt nhìn xuống chỉ thấy dương vật trong ống quần, dương vật hắn dựng lên vì bị kích dục. Hắn rủa thầm, đấm vào cửa, lấy khăn tắm đi vào nhà tắm.

Hắn nhanh chóng mở cửa phòng tắm và khóa lại, nhìn vào chiếc gương soi toàn thân và bắt đầu cởi đồ. Hắn bật vòi sen và bắt đầu xoa nắn dương vật to lớn của mình lên xuống, cọ xát nhanh hơn. Niềm vui là rất tốt. Hắn không thể không rên rỉ.

"Umm ~! N-nhanh hơn, Seokjin ~! ngh ~!! Jin ~! babe đúng thế! fuck yeah, cậu là của
tôi ~!"

Hắn ngửa đầu ra sau, cọ xát mạnh hơn và nước nhờn trắng đục trào ra ngoài. Hắn dừng lại để lấy hơi. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền và nụ cười nhỏ nở trên khóe môi, hắn thích nó.

.

.

.

.

.

Seokjin đi ra khỏi phòng của mình. Cậu cảm thấy rất đói và muốn ăn bữa tối. Cậu đi trên hành lang, định đi ngang qua phòng Jungkook nhưng lại dừng lại. Cậu nhìn vào phòng của người kia, chớp mắt và gõ cửa vài lần. Không phản hồi. Cậu nhận thấy cửa không khóa. Cậu mở nó ra chỉ thấy phòng trống. Jungkook đã đi rồi, hắn không ở trong phòng của mình. Seokjin nhún vai, thở dài khi quyết định xuống nhà ăn tối.

Khi xuống đến tầng trệt, cậu đi thẳng đến phòng ăn. Cậu dừng bước và sửng sốt khi nhận ra Jungkook, người đã đến, ngồi trong bàn ăn và đợi Seokjin? Cậu chớp mắt khi bước về phía trước.

"Cậu ở đây?"

"Tôi chết đói vì chờ đợi cậu quá lâu."

Seokjin gật đầu khi ngồi đối diện Jungkook, nhìn qua bàn, đồ ăn mà người giúp việc chuẩn bị cho họ đã được đậy kín. Seokjin cởi bỏ lớp vỏ thép không gỉ và cả hai đều tròn xoe mắt. Seokjin cười rạng rỡ nhưng Jungkook thì nghẹn ngào. Xúc xích nấu với mù tạt cay được dọn ra đĩa.

"Ồ! Xúc xích!"

"CÁI GÌ-a-ai đã nấu món này!"

Seokjin nhíu mày khi nhận thấy vẻ mặt khó chịu của Jungkook sau khi để ý đến xúc xích.

"Cậu không thích xúc xích?"

Jungkook nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc nâu và nuốt nước bọt, nói thật là hắn yêu nó, nhưng lúc này hắn chẳng cảm thấy gì ngoài việc đầu óc bẩn thỉu khi nhìn vào chiếc xúc xích với mù tạt cay. Jungkook nuốt nước bọt và nhìn lại Seokjin.

"Tôi ... tôi ghét nó!"

Mặt Seokjin càng ngày càng nhăn lại. Làm sao trên đời này lại có người ghét xúc xích? Tình yêu và xúc xích giống nhau, không bao giờ đủ cả. Cậu nghĩ và ủ rũ.

"Vậy thì sao? Tôi thích món này và tôi sẽ ăn hết. Nếu cậu không thích, hãy ăn món khác và đừng tranh cãi nữa, ok!"

Seokjin vừa nói vừa đưa xúc xích trên nĩa lên miệng và cắn một miếng cùng với mù tạt. Đối với Jin thức ăn là tình yêu đích thực của cậu. Cậu ậm ừ và nhai, khoảnh khắc đó khi chúng ta cảm thấy như đang ở trên thiên đường sau lần cắn món ăn yêu thích đầu tiên, đồng thời Jungkook không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc nâu, người đang ăn xúc xích một cách ngon lành. Một chút mù tạt cay nồng đọng trên khóe môi Seokjin và những tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cậu khi nhai xúc xích, tất cả đều khiến Jungkook bị kích thích. Trông giống như Seokjin đang thổi và liếm dương vật hắn vậy. Hắn liếm môi dưới và đưa lòng bàn tay về phía vật đang cương cứng, giữ lấy nó.

"L-Làm ơn đừng làm vậy nữa!"

Hắn cố gắng thốt ra một số từ. Seokjin nên dừng việc quyến rũ hắn theo cách như vậy, nếu không hắn sợ mình có thể làm điều gì đó ngoài tầm kiểm soát. Seokjin ngừng ăn, dùng khăn giấy lau mù tạt trên môi và nhíu mày.

"Dừng lại cái gì?"

Jungkook xoa dịu dương vật đang phấn khích của mình, thở dài và nhìn chàng trai tóc nâu.

"Tại sao cậu lại ăn uống như thế? Cậu không thể dùng nĩa và dao, cắt thành từng miếng và ăn à."

"Xin lỗi nhé? Có quy tắc nào về cách ăn xúc xích đúng cách không? Hơn nữa, có vấn đề gì nếu tôi ăn như thế này?!"

"Đây là nhà của tôi và các quy tắc là của tôi. Nếu tôi nói cậu không thể, nghĩa là cậu không thể!"

Seokjin khó chịu cắn vào má trong. Đôi khi cậu thực sự không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với Jungkook, điều gì trong đầu hắn cũng như những gì hắn đang nghĩ về bản thân mình! Thành thật mà nói, Seokjin muốn rời khỏi phòng ăn ngay khi cậu nhìn thấy Jungkook vì cậu không muốn ăn cùng với người kia nhưng một phần cậu cảm thấy tiếc khi để người kia ăn một mình và đó là lý do tại sao cậu ngồi và muốn ăn cùng với hắn. Nhưng khi người kia cứ làm phiền cậu, cậu cảm thấy tức giận, không gì khác. Cậu đặt nĩa xuống, ngả người ra sau, khoanh tay và hậm hực.

"Biết gì không, ăn một mình đi, đồ ngu!"

Cậu chửi vào mặt hắn, ngồi dậy, gõ bàn một cách khó chịu, cầm lấy đĩa và ly, bước ra khỏi phòng ăn và đi vào bếp để rửa đĩa của mình. Jungkook bực bội khi liếc nhìn sang chỗ khác rồi nhìn lại nơi chàng trai tóc nâu đã ngồi vài phút trước. Hắn biết mình đã làm hỏng mọi việc.

Hắn ngồi dậy và đi đến nhà bếp vì cảm thấy tội lỗi và lo lắng khi Seokjin ăn không đúng cách vì hắn đã làm cậu khó chịu. Hắn nên nói lời xin lỗi với cậu. Hắn vừa nghĩ vừa bước vào bếp. Hắn nhìn thấy Seokjin đang rửa bát đĩa và cả Jennie và những người giúp việc khác trong nhà bếp, tất cả họ rời khỏi nơi đó ngay lập tức khi hắn ra hiệu mắt bảo họ rời khỏi nơi này. Jennie giả vờ như muốn bỏ đi nhưng khi đi ra ngoài, cô ta dựa lưng vào tường và nhìn lén từ tường, nhìn cặp đôi rồi nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai khác đang nhìn cô ta.

Seokjin không nhận ra rằng mọi người đã rời đi và Jungkook đang đứng phía sau mình. Cậu rửa đĩa và ly khi đứng tựa vào quầy bếp Iceland.

Jungkook thực sự đến để nói lời xin lỗi nhưng đã dừng lại khi giấc mơ ướt át của hắn chợt hiện lên trong đầu khi nhìn thấy bóng lưng của chàng trai tóc nâu một lần nữa.

Seokjin trông đơn giản nhưng vẫn bắt mắt và quyến rũ trong bộ trang phục trắng thanh lịch. Điều đó nhấn mạnh hình dáng giống như người mẫu của cậu. Vẻ dịu dàng của cậu khiến Jungkook yếu đuối và thích thú. Hắn nhìn ra phía sau, đảm bảo rằng không có ai đến. Hắn cắn môi dưới đầy quyến rũ khi di chuyển đến gần lưng chàng trai tóc nâu, thu hẹp khoảng cách giữa họ. Jennie nhíu mày, tự hỏi tại sao hắn lại đến gần chàng trai tóc nâu.

Seokjin hơi thở gấp gáp khi làm rơi chiếc ly đang đựng trong bồn, tim cậu đập nhanh hơn, không thể cử động được khi Jungkook đột nhiên nắm lấy tay cậu từ phía sau và cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả vào gáy mình. Jungkook rướn người về phía trước, nhắm mắt, ngửi mùi hương của chàng trai tóc nâu khi hắn đóng vòi nước, bàn tay hắn vuốt ve đôi bàn tay ướt át của chàng trai tóc nâu theo đúng nghĩa đen, lần theo cánh tay, vai, lưng và đáp xuống vòng eo thon gọn của cậu, kéo cậu về phía mình. Seokjin hét lên rồi lạnh cóng ngoại trừ thở hổn hển, nuốt nước bọt và chớp mắt không ngừng.

"J-Jungkook, cậu đang làm gì vậy?"

Seokjin lầm bầm chỉ để đưa người kia trở lại thực tại nhưng thay vào đó cậu cảm thấy nhột nhột, mức độ thở tăng lên và cử động cơ thể một chút khi Jungkook bắt đầu đặt nụ hôn lên sau gáy và dái tai của cậu. Cơ thể hắn cảm thấy rắn chắc và mạnh mẽ trước Seokjin.

"Chỉ ... giúp cậu một tay."

Hắn thì thầm khi đưa một tay của mình vào đỉnh của chàng trai tóc nâu. Jennie trợn mắt há hốc mồm. Seokjin cố ngăn hắn lại nhưng trước khi cậu có thể Jungkook đã bắt đầu bóp và vuốt ve nụ hồng của cậu. Hơi thở của Seokjin dồn dập vì cảm giác đột ngột và cậu quay đầu lại. Hắn nhắm chặt mắt, giữ tay người kia từ bên ngoài, bóp đầu ngực từ bên trong, đồng thời mút sau gáy cậu. Cậu mím môi để kiểm soát tiếng rên rỉ của mình.

"J-Jungkook! * Thở gấp * dừng lại."

"Tôi cần cậu, Jin."

Jungkook nói trong khao khát khi tay hắn từ từ kéo xuống bụng của chàng trai tóc nâu. Hắn định luồn tay vào ống quần của người kia nhưng trước khi có thể Seokjin đã nắm lấy tay hắn và đẩy hắn ra khá khó khăn.

Seokjin quay lại thì chỉ thấy Jungkook loạng choạng lùi về phía sau nhưng may sao hắn không bị ngã, hắn giữ chiếc tủ phía sau. Jungkook mắt mờ đi và nhìn xuống, việc hắn không thể chạm, nắm, ôm và hôn chàng trai tóc nâu bởi vì cậu không có bất kỳ cảm xúc nào cũng như không thích hắn, khiến hắn đau lòng rất nhiều. Cùng lúc đó, khuôn mặt giận dữ của Seokjin chuyển sang tội lỗi và trở nên mềm mại khi nhận thấy khuôn mặt u ám của Jungkook. Cậu nhìn chằm chằm vào người kia, nuốt nước bọt và phập phồng.

Bầu không khí bao trùm bởi sự im lặng và Jennie nhếch mép cười với họ, dù hắn có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, Seokjin sẽ không bao giờ yêu hắn, Jungkook chỉ là của tôi. Cô ta nghĩ và mỉm cười.

Jungkook nghiến răng nghiến lợi nhìn xuống. Hắn cảm thấy xấu hổ với bản thân vì đã cưỡng bức Seokjin. Hắn muốn rời khỏi nơi đây khi hắn nhìn xuống. Hắn quay lại nhưng dừng lại khi cảm thấy cổ tay bị kẹp chặt. Hắn chớp mắt, nhíu mày và nhìn lên người duy nhất, là trái tim của hắn, Seokjin. Cậu nắm tay hắn và nhìn hắn chằm chằm. Jungkook nuốt nước bọt khi liếc nhìn bàn tay của chàng trai tóc nâu rồi lại nhìn cậu một lần nữa.

Trước khi hắn có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đã cảm thấy môi Seokjin áp chặt vào môi mình. Đôi mắt Jennie mở to, đôi môi của cô ta cũng vậy. Tay cậu ôm lấy má Jungkook, mắt nhắm nghiền, môi vẫn áp lên môi hắn.

Jungkook mắt và miệng đông cứng, mở to ra biểu lộ sự ngạc nhiên đến choáng váng, mặc dù hắn đang nhìn thẳng vào Seokjin, người đang rời môi khỏi người kia, lùi lại một chút, mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào mắt Jungkook. Hai tay Seokjin đặt lên vai người kia và Jungkook ôm eo cậu. Cả hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau. Hai trái tim hiểu nhau ngay cả trong im lặng.

"Nhéo tôi."

Seokjin chớp mắt bối rối nhưng vẫn làm như người kia nói. Jungkook rít lên, hắn chỉ sợ nếu đây cũng là một giấc mơ thì sao. Không lãng phí thời gian, hắn áp môi mình vào chàng trai tóc nâu. Seokjin nhanh chóng đáp lại và hôn lại hắn khi cậu ôm má hắn. Jungkook đẩy lưng Seokjin vào quầy Iceland, hôn cậu. Một lần, hai lần, cho đến khi hắn nếm trải và nhận ra rằng hắn sẽ không bao giờ có đủ. Hắn đột nhiên hôn cậu mạnh hơn, sâu hơn, với nhu cầu cấp bách cháy bỏng mà Seokjin chưa từng biết trước đây. Jennie, người đang xem tất cả cảm thấy khó chịu và kinh tởm, rời khỏi khu vực này ngay lập tức.

Bây giờ là 10 giờ đêm, không có ai trong nhà bếp ngoại trừ họ, môi trường không âm thanh, ánh sáng mờ ảo trong nhà bếp và Seokjin và hắn rất gần nhau, toàn bộ đều khiến Jungkook cảm thấy rất yêu.

Lưỡi hắn luồn vào trong miệng Seokjin, nhẹ nhàng nhưng đầy đòi hỏi, và nó không giống như những gì chàng trai tóc nâu từng trải qua, và cậu đột nhiên hiểu tại sao mọi người mô tả nụ hôn như tan chảy vì mỗi inch trên cơ thể cậu đều hòa vào trong cơ thể hắn. Những ngón tay Seokjin nắm chặt tóc người kia, kéo hắn lại gần. Mạch tim cậu đập rộn ràng và tim như muốn nổ tung. Cậu chưa bao giờ muốn bất cứ ai như thế này trước đây. Cậu khẽ rên rỉ, trầm thấp trong cổ họng, rồi vòng tay lại vòng qua cổ của người kia, dồn hắn vào người mình, đảm bảo không có khoảng cách giữa họ. Mùi thơm ngon nhất mà cậu có thể tưởng tượng và môi hắn có vị như mật ong.

Ở bên kia Jungkook cảm thấy tuyệt vời. Seokjin đặt tay lên khắp người hắn, và miệng cậu đã ở trên đầu hắn. Hắn muốn cậu gần hơn, gần hơn, gần hơn nữa. Hắn cần cậu chứ không ai khác, chỉ Seokjin. Tay hắn lướt khắp cơ thể trước và sau của Seokjin khi từ từ đưa cả hai tay vào bên trong ống quần của chàng trai tóc nâu và nắm lấy đôi mông trần mọng nước của cậu. Seokjin hét lên giữa nụ hôn của họ, cậu không thể đẩy ra cũng như tránh né nụ hôn. Hắn thực sự nghiện cậu, nụ hôn của cậu khiến hắn cảm thấy trọn vẹn, an toàn, thiên đường, tình yêu. Cậu rên rỉ khi cảm thấy Jungkook đang cương cứng áp vào mình. Cậu định đưa tay của mình vào dương vật đã cương cứng của người kia nhưng-

'Ring!ring!'

Cậu dừng lại khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhưng Jungkook thì không, hắn tiếp tục phá nát môi chàng trai tóc nâu và bóp mông cậu. Seokjin đặt tay lên vai Jungkook, nhẹ nhàng kéo ra. Jungkook nhìn Seokjin một cách khó hiểu với đôi môi hé mở, trán cả hai tựa vào nhau.

"Điện thoại ... điện thoại đổ chuông."

Seokjin lầm bầm với đôi mắt nhắm nghiền.

"Không phải của chúng ta."

Jungkook nhanh chóng lẩm bẩm khi ngả đầu sang một bên, chiếm lấy đôi môi sưng tấy của chàng trai tóc nâu một lần nữa, không phải ngây thơ, như một lời trêu chọc mà là nóng bỏng, bạo lực, đam mê và đòi hỏi. Seokjin muốn rút ra nhưng cậu đã thua, cậu hôn lại hắn cho đến khi nghe điện thoại đổ chuông lần nữa. Cậu biết rõ đó là nhạc chuông của ai, của Jungkook. Cậu nhẹ nhàng đẩy ra, lấy lại hơi thở, nhìn Jungkook chằm chằm.

"Đó là của cậu ... có thể là điều quan trọng."

Jungkook lắc đầu và ôm lấy má của chàng trai tóc nâu.

"Không có gì quan trọng hơn cậu cả."

Hắn im lặng khi chiếm lấy đôi môi của chàng trai tóc nâu một lần nữa và âu yếm với cậu. Hắn không thể ngừng hôn Seokjin. Hắn luôn muốn nhiều hơn thế. Mặt khác, Seokjin cũng cảm thấy như vậy, cậu thích hôn đôi môi thơm ngon đó của Jungkook nhưng đồng thời cậu không thể tập trung vào nụ hôn vì điện thoại liên tục đổ chuông.

"mmh ~ * đẩy ra * nghe máy trước đã."

Jungkook tức điên lên vì điện thoại của mình. Hắn rủa thầm nó, liếm môi, thở hổn hển, lấy nó ra khỏi túi quần, không nhìn tên người gọi, hắn quẹt nút xanh và giữ nó trên tai.

[Jungkook: Có chuyện gì không!]

Lúc đầu, hắn có vẻ tức điên nhưng khuôn mặt giận dữ của hắn thực sự sụp xuống và nước mắt ngập trong mắt. Seokjin, người đứng gần và trước mặt hắn, nhận thấy những thay đổi đột ngột của hắn. Cậu chớp mắt khi tiếp tục nhìn Jungkook, người đang bắt đầu rơi nước mắt khi cầm điện thoại.

"Jungkook."

Nhưng cái tên đã nói không đáp lại.

[Jungkook: A-anh-nói gì vậy?]

Hành động tiếp theo của hắn khiến Seokjin vừa lo vừa sợ. Hắn làm rơi điện thoại xuống sàn và chết cóng tại chỗ. Seokjin liếc nhìn điện thoại sau đó quay lại nhìn Jungkook. Hắn ôm tay.

"Jungkook? Này? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai đã gọi? Nói đi."

Nhưng Jungkook không nói một lời nào. Người kia im lặng và rơi nước mắt vì sợ Seokjin. Cậu lay Jungkook.

"Jungkook! Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?! Nói gì đi! Ai đã gọi cho cậu và tại sao cậu-"

"Bác ... Bác đi rồi."

Seokjin ngạc nhiên và ngừng lắc hắn.

"C-cái gì?"

"Bác chết rồi, Seokjin."

Đôi môi của cái tên vừa được nói hé mở, mắt mở to và nhìn Jungkook, người đang mất thăng bằng, quỳ xuống sàn, trước mặt chàng trai tóc nâu và bắt đầu gục xuống khi nhắm mặt lại. Seokjin chết lặng khi nghe tin này.

"Nếu tôi không đến gặp ông ấy, ông ấy có thể vẫn còn sống ... * nức nở * tôi đã giết ông ấy! CON ĐÃ GIẾT BÁC RỒI!"

Seokjin định thần lại khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Jungkook. Cậu quỳ xuống trước mặt Jungkook và ôm lấy khuôn mặt của hắn.

"Đ-đừng tự trách mình nữa, không phải-"

"LÀ TÔI!"

Seokjin nao núng khi Jungkook đột nhiên hét vào mặt và tiếp tục nức nở. Hắn giữ tay của chàng trai tóc nâu.

"Tại sao, Seokjin? ... Tại sao lại chỉ có tôi? Tất cả đều phải chịu đựng ... tất cả đều đau đớn ... TẠI SAO LUÔN LÀ TÔI!"

Hắn vỡ òa khi nhìn xuống. Seokjin tim đau nhói khi nhìn thấy cảnh này. Cậu lắc đầu và không cần suy nghĩ hai lần cậu kéo Jungkook vào một vòng tay thật chặt.

"Tại sao luôn là tôi, Jin ~?"

Jungkook rên rỉ trong vòng tay của chàng trai tóc nâu. Seokjin nước mắt lăn dài trên mắt và vỗ nhẹ vào lưng hắn.

"shssu ~ đó không phải lỗi của cậu ... Chúa chỉ thử thách cậu mà thôi ... Cậu có đủ mạnh mẽ để giải quyết mọi tình huống khó khăn trong cuộc sống của cậu không ... và tôi nghĩ ... Tôi nghĩ rằng ngài ấy vẫn chưa chơi đủ với cậu ... "

Cậu vừa thốt lên vừa rơi nước mắt. Jungkook khóc nức nở khi ôm lại chàng trai tóc nâu thật chặt. Seokjin vuốt ve mái tóc người kia.

Bác biết bác đang đứng trước ngưỡng cửa của tử thần và bác không thể vượt qua được.

Không, thưa bác. Bác sẽ không sao đâu, bác đã qua cơn nguy kịch.

Bác sẽ không sống được nữa, con trai ... và con sẽ không hiểu ý bác đâu.

Có gì đó rất lạ ...

Bác ấy vẫn ổn khi nói chuyện với mình chiều nay nhưng ...

Điều gì đã xảy ra đột ngột thế?

Làm thế nào mà nó lại xảy ra được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro