Chapter 18: Bug Bite

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

Summary: Everett đến thăm T'Challa ở Wakanda nhưng trở lại New York vì ốm nặng sau khi anh bị một con côn trùng có nọc độc (vô tình) cắn. Không có phép thuật hay Vibranium nào có thể cứu được Everett, tất cả đều phụ thuộc vào sức mạnh của chính anh nếu anh sống sót và Stephen rất lo lắng  gã sẽ mất Everett vì một vết cắn nhỏ ngu ngốc!

☉☉☉

"Thật sao?"

Everett ngước nhìn người yêu của mình và mỉm cười yếu ớt khi phù thủy trừng mắt nhìn anh, khoanh tay tỏ vẻ khó chịu.

Anh không thực sự cảm thấy đủ mạnh mẽ cho một cuộc chiến... thực tế, anh đang cảm thấy một chút ấm áp.

"Tôi đã lo lắng!" Stephen mắng mỏ, "Đầu tiên tôi được thông báo rằng anh quyết định đến Trung Quốc trong một nhiệm vụ siêu bí mật nào đó, sau đó tôi nhận được tin rằng anh đã bị bắn, sau đó Vua của Wakanda biến mất, mang theo anh! Chuyện gì đã xảy ra thế? Anh đã ở đâu?!"

"Đó.... đó là một câu chuyện dài."

Nhanh chóng cảm nhận được rằng người yêu của mình đã kiệt sức và không sẵn sàng để nói về chuyện đó, Stephen chạy đến và đỡ người đàn ông, vòng tay qua vai người đàn ông thấp hơn.

"Nào..." gã thì thầm, "... đưa anh lên giường nào. Chúng ta có thể nói về điều này vào ngày mai."

"Đây là ý kiến... tốt nhất của anh...."

----------

Có cái gì đó không đúng.

Stephen có thể nói điều đó ngay khi gã thức dậy.... Everett vẫn còn trên giường.

Everett là một người dậy sớm, đó là mọi khi. Tuy nhiên, hôm nay anh vẫn nằm trên giường, mặt đỏ bừng vì mồ hôi chảy ra.

"Everett?" gã gọi, nắm lấy vai người yêu và lắc nhẹ, trước khi đặt mu bàn tay còn lại lên trán Everett.

Gã rít lên... Everett quá nóng.

"Everett!"

Everett yếu ớt mở mắt, nhìn thẳng vào Stephen khi môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhỏ và một cơn ho nổi lên từ lồng ngực. "S-Stephen."

Và rồi anh lại bất tỉnh.

"Everett!"

Chắc chắn có gì đó không ổn.

Nâng Everett vào vòng tay của mình, Stephen nhanh chóng tạo ra một cánh cổng và chạy qua nó, khiến Wong đang mặc quần áo nửa người giật mình.

"Stephen!"

"Xin lỗi xin lỗi!" Gã hơi đỡ Everett lên, "Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của anh."

---------

"Anh ấy đã bị cắn."

Stephen cau mày, cúi người khi Wong chỉ vào hai vết thủng nhỏ trên bả vai của Everett. "Gì? Khi nào?"

"Chắc chắn anh sẽ biết nhiều hơn tôi chứ?"

"Không..." Stephen lắc đầu, "... Everett đang thực hiện một nhiệm vụ trong vài ngày gần đây... A-anh ấy định nói với tôi những gì đã xảy ra vào sáng nay nhưng-"

"- Anh cần gọi cho bất cứ ai mà anh ấy đã làm nhiệm vụ cùng. Chúng ta cần biết anh ấy đã ở đâu để có thể xác định được loại côn trùng."

Vì vậy, gã cần phải gọi Vua T'Challa... tuyệt vời.

-----------

"Chúng ta không thể làm gì cho anh ấy."

Stephen cau mày nhìn nhà vua và em gái khi họ kiểm tra Everett một cách cẩn thận. "Ý anh là, không thể làm gì được? Anh đã chữa lành vết thương cho anh ấy từ một vết đạn vào lưng, chắc chắn anh có thể làm điều gì đó về điều này?!"

"Không..." Em gái của Nhà vua buồn bã lắc đầu, "... Vibranium có thể được sử dụng cho một số vết thương trên cơ thể, nhưng vết cắn của loài nhện đặc biệt này... Vibranium dường như chỉ làm cho nó trở nên tồi tệ hơn." Cô chuyển sự chú ý của mình trở lại Everett, anh trông giống như đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng của bản thân. "Tất cả phụ thuộc vào sức mạnh cá nhân của người bị cắn."

Gã đã nhìn thấy rất nhiều trường hợp như vậy trong bệnh viện... nhưng chỉ sau khi ai đó đã làm điều gì đó để cố gắng và giúp đỡ. Ai đó đã phẫu thuật hoặc dùng thuốc chống nọc độc và sau đó họ phải cố gắng vượt qua!

Trước khi gã có thể nói bất cứ điều gì về vấn đề đó, Wong đột nhiên xuất hiện trong phòng và lắc đầu buồn bã, "Tôi không thể tìm thấy bất cứ điều gì có thể giúp ích... phép thuật, thật là ít ỏi khi nói đến nhện độc."

"Vì vậy..." Stephen lắc đầu hoài nghi, "... chúng ta cần phải ngồi đây và hy vọng?"

"Không may là đúng vậy."

------------

Những ngày tiếp theo như kéo dài ra hàng năm trời.

Các tĩnh mạch của Everett nổi lên nhiều hơn trên da anh khi nọc độc truyền qua chúng, mồ hôi đổ ra từ cơ thể anh khi anh co giật và rên rỉ, rõ ràng là đang ở giữa một giấc mơ sốt kinh hoàng.

"Nào Everett..." Stephen lẩm bẩm khi đặt một miếng vải lạnh khác lên trán người yêu của mình để cố gắng hạ nhiệt cho người đàn ông, "... anh phải làm điều này. Anh phải tỉnh dậy, anh phải chiến đấu! "

Như thường lệ, Everett không trả lời.

"Everett... làm ơn."

------------

"Đây là một dấu hiệu tốt..." Shuri báo khi cô kiểm tra Everett gần một tuần sau đó, "... có vẻ như sự đổi màu sẽ biến mất trong ngày hôm sau hoặc lâu hơn. Cơn sốt thường bùng phát sau đó không lâu."

"Tuyệt vời..." Stephen lẩm bẩm một cách cay đắng, "... vấn đề là, anh ấy kiệt sức và có thể sẽ không sống được lâu như vậy!"

"Stephen..." cô đặt tay lên vai gã, vẻ mặt lo lắng, "... đây là một dấu hiệu tốt. Tất cả những ai vượt qua được giai đoạn này đều sống sót... luôn luôn."

"Hứa?"

"Hứa... xin lỗi, tôi-"

"Cô đang căng thẳng... không vui... Tôi hiểu."

"... Xin lỗi."

"Không có gì để xin lỗi."

Stephen gật đầu, mắt gã bắt đầu cay xè vì cố gắng kìm nước mắt khi Everett bắt đầu lên cơn co giật nặng nề trở lại. Khi nó dừng lại, Stephen lấy tay che mặt để che giấu biểu cảm của mình. "Tôi có thể... tôi có thể có chút thời gian ở một mình không... làm ơn?"

"Tất nhiên."

Sau khi chắc chắn rằng Shuri đã biến mất, Stephen bắt đầu nói. "Tôi cần anh tỉnh dậy... Tôi không biết mình có thể chịu đựng điều này bao lâu nữa."

------------

Chưa đầy bốn mươi tám giờ sau khi cơn sốt bùng phát, và Everett từ từ bắt đầu mở mắt, nheo mắt nhìn Stephen khi người đàn ông kia đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên má anh.

"Này..." Stephen thì thầm, mỉm cười khi Everett dùng đầu thúc nhẹ vào tay Stephen.

"... N-Này."

Trước câu trả lời ngắn gọn nhưng mạch lạc, Stephen rùng mình thở ra một hơi, gần như khuỵu xuống. "Ôi, cảm ơn Chúa..." gã lẩm bẩm, "... cảm ơn Chúa."

Gã nghiêng người và hôn lên trán Everett, trước khi ngồi thẳng trở lại.

"Không còn nữa cho đến khi anh tốt hơn... Tôi đã cảm thấy như tôi đang làm tổn thương anh." Gã cười khúc khích, khi Everett bĩu môi, rõ ràng đang cố rướn người và hôn thêm vài cái.

Everett càu nhàu, đôi mắt đột nhiên nặng trĩu, "Ch-Chỉ là một chút đau nhói thôi... không-không có gì mà tôi không thể chịu đựng được."

"Chà, trông anh đã sẵn sàng để ngất đi..." Stephen thở dài, "... ngủ thêm một chút... Tôi sẽ ở đây."

"H-hứa?"

"Hứa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro