45. Thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Seokjin: C-Cái gì? B-bố mẹ đ-đến vào ngày mai?]

[Bố: Ừ! Thực sự sẽ mất nhiều tháng con đến đó và bố mẹ không có thời gian để thăm con. Vì vậy, bố mẹ quyết định đóng cửa hàng trong một ngày sau đó đến thăm con, vui không?]

Seokjin lạnh cóng khi nuốt nước bọt.

Ông Kim và bà Kim là một người bán hàng rong, bán mandu (bánh bao) và sundae (xúc xích huyết) cổ điển của Hàn Quốc tại Chợ Gwanghui và Chợ Jeil Pyeonghwa, Seoul. Seokjin không phải là con của một triệu phú nhưng cậu là con của hai người yêu mình vô điều kiện. Cậu tự hào về bố mẹ của mình ... Và tất nhiên cậu rất vui vì họ có thời gian đến thăm mình nhưng khi họ đến, cậu không biết họ sẽ phản ứng thế nào nếu biết về việc cậu không ở ký túc xá mà ở nhà của Jungkook? Hoặc nếu họ hỏi Jungkook là ai? Họ chỉ biết Jimin và cậu chưa bao giờ chia sẻ bất cứ điều gì về Jungkook. Cậu nên nói gì nếu họ hỏi hắn là ai và tại sao cậu lại ở đây?

["Jin? Alo? Gongju?!"]

Jungkook cười khúc khích khi bố mẹ của chàng trai tóc nâu gọi cậu bằng biệt danh.

"Gongju?"

Seokjin định thần lại khi trừng mắt nhìn hắn và lẩm bẩm 'im đi'.

[Seokjin: B-bố mẹ không thể đến, Abeoji!]

Jungkook nhíu mày.

[Bố: Hả? Nhưng tại sao?]

[Seokjin: T-tại sao? Uhm, b-bố mẹ chỉ không thể, tình hình là-]

Seokjin hét lên và dừng lại khi Jungkook giật lấy điện thoại của cậu và-

[Jungkook: Đừng nghe cậu ấy nói thưa bố. Bố mẹ luôn được chào đón để đến đây, chỉ cần gọi cho chúng con khi bố mẹ đến nhé]

Seokjin mở to mắt rồi nhíu mày.

"Cậu đang làm gì vậy?!"

Nhưng Jungkook chỉ cười và nháy mắt với cậu.

[Bố: Uhm, tôi có thể biết cậu là ai không? Con tôi-]

[Jungkook: * cười * Cậu ấy ở đây ... Thực ra ... con là Jungkook, là của Seokjin ...]

Chàng trai tóc nâu kinh hãi nhìn hắn chằm chằm. Jungkook nhếch mép.

[Jungkook: Bạn]

Seokjin thở ra rồi nhìn hắn đầy khó chịu.

[Bố: Ồ? Uhm, chào con trai. Chú thực sự xin lỗi nếu chú ăn nói không tốt. Thành thật mà nói, Seokjin không bao giờ giới thiệu con với chúng ta, đó là lý do tại sao-]

[Jungkook: Được rồi, bố. Chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai. Vậy mấy giờ bố mẹ đến ạ?]

[Bố: Uhm, chú sẽ nhắn cho Seokjin về lịch trình tàu hỏa, con trai]

[Đó có phải là Jimin không?]

[Bố: Không, Jeong ... Jungguk]

Jungkook mỉm cười vì cách mà bố của chàng trai tóc nâu đánh vần tên của hắn khi mẹ cậu 'hỏi' chồng mình.

[Jungkook: Vậy thì tuyệt vời, bọn con sẽ đến đón chú vào ngày mai]

[Bố: Chắc chắn rồi, con trai. Rất vui được nói chuyện với con, chú cúp máy đây, chúc con ngủ ngon. Chúng ta sẽ gặp lại các con vào ngày mai]

[Jungkook: Chú cũng vậy ạ, chúc ngủ ngon]

Hắn cúp máy, mỉm cười khi nhìn Seokjin của mình, người đang khoanh tay, nhướng một bên lông mày. Jungkook đưa lại điện thoại cho chàng trai tóc nâu.

"Điện thoại của cậu đây."

Seokjin cầm lấy và-

"Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Tại sao cậu lại muốn họ đến đây?!"

"Và tại sao không?"

Seokjin đảo mắt.

"Đừng đùa nữa Jungkook! Tôi không ở kí túc xá và nếu họ hỏi tại sao tôi lại ở đây, tôi nên nói gì? Cậu có muốn tôi nói với họ về thỏa thuận của chúng ta không?!"

"Vậy thì đừng nói."

"Sao cơ?"

"Nói dối không phải lúc nào cũng sai ... và cậu nói dối rất giỏi, đúng không?"

Seokjin lườm hắn. Jungkook cười khúc khích.

"Ý tôi là họ là bố mẹ của cậu và họ nói rằng họ nhớ cậu và muốn gặp cậu, làm sao mà cậu có thể khiến trái tim họ tan nát khi nói rằng đừng đến? Tôi là ai và cậu làm gì ở đây không phải là vấn đề lớn, tôi 'Sẽ xử lý nó nhưng đừng bao giờ làm trái tim ai đó tan nát, đặc biệt là những người yêu thương cậu'."

Seokjin nuốt nước bọt và khuôn mặt khó chịu chuyển sang dịu dàng rồi chớp mắt.

"Tin tôi đi, tôi đã từng phải trải qua chuyện này rồi ... nó thực sự rất đau đớn."

Seokjin nhìn xuống. Căn phòng bao trùm bởi sự im lặng. Cậu thở dài khi nhìn lên và mắt mở to. Jungkook nằm trên giường cậu. Cậu nghiến răng và đi về phía hắn.

"Yah! Cái quái gì vậy, rời khỏi giường tôi mau! Ngay bây giờ!"

"Không, tôi sẽ ngủ ở đây."

Seokjin nhíu mày khi Jungkook nói và nhếch mép. Cậu nghiến răng và nắm lấy cánh tay của người kia, cố gắng kéo hắn lên-

"Đứng dậy! Yah! Đây là phòng của tôi! Về phòng của cậu đi!"

Seokjin cảm thấy mệt mỏi khi kéo người kia, người không cử động chút nào mà chỉ nhếch mép với cậu. Cậu buông tay ra, trừng mắt nhìn người kia trong khi khó chịu thở hổn hển.

"Được thôi! Ngủ ở đây đi đồ khốn! Tôi sẽ ngủ trong phòng cậu!"

Cậu tức giận khi quay lưng bỏ đi nhưng trước khi có thể Jungkook đã nắm lấy cổ tay và kéo cậu vào người hắn. Seokjin thả mình lên người Jungkook. Mắt cậu mở to.

"Chào mừng."

Jungkook chế nhạo. Seokjin nhăn mặt cáu kỉnh khi cố gắng đứng dậy nhưng người kia đã giữ chặt cậu trong lòng. Cậu ấn mạnh hai lòng bàn tay vào vai người kia, cố gắng đứng dậy nhưng vẫn không thành công.

"Chậc chậc! Cậu đang làm cái quái gì vậy?! Thả tôi ra!"

Nhưng Jungkook thì không, hắn cười nhếch mép khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình, người đang cố gắng đứng dậy.

"Tại sao cậu lại hôn tôi?"

Seokjin ngừng cử động, nuốt nước bọt, chớp mắt rồi nhìn hắn, ánh mắt của ai đó không nhìn vào nơi nào khác ngoài cậu ... Cậu không biết, cậu chỉ không biết tại sao mình lại hôn người kia, cậu thậm chí còn hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi với chính mình nhưng vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời, tất cả những gì cậu biết là cậu chỉ thích hôn hắn mà thôi.

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau mà không nói một lời nào.

"Quên câu hỏi đó đi. Bây giờ cậu có thể hôn tôi được không?"

Seokjin nuốt nước bọt.

"Giống như cách cậu hôn tôi trước đây? Trong bếp hay bên bờ biển?"

Hai má và tai Seokjin đỏ bừng.

"Đ-đừng nói nữa."

Cậu nói với giọng rất trầm khi cố gắng đứng dậy nhưng lại hét lên khi Jungkook kéo mình lại gần hơn. Mũi cậu chạm vào mũi người kia. Hai tay chạm xuống giường và nắm lấy vai người kia trong khi tay Jungkook đặt trên eo cậu.

"Ý tôi là, hôn tôi, Seokjin."

Seokjin thở hổn hển và di chuyển bóng mắt của mình đồng bộ với người kia. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người kia phả vào môi mình. Tim cậu đập nhanh.

"C-cậu có bạn gái rồi, đừng lừa dối cô ấy nữa."

Jungkook nhíu mày và không có bất kỳ cảnh báo nào, cậu lăn người, kéo chàng trai tóc nâu xuống dưới và lơ lửng trên người cậu. Seokjin ngạc nhiên và nuốt nước bọt khi Jungkook ghé sát vào môi cậu để nắm bắt nó-

"D-dừng lại! B-buông tôi ra!"

Cậu nói trong khi ấn lòng bàn tay vào ngực người kia. Môi họ kề sát vào nhau. Jungkook nắm lấy cổ tay của chàng trai tóc nâu, nhẹ nhàng đẩy nó ra, tựa đầu và áp môi mình vào bờ môi bóng loáng của người kia. Seokjin nhăn mặt, ấn lòng bàn tay lên vai Jungkook khá mạnh và đẩy hắn ra.

"Tôi nói hãy để dành nó cho bạn gái của cậu đi!"

Cậu nghe có vẻ hơi bực mình. Jungkook thở dài khi nhìn vào mắt chàng trai tóc nâu.

"Em ấy không phải là bạn gái của tôi."

"Phải."

"Không."

"Vậy tại sao cậu lại nói 'hmm' khi cô ấy nói ... c-cô ấy yêu cậu?"

Jungkook chớp mắt khi nhíu mày, cố gắng gợi lại ký ức của mình.

Được rồi, em yêu anh nhiều lắm, Oppa. Em sẽ trở lại sớm.

Hmm, tạm biệt.

Lông mày hắn nhướng lên khi hắn quay lại nhìn chàng trai tóc nâu và nhếch mép.

"Vậy là cậu đang ghen sao?"

Seokjin nghiến răng.

"Tôi không! Thả tôi ra!"

Cậu tức giận khi đang cố gắng đẩy người kia ra khỏi mình.

"Có phải tôi đã nói rằng tôi cũng yêu cô ấy không?"

Seokjin ngạc nhiên khi ngừng đẩy người kia. Cậu chớp mắt, di chuyển hai mắt của mình ở chỗ này chỗ kia, suy nghĩ rồi lại liếc nhìn về phía sau.

"N-nếu cậu không thích cô ấy vậy tại sao cậu lại nói điều đó với cô ấy?"

Jungkook chế nhạo khi cúi xuống gần khuôn mặt của chàng trai tóc nâu. Mắt Seokjin di chuyển lên xuống, đến mắt và môi, môi đối mắt.

"Tôi không thích cô ấy như bạn gái của tôi nhưng tôi thích cô ấy như một người bạn."

Seokjin chớp mắt.

"Tôi biết em ấy. Em ấy rất nhạy cảm, em ấy sẽ không thể chấp nhận điều đó nếu tôi nói rằng tôi không yêu em ấy ... nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ nói với em ấy, tôi sẽ nói khi em ấy trở về Hàn Quốc. Nếu tôi nói sự thật với em ấy qua điện thoại, tôi chỉ sợ rằng tôi không thể thỏa hiệp với em ấy, đó là lý do tại sao tôi chờ em ấy trở về."

Seokjin cứ nhìn hắn không chớp mắt.

"Từ khi nào mà cậu trở thành một người có trái tim nhân hậu vậy?"

Jungkook mỉm cười khi tựa đầu, chiếm lấy đôi môi của chàng trai tóc nâu. Seokjin không kìm lại được, cậu phản ứng lại nụ hôn gợi cảm của người kia.

"Từ khi tôi gặp cậu."

Hắn lùi ra và thì thầm vào môi chàng trai tóc nâu. Seokjin với đôi môi hé mở, nhìn vào đôi mắt nâu của người kia.

"C-cậu có thực sự là người đồng tính không?"

Jungkook sửng sốt sau đó nhếch mép.

"Tại sao? Tôi quá đẹp trai để không phải là người đồng tính?"

Seokjin đảo mắt nhìn sang chỗ khác. Jungkook mỉm cười khi giữ lấy cằm của chàng trai tóc nâu, quay mặt lại nhìn hắn. Hắn trầm xuống và nhìn vào đôi mắt nâu của Seokjin.

"Khi tôi nói tôi là người đồng tính?"

Seokjin chớp mắt.

"Nhưng cậu thích con trai và điều đó có nghĩa là ..."

Jungkook nhếch mép.

"Tôi không thích bất kì người con trai hay con gái nào cả, tôi hoàn toàn thích cậu, chỉ cậu thôi."

Seokjin nuốt nước bọt và không nói gì cũng như cắt đứt giao tiếp bằng mắt với người kia.

"Tôi không có cảm giác gì với bất kỳ chàng trai hay cô gái nào khác nhưng khi ở bên cậu, tôi cảm thấy như cậu là người duy nhất tôi muốn ở bên. Trái tim tôi thừa nhận cậu là người duy nhất tôi muốn, cậu là người duy nhất tôi muốn chia sẻ quá khứ của mình, cậu là người duy nhất tôi muốn ôm và hôn, cậu là người duy nhất tôi muốn ngủ thiếp đi bên cạnh, và cậu là người duy nhất tôi muốn ở bên cho đến khi tóc 'tôi bạc màu và già đi', Seokjin."

Tên vừa được nói đã mất lời. Đôi mắt của họ liên kết với nhau. Điều gì đó ở Seokjin thực sự nói với hắn rằng hãy hôn cậu đi. Hắn từ từ vươn môi mình lên môi người kia. Cậu nhìn Jungkook đi xuống môi. Khi môi của hắn chạm vào môi cậu, Jungkook bắt đầu thúc giục miệng của chàng trai tóc nâu bằng lưỡi của mình và hôn sâu hơn. Seokjin cố gắng kiểm soát tay mình để không ôm má người kia, nhưng không thành công. Cậu ôm lấy mặt Jungkook và hôn hắn trong khi tay Jungkook khám phá cơ thể, hai bên hông, ngực cậu. Cậu cảm thấy tuyệt vời dưới cơ thể của người kia và rên rỉ một chút giữa nụ hôn nóng bỏng của họ.

Đột nhiên Jungkook buông ra khi hắn vén chiếc áo sơ mi trên đầu của mình ra. Seokjin nuốt nước bọt khi Jungkook quăng áo ở đâu đó trong phòng, cúi xuống tiếp tục nụ hôn nhưng cậu đã ngăn hắn lại bằng cách ấn lòng bàn tay lên ngực trần của hắn.

"C-cậu đang làm gì vậy?"

"Tôi muốn làm tình với cậu."

Seokjin trợn mắt. Cậu cố gắng nói gì đó nhưng không có gì phát ra từ miệng. Tai cậu đỏ bừng, nuốt khan hơn.

"Cậu muốn chết hả?!"

Cậu cố gắng nổi điên lên nhưng đã vấp ngã. Seokjin thích người thẳng thắn nhưng khi gặp Jungkook, cậu không thích cách người kia luôn dồn cậu vào tường bằng những suy nghĩ / lời nói bậy bạ của mình. Cậu không tức giận nhưng cảm thấy rụt rè. Jungkook cười khúc khích khi lùi ra xa.

"Chỉ đùa thôi. Vậy ... cậu có thích nó không?"

Seokjin chớp mắt bối rối.

"Huh?"

"Hình xăm."

Jungkook vừa nói vừa nhìn xuống phần thân trần của mình. Seokjin nhìn theo và lông mày nhướng lên, mắt mở to, môi hé mở khi nhận ra Jungkook xăm khuôn mặt của mình ở bên phải ngực.

Và trên cánh tay phải của hắn viết 'Dành cho em, ngàn lần yêu em' và biểu tượng hoa hổ, hoa tháng sinh của Jungkook. Ngôn ngữ của loài hoa nói rằng nó có nghĩa là 'xin hãy yêu tôi'. Seokjin cứ nhìn chằm chằm vào ngực của hắn một cách khó tin. Cậu đưa tay về phía ngực của hắn sau đó từng chút một chạm vào hình xăm. Jungkook rít lên như bị thương. Seokjin cảm thấy sợ hãi khi rút tay ra. Jungkook cười khúc khích.

"Đùa thôi."

Hắn nói khi nằm xuống bên cạnh chàng trai tóc nâu. Cả hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau.

"Tôi đã nói với cậu về sự đặc biệt của nó rồi mà phải không?"

Seokjin mất lời khi xoay người (tư thế ngủ nghiêng) quay lưng lại với hắn. Jungkook nhíu mày.

"Seokjin, chuyện gì vậy? C-cậu không thích nó sao?"

Cái tên vừa được nói nuốt nước bọt.

"T-tại sao lại là khuôn mặt của tôi?"

Jungkook thở ra và mỉm cười. Hắn nghĩ chàng trai tóc nâu không thích hình xăm đó hoặc cảm thấy ghê tởm nhưng - hắn mỉm cười khi tiến lại gần phía sau Seokjin, ôm vòng eo nhỏ xíu của chàng trai tóc nâu, gục mặt vào gáy cậu.

"Bởi vì tôi yêu cậu."

Seokjin nghiến chặt quai hàm và mắt mờ đi.

"Cuộc sống của tôi đã tốt hơn kể từ ngày tôi gặp cậu, Seokjin ... Tôi chỉ muốn có hai điều trên thế giới này. Tôi muốn có cậu và tôi muốn chúng ta ..."

Seokjin mím môi lại và nhắm mắt lại, nước mắt lưng tròng.

"Tôi vẫn không thể tin được ... tôi và cậu, cùng phòng, cùng giường, gần nhau, ôm và ngủ cạnh nhau ... Tôi cứ như đang mơ vậy, Seokjin * cười * ... Tôi đã bao giờ chia sẻ ước mơ của mình với cậu chưa nhỉ? Tôi đoán là tôi chưa bao giờ ... * cười * Tôi đã từng có ước mơ này kể từ khi gặp cậu. Cậu và tôi cùng với hai đứa trẻ của chúng ta chơi đánh bài ở đảo Jeju. Cậu sẽ không tin tôi đâu, tôi thậm chí còn đặt tên chúng là Hye Jin và Dong Seo * cười khúc khích * ... Tôi biết ... Tôi biết tôi có vẻ kỳ lạ và tôi cũng biết chúng ta không thể có con nhưng ... chúng ta có thể nhận con nuôi. Nhận con nuôi là một từ khác để chỉ tình yêu và sinh con không phải là cách trở thành cha mẹ mà là trao đi tình yêu thương. Tôi chắc rằng chúng ta sẽ dành cho bọn trẻ tình yêu thương, thời gian, sự quan tâm nhiều hơn và nhiều hơn nữa, phải không Jin?"

Hắn hỏi với nụ cười khi nhìn chàng trai tóc nâu nhưng nụ cười của hắn giảm xuống khi nhận thấy đôi mắt nhắm nghiền của Seokjin, chàng trai tóc nâu đã chìm vào giấc ngủ. Mặc dù trong lòng hắn hơi nhói đau vì không biết Seokjin đã ngủ từ lúc nào hay cậu có nghe thấy tất cả những gì hắn nói hay không nhưng hiện tại hắn cảm thấy thật mềm mại khi thấy cậu ngủ đẹp như thế nào. Hắn di chuyển đến đầu cậu và hôn nó.

"Chúc ngủ ngon."

Hắn lầm bầm, tựa lưng vào gáy Seokjin, vùi mặt vào cổ cậu, ôm eo cậu, kéo cậu về phía mình, mỉm cười rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Sau vài phút, Seokjin mở đôi mắt đẫm lệ. Cậu không ngủ thiếp đi, chỉ giả vờ như thế chỉ vì cậu không muốn Jungkook nhận ra những giọt nước mắt của mình. Từ khóe mắt, cậu nhìn người kia, người đang ngủ ngon lành trên cổ cậu.

T-tại sao lại là khuôn mặt của tôi?

Bởi vì tôi yêu cậu.

Tôi chỉ muốn có hai thứ trên thế giới này. Tôi muốn cậu và tôi muốn chúng ta ...

Cậu và tôi cùng với hai đứa trẻ của chúng ta chơi đánh bài ở đảo Jeju ...

Cậu sẽ không tin tôi đâu, tôi thậm chí còn đặt tên chúng là Hye Jin và Dong Seo ...

Tôi biết chúng ta không thể có con nhưng chúng ta có thể nhận con nuôi ...

Nhận con nuôi là một từ khác để chỉ tình yêu và sinh con không phải là cách trở thành cha mẹ mà là trao đi tình yêu thương ...

Tôi chắc rằng chúng ta sẽ dành cho bọn trẻ tình yêu thương, thời gian, sự quan tâm nhiều hơn và nhiều hơn nữa, phải không Jin?

Cậu nghe thấy mọi thứ, từng lời từng chữ thốt ra từ miệng người kia. Nó thật chân thành và thật chân thật. Cậu từ từ quay lại. Jungkook cử động một chút nhưng không mở mắt, vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Seokjin cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, rất kỹ. Cậu giữ má của hắn và nhẹ nhàng vuốt ve bằng ngón tay cái. Cậu đã làm tổn thương Jungkook nhiều hơn những gì hắn không đáng để nhận lấy, cậu làm tan nát trái tim hắn, đâm vào trái tim hắn hết lần này đến lần khác bằng những lời lẽ độc hại nhưng hắn vẫn yêu cậu bằng tất cả trái tim. Nước mắt cậu lăn dài. Cậu không biết bản thân muốn gì, không biết phải làm gì khi phát hiện ra một người yêu mình hơn những gì mình xứng đáng. Tất cả những gì cậu có thể làm lúc này là khóc.

"Tôi không biết liệu tôi có yêu cậu hay
không ... nhưng tất cả những gì tôi biết là tôi đang đánh mất chính mình trong cậu."

Cậu lẩm bẩm khi ôm tay qua cổ Jungkook, kéo hắn lại gần, đặt lên trán hắn một nụ hôn, vùi mặt vào ngực người kia, ôm lấy hắn và tựa cằm lên đầu. Jungkook ôm lại cậu khi ngủ. Cả hai ôm nhau thật say sưa và chìm vào giấc ngủ.

***

"Với thế giới, bạn chỉ là một hạt cát nhỏ – nhưng với một người nào đó, bạn là cả thế giới của họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro