43. Khao khát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin ngồi một mình trên ghế sa lông, vừa đợi Jungkook vừa xem sách thiết kế hình xăm. Cậu ngáp một cái thật dễ thương khi nhìn lên chỉ để thấy đồng hồ treo tường rồi nhìn vào đồng hồ đeo tay, nó hiển thị 3 giờ trưa. Cậu lại ngáp một cái nữa. Cậu đã đợi Jungkook gần 4 tiếng đồng hồ, lưng đau điếng vì ngồi một chỗ. Cậu đặt cuốn sách trở lại bàn cà phê, ngồi dậy, duỗi tay, cổ, thắt lưng rồi đi vòng quanh, nhìn khắp nơi. Cậu chiêm ngưỡng những thiết kế trên tường mà không nhận ra Jungkook đã đi ra khỏi phòng, đứng sau lưng cậu.

"Cậu đợi lâu chưa?"

Cậu bối rối khi quay lại chỉ thấy Jungkook đang đứng phía sau, môi cậu hơi nhếch lên sau khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn sau vài giờ nhưng không lâu sau khi cậu nhận ra bàn tay của Jungkook.

Cái quái gì vậy?

Cậu nắm lấy tay phải của Jungkook.

"Cái này là cái gì?"

"Uhm, hình xăm?"

Seokjin khó chịu buông tay người kia một cách thô bạo.

"Đó là tất cả những gì cậu có trong 4 tiếng sao? Đùa tôi à?"

Seokjin bực bội khi khoanh tay một cách khó chịu.

Jungkook đã viết một cái gì đó giống như bảng chữ cái 'J.J.K.S.' và một số ký hiệu '(ღ➳♾️)' trên các đốt ngón tay của hắn. Đối với Seokjin, có vẻ như một số học sinh đang viết nguệch ngoạc trên tay của họ bằng bút. Cậu sôi máu lên vì đã mong đợi một số hình xăm hoành tráng, gọn gàng hoặc có thể là một chút sexy như cách cậu thường thấy trong các bộ phim hành động, chẳng hạn như Expendables? Nhưng khi nhìn thấy Jungkook lãng phí 4 tiếng của mình cho nét chữ nguệch ngoạc trẻ con này, cậu cảm thấy khó chịu.

Jungkook cười thầm với người bạn trai không vui của mình nhưng điều đó càng khiến Seokjin tức giận hơn.

"Yah! Cậu đang cười sao?! Tôi có giống như đang đùa với cậu không? Cậu -"

Cậu dừng lại và chớp mắt khi Jungkook bất ngờ chu môi.

Hai má cậu đỏ bừng, nhìn xung quanh, các nhân viên nữ cười khúc khích với họ và các nhân viên nam cũng sững sờ. Seokjin thiếu điều muốn đào cái hố để chui xuống vì cảm thấy quá xấu hổ. Cậu liếc lại Jungkook và đưa tay định đập hắn nhưng trước khi có thể Jungkook đã nắm lấy cổ tay và kéo cậu lại gần. Cậu hét lên và cơ thể ập vào người Jungkook. Mũi của họ chạm nhau và mắt nhìn nhau.

"Hãy nhớ rằng cậu đã nói không thích da trơn ..."

Ừ, tôi đang hối hận đây, đồ ngốc!

Seokjin nghĩ, nuốt nước bọt khi mở miệng định nói nhưng dừng lại khi Jungkook liếc xuống ngực mình rồi quay lại nhìn cậu.

"Tôi thực sự có hình xăm trên ngực và cánh tay của mình ... nó khá đặc biệt, thực sự đặc biệt và ... tôi muốn cậu ... chỉ cậu được nhìn thấy nó khi ở nhà ... trong phòng ngủ của tôi hoặc của cậu ... không phải trước mặt mọi người ở đây."

Seokjin không nói nên lời và chớp mắt.

"Nhưng nếu cậu vẫn muốn xem nó ở đây ... thì."

Hắn dừng lại khi đưa tay lên cúc áo sơ mi lụa của mình và bắt đầu cởi trong khi nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc nâu. Seokjin tròn mắt khi nhanh chóng nắm lấy tay hắn.

"C-cậu có điên không vậy?! Chúng ta đang ở nơi công cộng đó!"

"Tại sao? Cậu muốn xem nó mà phải không?"

Seokjin nuốt nước bọt khi nhìn chằm chằm vào phía sau Jungkook, ánh mắt của các nhân viên nữ và nam đều đổ dồn về phía họ. Cái cách mà cô gái đó nhìn chằm chằm vào họ, cậu cảm thấy khó chịu. Jungkook nhếch mép.

"Hay cậu không thích người khác nhìn cơ thể trần truồng của tôi ngoại trừ cậu?"

Seokjin xịu mặt đẩy Jungkook ra.

"Dẹp cái chuyện nhảm nhí này đi! Tôi-tôi không có và tôi không muốn nhìn thấy hình xăm của ... c-của cậu cũng được!"

Cậu tức giận khi bắt đầu rời khỏi cửa hàng. Jungkook cười khúc khích khi định đi theo Seokjin.

"Hai người trông thật dễ thương khi ở bên nhau!"

Jungkook dừng lại khi liếc nhìn nữ nhân viên, người đang có đôi mắt lấp lánh và nhìn hắn đầy yêu mến. Hắn mỉm cười.

"Có phải đang nói chúng tôi không?"

Cô gật đầu liên tục, điều này khiến Jungkook cười nhiều hơn.

"Dễ thương ... nhân tiện, cảm ơn!"

Hắn vừa nói vừa chạy sau Seokjin. Cô mỉm cười và nhìn họ.

"Aww ... Oppa, không phải họ giống như được sinh ra là dành cho nhau sao?!"

"Hmm, ừ, cậu ấy thật may mắn, bạn trai của cậu ấy đẹp trai như mẹ kiếp nhưng còn
anh ..."

Cô trừng mắt nhìn anh ta.

"Đêm nay anh ngủ một mình đi!"

Anh ta há hốc mồm.

"B-babe ... a-anh chỉ đùa thôi mà ... em là xinh nhất ... b-babe!"

.

.

.

.

.

Jimin giật bắn người khi lưng đập vào tường rồi liếc nhìn lại Taemin, người đang đứng đủ gần y.

"H-hyung-"

Trước khi y có thể nói hết câu, Taemin thô bạo gỡ bỏ chiếc khẩu trang của chàng trai tóc vàng và nắm lấy cổ y. Jimin nghẹn ngào khi nắm cổ tay đàn anh.

"h-hyung * sặc * d-dừng-"

"Cậu đã nói mọi chuyện với Jungkook rồi phải không?!"

Gã thì thầm-hét lên khi nhìn xung quanh.

"Họ ở đâu?"

"A-ai?"

"Cảnh sát. Cậu mang họ theo phải không?!"

Jimin thút thít khi cố gắng nuốt nước bọt.

"không, em không có."

"NÓI DỐI!"

"E-em ... * khụ * c-chỉ đến để nói chuyện thôi! ... t-tin em đi!"

Taemin nghiến răng, vẫn không tin y, gã ghì chặt lấy cổ Jimin. Đôi mắt của chàng trai tóc vàng trở nên mờ đi và những giọt nước mắt lăn dài trên má.

"T-tại sao * khụ * t-tại sao a-anh ... phản bội em, h-hyung."

Taemin mất cảnh giác, một tia sáng xuyên qua, gã thả cổ chàng trai tóc vàng ra và di chuyển ra khỏi chàng trai tóc vàng. Jimin ho khi ôm lấy cái cổ đau của mình. Taemin đứng hình.

"Em * ho * Em t-tin tưởng ... đã tin tưởng anh, hyung ... tại sao? CHỈ LÀ TẠI SAO?!"

Taemin cúi đầu.

"Anh xin lỗi."

Jimin nhìn đàn anh.

"Mọi thứ đều là dối trá, Jimin ... dù anh đã nói gì về anh và Jungkook ... anh không có ý định trả thù cậu ấy ... Anh thậm chí không biết cậu ấy là ai! Đó chỉ là một nhiệm vụ được giao, giết Jungkook."

Jimin nuốt nước bọt khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Taemin, người vẫn đang nhìn xuống.

"Anh khốn khổ lắm, Jimin! Và anh cần tiền, anh cần số tiền chết tiệt này để cứu cha mình!"

Jimin chớp mắt.

"Cha anh là tất cả đối với anh và ông ấy đang chiến đấu với căn bệnh ung thư. Ông ấy là người thân duy nhất của anh. Anh không thể nhìn thấy ông ấy chết được! Bác sĩ nói rằng ông ấy có thể chữa khỏi nếu họ phẫu thuật ung thư nhưng anh không có đủ tiền để phẫu thuật. Anh đã mất việc vì một tên khốn. Người quản lý chết tiệt của anh đã sa thải anh vì anh đã làm đổ cà phê lên áo của một tên khốn giàu có. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vậy mà anh ta đã sa thải anh vì anh đã to tiếng với gã đó."

Taemin sụt sịt.

"Anh bị mất việc làm. Tiền tiết kiệm của anh không đủ cho cuộc phẫu thuật và anh không biết mình nên làm gì? Hay nên làm thế nào để có được số tiền lớn đó? Anh gần như bỏ cuộc và quyết định vay tiền từ một số nợ bất hợp pháp ... nhưng sau đó anh gặp ông ta. Anh không biết ông ta là ai. Ông ta tự nguyện đến gặp anh và yêu cầu anh làm việc này. Ông ta không phải là người đòi nợ, ông ta trông thực sự giàu có và anh không biết làm thế nào mà ông ta có thể tìm thấy hay biết về anh. Anh chưa bao giờ nhìn thấy mặt ông ta, ông ta luôn đeo khẩu trang. Ông ta cho anh xem ảnh của Jungkook, bố mẹ cậu ấy, Seokjin và em. Ông ta kể cho anh mọi thứ về cậu ấy và chuyện gì đang xảy ra giữa ba người. Ông ta yêu cầu anh sử dụng em làm mồi nhử để theo dõi Jungkook và anh đã đồng ý làm điều này chỉ vì ông ta nói sẽ cho anh rất nhiều tiền ... "

Jimin chớp chớp đôi mắt to và nuốt nước bọt.

"Mặc dù lúc đầu anh đã từ chối, nhưng cuối cùng anh chấp nhận lời đề nghị vì cha mình ... anh không còn thời gian để nghĩ những gì anh chấp nhận làm là tốt hay xấu ... anh đã nghĩ không có gì sai khi theo dõi ai đó cho đến khi anh nhận được tin nhắn của em về cuộc gặp gỡ của cậu ấy với bác cậu ấy. Anh nói cho ông ta và anh bắt đầu hiểu đây không chỉ là việc theo dõi mà là giết ai đó. Ông ta yêu cầu anh giết cả hai người, anh từ chối nhưng ông ta đe dọa anh rằng ông ta sẽ không trả tiền cho anh cho đến khi anh hoàn thành công việc của mình. Anh không thể suy nghĩ và anh đã làm như ông ta nói ... nhưng bây giờ anh hối hận ... vì sự ích kỷ của mình, anh đã giết một người và trở thành một kẻ sát nhân."

Đôi mắt đẫm lệ của gã chạm vào mắt Jimin.

"Cha anh giờ vẫn còn sống nhưng cảm giác tội lỗi vẫn ám ảnh anh, nếu ông ấy biết anh đã cứu ông ấy bằng số tiền tội lỗi này, ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Ông ấy sẽ hận anh! ... Đó là lý do anh quyết định đầu hàng trước cảnh sát ... anh muốn sửa chữa mọi thứ mà anh đã làm hỏng ... anh cảm thấy rất xấu hổ khi phải đối mặt với em ... đó là lý do tại sao anh từ chối cuộc gọi của em ... nhưng khi em nhắn tin cho anh vào sáng hôm nay, anh biết em đã phát hiện ra mọi thứ và muốn gặp anh bằng cách sử dụng tên của Jungkook."

Taemin chớp mắt khi nắm lấy tay chàng trai tóc vàng.

"Anh ... anh thực sự xin lỗi, Jimin ... anh không bao giờ muốn phản bội em. Anh rất muốn nói cho em biết sự thật nhưng hoàn cảnh bây giờ khiến anh câm nín ... anh thề là sẽ sớm đầu hàng với cảnh sát, tin anh đi."

Jimin thở dài khi đưa tay ra khỏi Taemin.

"Anh nghĩ rằng anh có thể khắc phục điều này bằng cách đầu hàng trước cảnh sát?"

"A-anh có thể làm gì khác?"

"Anh sẽ đầu hàng, vậy còn người đàn ông đó thì sao? Anh nghĩ cảnh sát có thể bắt được ông ta sao? Anh thậm chí còn không nhìn thấy mặt ông ta, vậy làm thế nào mà anh đưa ông ta cho cảnh sát ... Và anh nói ông ta trông giàu có, nếu ông ta dùng tiền của mình và trốn tránh sự thật thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta làm bất cứ điều gì với cha anh khi biết anh phản bội ông ta hoặc điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta tìm một người khác để giết Jungkook?"

Taemin nuốt nước bọt và đôi mắt của gã chạy đi chạy lại đây đó với vẻ căng thẳng.

"T-tại sao anh lại quên mất hậu quả chứ?"

Jimin hậm hực.

"Anh phải gặp ông ta, giả vờ như anh vẫn còn làm việc cho ông ta ... có thể cho đến khi chúng ta tìm ra lý do tại sao ông ta muốn giết Jungkook và đây là cách duy nhất anh có thể sửa chữa những lỗi lầm của mình."

"Em nói đúng, anh không biết ai đứng sau tất cả những điều này nhưng anh chỉ biết tên của ông ta, ngoại trừ-"

"Tên? Tên ông ta là gì?"

"M-marco"

.

.

.

.

.

"Woah, đây có phải là rạp chiếu phim không?"

Seokjin nghẹn ngào khi nhìn Jungkook, người có vẻ choáng váng sau khi xem màn hình rạp chiếu phim.

"Đừng nói với tôi rằng cậu chưa bao giờ đi xem phim nha."

"Cậu có tin không nếu tôi nói đây là lần đầu tiên tôi đến rạp?"

Seokjin sửng sốt khi nhìn Jungkook cười, đi về phía hàng ghế của họ và ngồi vào chỗ. Hắn ngồi khi nhìn chàng trai tóc nâu, người vẫn còn bị sốc. Hắn mỉm cười khi vẫy tay với cậu rồi gõ vào chỗ ngồi bên cạnh.

"Cậu đang làm gì ở đó thế? Đến đây!"

Seokjin định thần lại khi đi về phía Jungkook, ngồi xuống bên cạnh hắn. Đôi mắt cậu không bao giờ rời Jungkook.

"Đó là một lời nói dối, phải không?"

"Hmm?"

"Cậu thực sự chưa bao giờ đi đến bất kỳ rạp chiếu phim nào trong cả cuộc đời?"

Jungkook cười khúc khích.

"Không."

"Cái gì? T-thật sao?"

Jungkook cười khúc khích.

"Tôi vẫn không thể quên ... tôi đã cầu xin bố mẹ như thế nào, muốn họ đưa tôi đến rạp chiếu phim khi một người bạn của tôi chia sẻ kinh nghiệm sân khấu đầu tiên của cậu ấy với chúng tôi khi ở trường."

Hắn cười khúc khích sau khi nói.

"Bố mẹ không cho cậu đi?"

Jungkook nhìn Seokjin rồi lắc đầu.

"Không, mẹ tôi đấy, bà ấy bảo vệ quá mức. Bà ấy không thô lỗ nhưng bà ấy yêu tôi rất nhiều. Bà ấy không bao giờ để tôi đi đâu một mình, kể cả khi tôi đi học. Bà ấy nghĩ rằng tôi có thể bị bắt cóc và bom nổ trên đường phố."

Seokjin cười khúc khích.

"Và sau đó những gì đã xảy ra?"

"Không có gì, bố tôi đã sắp xếp cho tôi một phòng nhỏ tại nhà và khiến tôi tin rằng đó mới gọi là rạp chiếu phim."

Seokjin bật cười ra khỏi ghế và Jungkook cũng cười theo.

Cả hai đều cười lớn hơn, mọi người trong rạp chiếu phim ngượng ngùng với họ nhưng họ vẫn cười khúc khích. Seokjin bình tĩnh lại.

"Không ... bố cậu không bênh cậu sao?"

"Cả hai chúng tôi đều biết mẹ tôi cứng đầu như thế nào. Nếu chúng tôi phớt lờ lời nói của bà, bà sẽ khó chịu và bỏ ăn. Vì vậy, về cơ bản, hầu hết các lần tôi đều cố gắng hết sức để không làm tổn thương bà bằng cách gật đầu đồng ý bất cứ điều gì bà nói."

"Trời ơi, sao chồng nào cũng giống nhau vậy?"

Seokjin cười toe toét, Jungkook cũng vậy.

"Tôi biết ... ông ấy chỉ ... Ông ấy chỉ yêu bà ấy rất nhiều ..."

Seokjin ngừng cười khi người kia nói với giọng trầm. Cậu nhìn chằm chằm vào hắn và có thể cảm nhận được sự khó chịu trong giọng điệu của người kia.

"Jungkook"

Cái tên đã được nói cố gắng mỉm cười khi nhìn Seokjin.

"Cậu có biết hạnh phúc là gì không, Seokjin? Cuộc hôn nhân sắp đặt với người chúng ta yêu ... Họ là người yêu của nhau trước khi trở thành vợ chồng ... Tôi chưa bao giờ thấy ai quan tâm hoặc yêu bà ấy nhiều hơn ông ấy cả ... nhưng ông ấy vẫn tìm một người phụ nữ khác ... "

Seokjin nhìn Jungkook chằm chằm, người nở một nụ cười nhạt sau đó nhìn xuống.

"Điều đáng buồn nhất của sự phản bội là không bao giờ đến từ kẻ thù của chúng ta."

Seokjin đặt lòng bàn tay mình lên tay Jungkook.

"Jungkook, làm ơn."

Cái tên vừa được nói sụt sịt và nước mắt lăn dài.

"Câu hỏi duy nhất của tôi là ... còn chúng tôi thì sao? Ông ấy thậm chí còn kết hôn với bà ta! Nếu ông ấy thực sự yêu tôi và mẹ, ông ấy đã không làm như vậy, tôi nói đúng không?"

Jungkook bật khóc. Cảm ơn Chúa, rạp hát có ít đám đông hơn, cộng với chỗ ngồi của họ ở tầng 7, khu vực phía trên, nên mọi người không thể nhận ra họ. Seokjin kéo và dựa đầu hắn vào vai mình, vuốt ve mái tóc của hắn. Jungkook giật mạnh chiếc áo khoác màu hồng của chàng trai tóc nâu, vùi mặt vào vai chàng trai tóc nâu và rơi nước mắt.

"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy, không bao giờ."

Hắn rên rỉ khi Seokjin vuốt tóc mình.

"C-cậu có nghĩ ông ấy cố ý làm vậy không?"

Jungkook ngước nhìn chàng trai tóc nâu, nuốt nước bọt và nhíu mày.

"Ý-ý cậu là gì?"

"Ý tôi là cậu đã nói ông ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc cưới bà ta bởi vì ... ông ấy đã khiến bà ta ... có thai-"

Seokjin dừng lại khi Jungkook buông ra.

"Vì vậy, cậu nói những gì ông ấy đã làm với chúng tôi là đúng?"

Seokjin nuốt nước bọt và lắc đầu.

"Không, ý tôi là, chúng ta không biết chính xác điều gì đã xảy ra. Những gì chúng ta thấy chủ yếu phụ thuộc vào những gì chúng ta tìm kiếm. Cậu không bao giờ thực sự hiểu được một người cho đến khi cậu xem xét mọi thứ theo quan điểm của mình. Tất cả chúng ta đều có quan điểm khác nhau để xem mọi thứ, vậy nếu bố cậu- "

"Không."

Jungkook cắt lời Seokjin.

"Hãy để tôi nói hết đã."

"Không ... tôi không muốn nghe bất cứ điều gì về ông ấy. Thực ra tại sao chúng ta lại đưa chủ đề này vào đây ngay từ đầu? Chúng ta đến để dành thời gian bên nhau và ... tôi không muốn làm hỏng tâm trạng của mình bằng cách nói về ông ấy."

"Nhưng mà-"

Seokjin dừng lại khi Jungkook dựa vào vai cậu và giữ cánh tay cậu.

"Làm ơn đi Seokjin ..."

Sau đó cậu không nói gì nữa, để Jungkook ở nguyên vị trí đó, thở dài, im lặng bắt đầu xem phim, Jungkook cũng vậy.

...........

"Cậu vẫn còn giận tôi vì tôi không cho cậu nói à?"

Jungkook hỏi khi nhìn Seokjin, người ngồi bên cạnh, trông rất sợ hãi, lo lắng và ôm chặt đùi.

Cả hai người hiện đang ở trong toa tàu lượn, chờ đi tàu lượn cùng với nhiều người khác. Tim Seokjin đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu có thể cảm thấy lo sợ về thần kinh của mình. Jungkook rất thích đi tàu lượn siêu tốc và hắn đã đưa cậu đến đây nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ Jungkook sẽ rủ cậu chơi cùng. Lúc đầu cậu từ chối vì sợ hãi nhưng khi Jungkook chế nhạo, cậu đã quyết định làm điều đó và cậu bắt đầu sợ hãi.

Cậu thở ra đầy run rẩy và nuốt nước bọt.

"Tôi-tôi không! C-cậu có thể yên lặng trong 5 phút không?!"

Jungkook cười khúc khích.

"Cậu sợ không?"

Seokjin giả vờ như đó không phải là vấn đề lớn đối với cậu.

"Không ... tôi không sao."

Jungkook không thể ngừng cười vì chàng trai tóc nâu. Khi tàu lượn bắt đầu di chuyển chậm, Seokjin nhắm chặt mắt và giữ dây nịt vai.

Chúa ơi cứu con!

Jungkook lắc đầu mỉm cười khi quyết định nắm tay chàng trai tóc nâu nhưng trước khi có thể, Seokjin đã nắm chặt lấy tay hắn.

Jungkook có thể cảm thấy chàng trai tóc nâu đang lo lắng như thế nào qua bàn tay đầy mồ hôi và run rẩy của mình. Hắn mỉm cười khi tiến lại gần khuôn mặt của chàng trai tóc nâu, nhìn cậu. Hắn mỉm cười một lần nữa khi nhận thấy đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt căng thẳng của cậu.

"Em yêu ... nếu cậu sợ hãi thì hãy tưởng tượng như cậu đang ở trên người tôi, nhìn dương vật của tôi với một nụ cười gợi tình rồi nhảy lên, di chuyển về phía trước và phía sau, cưỡi dương vật tôi chứ không phải tàu lượn, hmm?"

Hắn thủ thỉ. Seokjin mở to mắt khi nhìn Jungkook, người đang nhếch mép nhìn cậu.

"Sẵn sàng chưa?"

Seokjin khó chịu nghiến răng.

"Cậu-ah ~!"

Cậu dừng lại và bắt đầu hét lên khi chiếc tàu lượn đột ngột hạ xuống. Cậu nhắm mắt lại và ôm chặt lấy vòng tay của Jungkook. Một tay khác của Jungkook cầm gậy tự sướng và chụp lại những khoảnh khắc hạnh phúc của họ. Hắn hét lên đầy phấn khích và cả hai có thể cảm thấy gió thổi ào ào vào mặt. Hắn cười và tận hưởng khoảnh khắc, cũng nhìn trộm người bạn trai sợ hãi của mình đang hét lên và không chịu mở mắt. Hắn thấy thật dễ thương. Hắn hạnh phúc, hạnh phúc và rất hạnh phúc. Đó là một trải nghiệm vô cùng ly kỳ đối với hắn nhưng đối với Seokjin thì không, cậu ghét nó.

........

"Cậu ổn chứ? Cậu có muốn tôi lái xe không?"

Jungkook hỏi và cười khúc khích sau khi họ đi ra khỏi công viên giải trí. Hắn yêu vẻ ngoài rối rắm và mệt mỏi của chàng trai tóc nâu. Seokjin lườm Jungkook rồi lên xe. Jungkook cười khúc khích và cũng lên xe.

"Thật tuyệt vời, tôi nghĩ chúng ta nên đến đây một lần nữa."

"Cậu muốn kết liễu tôi hay gì?"

Jungkook cười khúc khích.

"Nếu cậu sợ hãi như vậy thì tại sao ngay từ đầu cậu đã đưa tôi đến đây?"

Seokjin định mở miệng nói nhưng dừng lại, hì hục nổ máy, tập trung nhìn đường.

........

Seokjin nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nó đang hiển thị 10h30 tối rồi nhìn Jungkook, người đang ngồi đối diện cậu và ăn pizza một cách ồn ào.

Hiện họ đang ở trong cửa hàng bánh pizza ngon và nổi tiếng. Jungkook liếm đôi môi mọng của mình và gắp thêm một miếng bánh pizza pepperoni gà cho vào miệng. Họ cũng gọi ít tôm chiên giòn. Hắn đặt một đống tôm lên đĩa của mình và nhúng chúng trong nước sốt ngọt ngào như kem. Hắn liếm những ngón tay dính đầy kem và phô mai. Hắn giật lấy một lát bánh pizza lớn khác, thấm chúng trong nước sốt và đưa vào miệng. Chiếc bánh pizza quá dày để có thể nhai bằng miệng.

Seokjin, người đang bí mật quay video Jungkook trong điện thoại của mình không thể ngừng nhìn hoặc mỉm cười. Jungkook thích ăn từng món một. Cậu không bao giờ mong đợi người kia ăn như một con lợn, cậu nghĩ rằng chỉ có mình cậu thôi, người yêu thức ăn rất nhiều. Cậu mỉm cười với suy nghĩ của mình, nhìn xuống và ăn khoai tây chiên.

Jungkook thoa khăn ăn mỏng manh lên đôi má đầy thịt của mình trước khi nói.

"Woah ~! Hương vị này đạt một cấp độ tuyệt vời! Tôi no rồi."

Seokjin nhìn người kia nhưng mắt cậu bắt gặp nước sốt dính ở khóe miệng Jungkook. Cậu lắc đầu và lấy khăn giấy lau miệng. Jungkook chớp mắt khi cười ngượng ngùng.

"Cậu đã bao giờ ăn pizza chưa? Cậu hành động như một đứa trẻ vậy."

Jungkook mỉm cười khi mở miệng nói nhưng-

"Tôi hiểu rồi! ... Mẹ cậu đã bảo vệ quá mức và bà ấy không bao giờ cho cậu ăn nó vì bà ấy nghĩ rằng nó không tốt cho sức khỏe của cậu, tôi nói đúng chứ?"

"Hừm ... đúng một nửa."

"Huh?"

Jungkook cười toe toét khi lắc đầu. Seokjin nhíu mày.

"Cậu nói đúng, mẹ tôi không bao giờ để tôi ăn như vậy nhưng tôi và bố đôi khi lén ăn thật no, chủ yếu là vào ban đêm, bí mật, sau khi mẹ đi ngủ."

Seokjin cười và lắc đầu.

"Đúng là cha nào con nấy."

...........

Seokjin hai tay ôm lấy tay lái và mắt nhìn ra đường. Cả hai hiện đang trở về nhà. Đồng hồ đeo tay hiển thị 11h30 tối.

Bầu trời đêm là một loại màu đen đặc biệt, loại chỉ muốn chứa các ngôi sao và giúp chúng tỏa sáng hơn. Seokjin mở của sổ khi hít lấy làn gió trong lành. Cậu liếc sang bên cạnh chỉ thấy Jungkook đang tựa đầu vào gối, mắt nhắm nghiền và đang ngái ngủ ngon lành. Seokjin cố gắng không cười nhưng cậu đã thất bại. Cậu mỉm cười trìu mến khi nhìn chằm chằm vào người kia. Cậu dừng xe, quay lại nhìn người kia đang ngủ say. Cậu đưa tay lên vai Jungkook và lay hắn.

"Jungkook"

Cái tên vừa được nói mặt nhăn lại và rên rỉ. Seokjin cười khúc khích nhưng lại lay hắn một lần nữa.

"Jungkook, dậy đi."

Hắn từ từ mở mắt và nhìn thẳng vào Seokjin, người đang mỉm cười sau đó chỉ ngón trỏ về phía trước, yêu cầu hắn nhìn thẳng. Jungkook chớp mắt khi nhìn phía trước qua cửa sổ xe và mở to mắt. Hắn ngồi vững vàng, từng chút một bước xuống xe. Mắt không bao giờ rời quang cảnh trước mặt. Hắn bước về phía trước, đứng trước mui xe của mình. Nơi ấy bàng bạc, gió lạnh, tiếng sóng và ánh trăng rằm làm hắn bừng sáng. Hắn mỉm cười.

"Ánh trăng."

Mặt trăng là một chiếc đĩa màu xám trắng đang chèo thuyền trên biển không mây. Vào lúc đó, hắn nhận ra mình hiện đang đứng ở rìa đại dương và dưới ánh trăng. Mặt trăng thật đẹp. Hắn không biết làm thế nào nhưng mọi thứ đang xảy ra ngày hôm nay là điều mà hắn khao khát làm và khao khát được nhìn thấy từ khi còn bé.

"Chúc mừng sinh nhật cậu ~"

Hơi thở của Jungkook dồn dập và hắn chớp mắt.

"Chúc mừng sinh nhật cậu ~
Chúc mừng sinh nhật anh yêu, Kookie ~
Chúc mừng sinh nhật."

Hắn quay lại chỉ để nhìn thấy Seokjin đang cầm một chiếc bánh sinh nhật và mỉm cười với mình thật đẹp trong ánh sáng của những ngọn nến.

"Chúc mừng sinh nhật."

Lời nói rời khỏi môi cậu. Mắt hắn mờ đi. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu sáng ấy. Miệng muốn nói nhưng không có gì phát ra. Hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đang chuyển động một cách chậm rãi. Seokjin mỉm cười khi nhìn ra biển rồi lại nhìn ngọn nến, gió thổi mạnh hơn cậu nghĩ.

"Yah, nhanh lên, ước gì đó và thổi nến đi, nó sắp tắt rồi nè, nhanh lên!"

Jungkook định thần lại khi nhắm nghiền đôi mắt đẫm lệ, nắm chặt tay, mỉm cười và ước một điều gì đó. Hắn mở mắt ra chỉ để nhìn thấy Seokjin, người đang mỉm cười và yêu cầu hắn thổi nến. Hắn mỉm cười khi thổi nến. Seokjin mỉm cười khi tinh nghịch chấm kem lên mũi Jungkook và đặt bánh lên mui xe.

"Cậu có bất ngờ không?"

"L-làm thế nào mà cậu biết-"

"Ồ, chờ chút, tôi quên quà rồi."

Cậu chạy về phía chiếc xe và mở cửa lấy một thứ gì đó trong một chiếc hộp nhỏ, chạy lại chỗ Jungkook và đưa chiếc hộp đó cho hắn.

"Đây ... tôi không phải là tỷ phú như cậu hay những người bạn khác của cậu ... đây là những gì tôi có thể cố gắng với số tiền tiêu vặt của mình. Tôi nghĩ tôi muốn tặng cậu một thứ gì đó tuyệt vời trong ngày sinh nhật của cậu, đó là một chiếc vòng tay, được cá nhân hóa tên của cậu và ngày sinh của cậu... đừng bao giờ nhầm, được chứ?"

Jin giúp hắn đeo nó vào cổ tay của mình. Jungkook nhìn chằm chằm vào chiếc vòng. Hắn mím môi lại cố gắng không khóc.

"Thực ra hôm nay Mingyu gọi cho cậu, ý tôi là sáng hôm qua nhưng cậu đang say giấc nồng nên tôi đã nghe máy. Cậu ấy hỏi về bác của cậu, chúng tôi nói chuyện thì cậu ấy nói ngày 1 tháng 9 là sinh nhật của cậu, ý tôi là hôm nay. Cậu ấy cũng nói cậu đã quên ... ý tôi là cậu không bao giờ tổ chức sinh nhật sau khi bố cậu qua đời."

Mẹ ơi, bố quên rằng ngày mai là sinh nhật của con sao?

Bố sẽ không đâu. Có thể bố đang bận việc nhưng bố sẽ không bao giờ quên sinh nhật của con. Hãy nhớ lại cách bố thức dậy, bế con vào lòng và thì thầm 'Chúc mừng sinh nhật con nhé'?

Và bố sẽ dành tặng con một món quà bất ngờ tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay!

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi khi hắn nhìn xuống. Hắn thực sự bắt đầu suy sụp. Seokjin kéo hắn vào vòng tay ôm thật chặt. Jungkook giật mạnh chiếc áo khoác màu hồng của chàng trai tóc nâu và vùi mặt vào gáy cậu. Seokjin mỉm cười và vuốt ve mái tóc của hắn.

"Đừng khóc trong ngày sinh nhật của mình ... và nếu cậu tự hỏi tại sao tôi lại tặng cậu chiếc vòng tay ngày sinh cá nhân hóa này thì ... Bất cứ khi nào cậu nhìn vào nó, nó sẽ nhắc nhở cậu rằng cậu đã có sinh nhật và cậu nên chúc mừng nó một cách vui vẻ như những người khác ... "

Jungkook không thể ngừng khóc. Hắn cảm thấy rất vui và buồn cùng một lúc. Hắn hạnh phúc vì Seokjin ở đây với mình trong ngày sinh nhật của hắn, chúc mừng hắn ... đồng thời hắn cảm thấy buồn vì bố mẹ mình, đặc biệt là bố hắn không ở đây, không ở bên cạnh hắn.

Seokjin ôm lấy khuôn mặt của hắn, nâng nó lên, lau nước mắt và bắt hắn nhìn mình.

"Tôi đã nói đừng khóc nữa mà."

Jungkook sụt sịt khi ôm chàng trai tóc nâu một lần nữa. Seokjin mỉm cười.

"Mingyu có nói với cậu về những gì tôi thích không?"

"Uhm, tôi có hỏi."

Jungkook lùi ra nhìn Seokjin rồi nhếch mép.

"Cậu đang cố gây ấn tượng với tôi?"

Seokjin nghẹn ngào khi Jungkook cười khúc khích.

"Gây ấn tượng cái đầu cậu! Tôi ... Tôi chỉ ... Tôi chỉ không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn bã hay khó chịu của cậu ... ít nhất là không phải vào ngày sinh nhật của cậu ... và để biết thông tin của cậu, tôi đã không sử dụng bất kỳ số tiền nào của cậu cả, tôi đã đưa cậu đến những nơi đó với số tiền của tôi, ok?"

Jungkook không làm gì mà chỉ cười khúc khích.

"Tôi chưa bao giờ hạnh phúc hơn lúc này ... cảm ơn rất nhiều, Seokjin."

Cả hai đều không cắt đứt giao tiếp bằng mắt cho đến khi nước chạm chân. Một người nhìn sang chỗ khác và một người khác nhìn xuống nhưng cả hai đều mỉm cười.

"Uhm ... c-cậu có muốn quay video selfie với ánh trắng trước khi về không?"

Jungkook gật đầu. Seokjin nắm lấy cây gậy tự sướng của mình, di chuyển nó tới trước, tìm kiếm góc độ tốt trong khi Jungkook đứng đằng sau, mỉm cười và nhìn chằm chằm vào cậu một cách trìu mến.

"Được rồi, cười-"

muah!

Seokjin tròn xoe mắt lạnh lùng, môi hé mở, nuốt nước bọt và nhìn vào màn hình một cách vô hồn khi Jungkook bất ngờ hôn lên má. Cậu chớp mắt nhìn Jungkook trong khi cầm cây gậy, đôi mắt nâu bắt gặp người kia. Cậu nuốt nước bọt, ánh mắt lấp lánh di chuyển trên môi người kia. Cậu chớp mắt và không cần suy nghĩ hai lần chiếm lấy đôi môi mật ngọt của Jungkook.

Khi đôi môi của Seokjin đặt lên môi hắn, Jungkook ôm lấy tay và ôm lấy eo của chàng trai tóc nâu, xoay người cậu lại và kéo cậu về phía mình, gần hơn, gần hơn và nhiều hơn nữa. Lưỡi hắn lướt qua và bắt đầu lang thang trên khóe miệng của chàng trai tóc nâu, làm nụ hôn sâu hơn. Cả hai đều không nhận ra chiếc điện thoại của chàng trai tóc nâu đang ghi lại khoảnh khắc hôn nhau của họ. Seokjin thả gậy tự sướng của mình cùng với điện thoại xuống cát và ôm lấy khuôn mặt của hắn rồi từ từ ôm lấy cổ hắn, nắm lấy tóc hắn và kéo hắn lại gần hơn, hôn hắn ngày càng sâu hơn.

Uhm ... c-cậu có thể cho tôi biết về sở thích của cậu ấy không?

Jungkook rất thích xăm nhưng cậu ấy chưa bao giờ đi xăm và tôi không biết lý do ...

Cậu ấy thích gì nữa?

Cậu ấy thích ...

Cho đến bây giờ Seokjin thực sự không biết cảm giác của tình yêu hay tại sao cậu lại muốn thực hiện mong muốn của Jungkook ... nhưng tất cả những gì cậu biết là có một nụ cười mà cậu không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi nhìn thấy, đôi bàn tay mà cậu không bao giờ muốn buông ra, đôi mắt và đôi môi mọng mà cậu không bao giờ muốn bỏ qua.

Cậu chỉ thích nhìn hắn cười.

Cậu nghĩ khi cả hai cứ hôn nhau mà không chút lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro