Chapter 5: Sick Everett

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

“Anh không cần phải ở lại đây” Everett rên rỉ, quay đầu ho cho đến khi mắt anh ngấn nước và mặt đỏ bừng vì cố gắng thở, “Tôi sẽ ổn. Chỉ bị ho thôi.”

“Không, anh bị viêm phổi…” Stephen gầm gừ, “… bởi vì anh quyết định đi dạo trong tuyết, chỉ với quần áo mỏng và một tấm chăn để giữ ấm cho bản thân.” Gã khoanh tay, không chút ấn tượng. "Anh đang ở trên giường và tôi sẽ không rời đi, được chứ?"

Có một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, trước khi Everett hắng giọng và gật đầu, “Ừ… ổn, sao cũng được.”

"Tốt." Thái độ nghiêm khắc của Stephen biến mất, và gã mỉm cười dịu dàng với đặc vụ CIA, “Hãy thư giản và tôi sẽ pha cho anh một thứ gì đó nóng để uống. Anh có nghĩ rằng mình có thể ăn không?”

Everett cúi mặt và lắc đầu, cố nén một tiếng ho khác bằng nắm đấm của mình.

"Anh có cần gì nữa không?"

“Không… tôi chỉ… cảm ơn.” Giọng anh như bị vỡ ra, và có những quầng thâm hằn sâu dưới mắt anh, khiến Stephen phải bước lại gần và kéo Everett vào ngực gã và ôm…. Điều mà Everett chấp nhận nhanh hơn anh thường làm.

Anh ấy hẳn đã cảm thấy tồi tệ.

“Nghỉ ngơi đi…” Stephen thì thầm một cách trìu mến, “… tôi và một cốc nước nóng sẽ đến đây sau một phút nữa.”

Chỉ chưa đầy hai phút sau, Stephen quay lại với một chiếc cốc còn bốc khói và một túi đồ mà gã mua được từ cửa hàng thuốc. Everett đã cố gắng chống người lên đầu giường, trông có vẻ mệt mỏi và khó chịu khi bị ánh sáng nhấp nháy do chiếc TV bị tắt tiếng của anh chiếu vào.

“Của anh đây” gã nói nhẹ nhàng, đợi Everett cầm lấy chiếc cốc trong đôi tay của mình.

Họ im lặng một chút, trong khi Everett uống trà một cách yếu ớt. "Anh không có một câu thần chú nào có thể làm cho tất cả... biến mất sao?"

“Tôi ước vậy… tôi đã tìm khi Wong bị ốm, nhưng không có gì cả. Và tôi đã rất tuyệt vọng vì Wong rất tệ khi anh ta bị ốm."

“Tuy nhiên, anh không hẹn hò với anh ấy… Tôi cá rằng tôi không được đẹp.”

Stephen chế giễu, “Anh thật lộng lẫy và anh biết điều đó” gã cười khúc khích, triệu hồi một ít kleenex, aspirin, thuốc ho và Gatorade về phía anh. Gã trải toàn bộ chăn bông ra trên giường trong khi Everett nhìn một cách mờ mịt từ bên dưới một đống chăn mà gã đã chất thành đống.

"Lạnh?" Stephen hỏi, đưa tay ra, ngay cả khi Everett gật đầu, ấn mặt trong bàn tay vào trán Everett để đo cơn sốt của anh, "Tôi có thể ngồi với anh một lúc không?"

"Miễn là anh không phiền nếu tôi ngủ trên anh."

"Tôi là một bác sĩ phẫu thuật, tôi đã gặp nhiều điều tồi tệ hơn rồi."

Phải mất một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng, Everett đủ thoải mái để tựa vào Stephen, một người ấm áp, khỏe mạnh và dẻo dai, lấy một chiếc điều khiển từ đâu đó trên giường và bật tiếng TV.

"Xin lỗi, tôi thật tệ."

“Everett, anh cảm thấy khủng khiếp, đúng không? Anh không cần phải giải trí cho tôi” Stephen nhẹ nhàng nói, chuyển sang vòng một cánh tay quanh vai Everett, ghì chặt anh vào bên mình hơn.

“Tôi biết đó thậm chí không phải là khởi đầu cho những gì tôi nên xin lỗi…” Everett giận dữ, hắng giọng một lần nữa, “… anh không cần phải ở đây.”

Stephen im lặng trong giây lát, cân nhắc lựa chọn xem mình nên nói gì trong khi Everett bùng lên một cơn ho khác, rùng mình. “Tôi ở đây vì tôi yêu anh…” cuối cùng gã thì thầm, quay sang lướt môi qua thái dương của Everett và mái tóc được uốn gọn gàng. “… Và bởi vì tôi yêu anh, anh không cần phải làm bất cứ điều gì để xứng đáng với sự quan tâm của tôi hoặc thời gian của tôi. Anh xứng đáng với tất cả những điều này, cho dù thế nào đi nữa.”

Everett giật bắn người lần nữa, cố nén tiếng ho khi anh ngước lên nhìn Stephen và nhếch mép cười với gã, "Thật dịu dàng" Anh lẩm bẩm.

"Anh ở trong trái tim tôi; đó là cách nó hoạt động. Tôi sẽ trở thành một người dịu dàng."

Everett không trả lời, khi nắm tay cuộn tròn của anh đặt lên tim Stephen.

"Tôi biết anh không muốn chấp nhận điều đó, nhưng đó là sự thật Everett... không có vấn đề gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro