I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả là một ngày dài vất vả, Hoseok nghĩ, mái đầu mệt mỏi gục trên vai, cơ thể cậu chìm sâu hơn vào bồn tắm bong bóng mùi oải hương.

Cậu thở dài. Một ngày dài đầy vất vả.

Hôm nay, một trong những học sinh lớp bốn của cậu đã tìm ra cách, hoàn toàn nằm ngoài sự biết đến của bất kỳ ai khác, tách rời một trong những phím đen từ cây piano phía sau lớp học và thay thế nó bằng một miếng cam thảo đen. Hoseok đã không phát hiện ra điều đó cho đến mãi tiết trước, khi cậu nhìn thấy một con chuột với kích thước của một đứa trẻ mới biết đi (New York chết tiệt, cậu cay đắng nghĩ) ngay trên bàn phím, đang gặm nhấm nó. Chế giễu cậu.

Cậu luôn lấy làm tự hào là một chàng trai vui vẻ, thân thiện và dễ chịu. Trong suốt hai năm giảng dạy cho lớp bốn, cậu đã làm việc rất chăm chỉ để gây dựng nên hình ảnh ấy, và nó đã đem lại ích lợi cho cậu. Cậu trở thành một trong những giáo viên được yêu mến nhất ở trường, bởi vì mọi đứa trẻ đều nghĩ rằng cậu đơn giản là anh chàng tuyệt vời nhất.

Vấn đề là Hoseok không phải anh chàng tuyệt vời nhất. Cậu thậm chí còn cách xa cả dặm so với hai chữ tuyệt vời, và cậu nhận thức được điều đó một cách đau đớn.

Một anh chàng tuyệt vời có thể đã bóp cổ con chuột cam thảo bằng tay không, giành được sự tôn trọng từ những học sinh đang kinh hoàng và sợ hãi của cậu ta, nhận về tiếng tăm và uy tín khắp toàn trường, thậm chí có thể cả thành phố. Họ sẽ đặt bức ảnh đóng khung của cậu trên chiếc giá đựng cúp gần phòng thể dục. Thanh danh của cậu sẽ sống mãi trong trái tim của những học sinh tiểu học suốt nhiều thập kỷ tới.

Well, thanh danh của Hoseok có thể sẽ tồn tại trong một thời gian, nhưng không phải theo cách mà cậu muốn.

Sự thật, khi cậu nhìn thấy con chuột khổng lồ đang gặm nhấm thứ mà cậu những tưởng là một trong những phím piano của mình, cậu đã hét toáng lên, rất to. Tiếng hét, theo lẽ thường, làm con chuột giật mình, khiến nó phải lẩn đi, vẫn cắp chặt miếng cam thảo giữa những móng vuốt bé tin hin. Và Hoseok chỉ đơn giản là không thể tiếp tục giảng dạy trong khi biết rõ có một sinh vật đột biến nặng khoảng 40 pound đang ẩn nấp đâu đó giữa những đứa trẻ tám tuổi nhỏ bé, ngây thơ.

Thế là cậu hét lên, một lần nữa (chính xác hơn là một tràng những tiếng thất thanh: "woh woh woh woh!") và trèo vội lên bàn. Vào thời điểm đó, cậu cảm thấy đây là lựa chọn duy nhất.

Một trong những học sinh của cậu - một chiến binh thực sự dũng cảm tên là Zoe - sau đó đã gọi hiệu trưởng, người sau đó đã gọi bảo vệ, người sau đó đã bắt con chuột bằng tay không và đưa nó đi, mỉm cười.

Học sinh của cậu nghĩ rằng chuyện này rất hài hước, hẳn nhiên, cậu cũng đã có thể bật cười ngay sau đấy, và rồi nhanh chóng quay lại dạy chúng về phân số, nhưng hiện tại khi đã ngồi đây, ngâm mình trong làn nước sủi bọt lấp đầy bồn tắm, cậu rùng mình trước ký ức ùa về.

Cậu lau khô tay phải bằng chiếc khăn vứt dưới sàn, để có thể sử dụng điện thoại trong khi ngâm mình. Thở dài, cậu lướt qua danh sách ứng dụng, cơn chán nản ngập tràn não bộ. Tại sao cậu vẫn có Candy Crush ở đây?

Cậu lướt qua thư mục mạng xã hội của mình: Facebook, Twitter, LinkedIn (cậu rùng mình), Tinder, Grindr. Huh, cậu nghĩ. Một ý tưởng vừa chợt nảy ra. Cậu là một người đàn ông trẻ, nóng bỏng, độc thân, đồng tính tại thành phố New York. Cậu vừa có một ngày dài. Đó là tối thứ sáu, cậu đang ở một mình, giữa việc rót đầy làn da với một mùi oải hương tuyệt đẹp và hoàn toàn gợi dục. Tại sao lại không tự thưởng cho bản thân?

Hoặc thế, hoặc đi chơi với Namjoon, người có một đứa con trai ba tuổi. Nhiều như việc Hoseok yêu Namjoon cùng nhóc con Taehyung, và trân trọng cả hai vô cùng, cậu không nghĩ ai trong số họ thực sự có thể trở thành bạn đồng hành với mình tại quán bar tối nay.

Cậu mở ứng dụng, lập tức chuẩn bị tinh thần cho những tấm hình chụp bộ phận sinh dục ở khắp nơi. Cậu uể oải lướt qua những kẻ gần nhất, qua một biển toàn "23 / nữ / thụ", "cầu daddy" và "múi tìm múi". Hàng "không béo phì không phụ nữ không dân châu á" đập vào mắt cậu. Tất cả những người từng nói rằng cộng đồng đồng tính là ngọn hải đăng của "sự chấp thuận và bao trọn", nợ cậu mười đô la.

Cậu thở dài, lần thứ một nghìn không trăm lẻ một, nghĩ hay thôi cứ tự thưởng cho mình một cơn thủ dâm tuyệt vọng và kết thúc một ngày cho rồi. Sau đó, cậu có thể cuộn tròn trong tấm lụa mềm mại, xem "Say Yes to the Dress" cho đến khi ngủ thiếp đi, điều chắc chắn là thú vị hơn nhiều so với việc đâm đầu vào vùng nước tối tăm và phân biệt chủng tộc của Grindr một tối thứ sáu ở Brooklyn.

Cậu đang chuẩn bị bỏ cuộc và thò tay xuống làn nước màu tím để tóm lấy tính khí của mình thì điện thoại bất ngờ kêu lên. Cậu giật mình, suýt chút nữa đánh rơi nó vào bồn tắm trong một tràng những âm thanh "woh woh woh" khác, nhưng may mắn thay cậu đã kịp thời bắt lấy nó, hoàn toàn khô ráo. Cậu nhìn vào màn hình, lòng tràn đầy hy vọng, dẫu biết rằng bản thân không nên còn thừa lại chút nào nữa.

Và cậu đã đúng, cậu đáng lẽ không nên hy vọng làm gì, bởi lẽ anh chàng nọ chỉ nói duy nhất ba chữ.

Dấu chân carbon.

(Tác động của bạn lên môi trường mạnh đến cỡ nào, những hành động thường nhật của bạn thải thêm vào khí quyển bao nhiêu CO2; tất cả những số liệu đó sẽ được tính toán đo lường và hiển thị bằng một con số gọi là carbon footprint - dấu chân carbon. Con số của bạn càng lớn thì tác động xấu của bạn đến môi trường càng mạnh, tựa như một dấu chân khổng lồ in lên bề mặt trái đất)

Hoseok gần như ném bay điện thoại ra ngoài khung cửa mở rộng

Dấu chân carbon? Cái đéo gì vậy? Tên này là ai?

Cậu nhìn vào màn hình lần nữa, thực sự không thốt lên lời. Anh chàng này hoặc có khiếu hài hước kỳ lạ nhất thế giới, hoặc có một sự ám ảnh khó hiểu với năng lượng tái tạo.

Công bằng thì đây vẫn chưa phải kiểu ám ảnh tồi tệ nhất, Hoseok nghĩ.

Gạt sự ám ảnh kỳ quặc ấy sang một bên, có điều gì đó về cái thông điệp ngu ngốc, lố bịch và khủng khiếp này thực sự làm cậu bật cười, dẫu không hề có chủ đích. Cậu nhận ra rằng thà làm tình với anh chàng này - ngay cả khi chưa hề biết mặt anh ta - còn hơn là làm với một trong những kẻ thua cuộc "múi tìm múi" kia bất cứ ngày nào trong tuần.

Vì vậy, cậu chỉ đơn giản đáp lại "cái gì cơ?" và chờ đợi.

Một phút sau, điện thoại của cậu lại kêu lên.

yoongay: a bạn, c thật cmn nóng bỏng, t chỉ mới biết tới thứ này và muốn vui vẻ một chút

Ngay khi đọc xong tin nhắn, Hoseok quyết định mời anh ta đến nhà.

hoesock87: Muốn qua đây k?

yoongay: wow cái đ gì, chiêu này thật sự có hiệu nghiệm? ///?

hoesock87: Yeah a bạn hài hước đấy, t thích thế

yoongay: c thậm chí k cần một bức ảnh á? nhỡ trông t thật kinh tởm hay hói đầu thì sao?

hoesock87: A trông kinh tởm hay hói à???

yoongay:

hoesock87: Mong rằng a k google "trai châu á dễ thương" để có đc bức ảnh này

yoongay: t là trai châu á dễ thương. c có muốn đụ t hay không nào

hoesock87: Yea, lết cái mông dễ thương của a đến đây, phòng 3L số 82 phố Lincoln

hoesock87: A có thể sẽ phải bấm chuông hai lần vì đôi khi nó k hoạt động

hoesock87: Nhưng nếu a thật sự hói đầu thì t sẽ nổi điên đấy.

-------

Chuông reo khi Hoseok vẫn còn trong bồn tắm. Cậu bật dậy, khiến nước tím bắn khắp nơi, rút ​​phích cắm để nước trong bồn thoát ra và mặc vào chiếc boxer nằm chỏng chơ dưới sàn. Anh chàng này hẳn phải sống, như là, ngay cuối phố. Hoặc thế hoặc anh ta đã chạy thục mạng tới đây.

Cậu gọi với ra rồi đứng trong bếp, đấu tranh xem liệu mình có đủ thời gian để mặc quần áo tử tể, để trông không quá kỳ quặc và nóng vội khi mở cửa cho người bạn tình trên Grindr kia. Mặc dù thực tế đúng là như vậy.

Cậu chạy vội về phòng ngủ với tốc độ ánh để chí ít cũng mặc được thêm một cái áo, thì bất ngờ cửa trước vang lên tiếng gõ.

"Đ** **", Hoseok thì thầm, chòng đại chiếc áo phông đầu tiên mà cậu nhìn thấy đang vắt trên lưng ghế, lên người. Cậu nhận ra đó là chiếc áo Namjoon tặng vào hồi Giáng sinh như một trò đùa (hoặc chí ít, cậu mong rằng nó là một trò đùa) viết, in hoa tất cả chữ cái, THỨ BẢY CỦA CÁC CHÀNG TRAI.

Quá muộn để cởi nó ra.

Cậu chạy trở ra bếp, hít một hơi thật sâu và mở cửa. Đứng bên kia là một anh chàng Châu Á dễ thương y hệt như trên hình, chỉ là trông gắt gỏng và mềm mại hơn ở ngoài đời thực. Như một chú yêu tinh nhỏ giận dữ.

"Chào. Xin lỗi vì," Hoseok tự chỉ vào bản thân, "cái này. Tôi đang ở trong bồn tắm và không nghĩ anh lại đến sớm tới vậy"

Anh chàng nhỏ bé trước mặt nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, tự tiện bước vào và nói, "Yeah, tôi nghe câu này nhiều rồi."

"Thật đấy! Kiểm tra bồn tắm thử xem. Có lẽ nước vẫn chưa cạn hết đâu."

"Tôi sẽ không kiểm tra bồn tắm của cậu. Tôi thậm chí còn không biết cậu là ai. Nhỡ cậu bất ngờ nhấn chìm tôi thì sao?"

"Anh ổn với việc làm tình cùng một người lạ ở nhà anh ta nhưng lại không ổn với việc kiểm tra bồn tắm của anh ta ư?"

"Phải đặt ra những giới hạn chứ, anh bạn."

"Hợp lý đấy."

"Vậy là," anh nói, hoàn toàn thoải mái, chỉ vào chiếc áo của Hoseok. "Thứ bảy là dành cho các chàng trai, hả?"

Hoseok thoáng nghĩ đến việc đẩy anh chàng nhỏ bé này ra khỏi căn hộ của mình và bắt anh ta quay lại sau 20 phút nữa. Điều đó sẽ cho cậu đủ thời gian để thay áo, và có thể là thậm chí rời khỏi đất nước.

"Bạn tôi mua nó tặng tôi như một trò đùa. Tôi nói rồi, tôi đã ở trong bồn tắm mười giây trước. Tôi không có thời gian khoác lên bộ cánh Chủ Nhật tuyệt nhất của mình."

Chàng trai chỉ nhếch mép cười. Một phần trong Hoseok muốn đấm anh ta, phần còn lại chỉ muốn đẩy anh ta lên giường và làm anh ta cho đến khi anh ta ướt sũng, lộn xộn và cầu xin trên tấm ga lụa của cậu.

"Tên anh là gì?" Hoseok hỏi, cho rằng đó là một sự hiểu biết tối thiểu nếu họ còn định quan hệ trong năm phút tới.

"Yoongi."

"Ồ tuyệt. Tôi cũng là người Hàn. Hoseok."

Hoseok chưa từng làm tình với bất cứ ai qua ứng dụng hẹn hò trước đây, và có vẻ như Yoongi cũng chẳng mấy khác biệt, vì thế mà hiện tại, sự thiếu kinh nghiệm của cả hai bắt đầu bộc lộ. Có phải họ chỉ việc cứ thế ... làm tới? Họ có nên nói chuyện một chút trước không? Chia sẻ hoàn cảnh gia đình? Tiền sử bệnh án? Các công đoạn tiêu chuẩn là gì?

"Cậu sạch mà, đúng không?" Yoongi cuối cùng lên tiếng.

"Yeah." Hoseok nhanh chóng trả lời. "Anh?"

"Yeah," Yoongi nói, gật đầu. Anh cởi giày ra.

"Anh, ờ ... Có muốn uống chút gì không?"

Yoongi ngây người nhìn cậu, như thể Hoseok đã không hiểu một thứ gì đó quá rõ ràng. "Cậu nghiêm túc đấy à? Phải, chắc chắn rồi, có lẽ tôi sẽ thấy khát sau đó, sau khi cậu, tôi không biết nữa, làm tôi? Lạy chúa Jesus. Hồ sơ của cậu bảo rằng cậu là top, mong rằng không phải giả."

Hoseok gần như nghẹn lời.

Cậu quyết định rằng đây là thời điểm đẹp nhất để mọi thứ diễn ra. Vì thế, cậu ôm lấy eo Yoongi, khiến cơ thể nhỏ bé ấy ép sát vào mình và nâng cằm anh lên để cả hai có thể nhìn vào mắt nhau. Đôi mắt Yoongi mở to với một biểu cảm tự mãn và ngay lúc ấy, Hoseok lập tức biến nó thành một nhiệm vụ cá nhân là phải phủi sạch cái nhìn này ra khỏi khuôn mặt anh.

Vì thế cậu hôn anh, thô bạo. Đó là một nụ hôn tuyệt vời, đôi môi Yoongi mềm mại, ẩm ướt và ngọt ngào đến không thể tin nổi, và khi Hoseok đưa tay lên đầu Yoongi, luồn những ngón tay vào mái tóc anh, Yoongi khẽ rên lên.

Cậu mỉm cười bên miệng Yoongi và ấn anh lên tường, ngay khi cậu đặt tay lên hai bên vai anh, giam anh lại, cái nhìn tự mãn trước đó của anh biến mất. Đôi mắt anh mở to, cứng ngắc, nhưng lần này, con ngươi anh giãn ra, đôi môi anh sưng mọng và hai má anh đỏ bừng.

Hoseok luồn chân vào giữa Yoongi, nâng anh cao hơn chút nữa trên tường, cậu có thể cảm thấy anh đã cứng lên trong chiếc quần jean đen bó sát, chỉ từ việc bị trêu đùa đây đó đôi chút.

"Agh, Jesus Christ, cậu thật," Yoongi tiến gần tới, "con mẹ nó nóng bỏng", và rồi bật cười bên khóe môi Hoseok.

"Tại sao anh lại cười?" Hoseok gục đầu lên cần cổ trắng nõn, nơi cậu liên tục cắn mút và để lại những dấu đỏ mê hoặc trên làn da non mềm, thành công rút ​​ra một tiếng rên rỉ từ cái miệng hé mở của Yoongi.

Yoongi chỉ lần nữa bật cười và thở dốc, "Dấu chân Carbon."

Hoseok mất kiểm soát. "Đừng làm tôi cười, đồ chết bầm," cậu nói, cắn vào cổ anh lần nữa nhưng đồng thời cũng không ngăn nổi bản thân phải khúc khích. "Anh nghĩ mình hài hước lắm đấy. Wow."

Yoongi chỉ gật đầu. Anh vẫn còn quá tự phụ so với gu của Hoseok, vì vậy cậu tóm lấy cả hai tay Yoongi và ấn chúng vào tường trên đầu anh.

"Đ** **, anh bạn," Yoongi than vãn vì mất đi khả năng cử động.

Hoseok mạnh bạo hôn lên môi anh. "Cảm thấy tuyệt chứ?" cậu hỏi, vẫn giữ tay anh trên đầu và hôn anh lần nữa. "Nói với tôi anh thích thế nào," cậu thầm thì bên môi anh.

Yoongi tuyệt vọng gật đầu. "Thế này rất tuyệt" anh nói, hổn hển, khi Hoseok ngừng hôn anh trong giây lát để anh có thể nói chuyện. "Chỉ cần, quăng tôi xung quanh, tôi thích điều đó. Thô bạo. Khen tôi thật xinh đẹp. Làm tôi khóc. Đại loại như thế."

Hoseok gần như bắn ra trong quần của mình. Một cách ẩn dụ.

"Được rồi," cậu thở dốc, nâng anh lên một chút để anh không còn cảm thấy áp lực trên tính khí của mình. Yoongi vặn vẹo nhưng Hoseok chỉ giữ anh ở đó và hôn anh lần nữa. "Tôi muốn chơi cái miệng của anh, như vậy có ổn không?"

Yoongi nhắm mắt lại và điên cuồng gật đầu, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoseok. Hoseok buông tha hai tay Yoongi trong giây lát và thay vào đó, luồn tay xuống dưới đùi anh, dễ dàng nhấc bổng anh lên. Yoongi nín thở.

Hoseok bế anh ra khỏi bếp, qua cánh cửa vào phòng ngủ, với chiếc giường khổng lồ và tấm ga bằng lụa. Cậu ném Yoongi lên giường như thể trọng lượng chẳng là gì, sau đó cởi bỏ chiếc áo THỨ BẢY DÀNH CHO CÁC CHÀNG TRAI (cuối cùng) và đồng thời giải thoát bản thân khỏi chiếc boxers. Yoongi chỉ nhìn chằm chằm từ trên giường, vẫn mặc đầy đủ quần jean đen bó sát và sweatshirt đen.

"Anh tính giữ nguyên bộ đồ tang của mình cả đêm đấy à?" Hoseok hỏi thẳng thừng.

"Đ** ** cậu."

"Anh muốn tôi cởi chúng giúp anh chứ, bé con?"

Yoongi chun mũi trước cái tên và bật cười. "Đừng gọi tôi như thế. Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Hai lăm."

"Ha!" Yoongi nói, kéo chiếc skinny jean ra có chút khó khăn. "Cậu mới là bé con ấy. Tôi hai sáu."

"Trông anh như kiểu mười chín."

Yoongi trừng mắt nhìn cậu. "Đừng có đùa. Tôi dạy cho trường trung học và đôi khi còn bị nhầm là học sinh."

Hoseok bật cười, cuối cùng cũng quyết định đi qua và giúp Yoongi thoát khỏi phần còn lại của quần áo. "Một cậu nhóc bé bỏng như anh dạy gì ở trường trung học thế?" Hoseok trêu chọc khi Yoongi giơ hai tay lên để cậu có thể dễ dàng tuột chiếc áo nỉ ra.

"Đi chết đi. Cậu mới là bé con."

"Em nghĩ rằng bất cứ ai sắp có cự vật đút sâu bên trong thì đều tự động trở thành bé con."

"Cậu cứ mãi lải nhải về cái thứ gọi là 'cự vật đút sâu trong tôi' nhưng tôi đã chờ đợi trong khoảng -"

Ngay lúc ấy, Hoseok ngắt lời anh bằng cách đẩy anh (nhẹ nhàng) khỏi giường và quỳ xuống sàn nhà. Mặt Yoongi đỏ ửng và Hoseok có thể nhìn thấy đường viền của thứ dục vọng đã sớm cứng ngắc qua chiếc boxers đen của anh

Cậu đưa Yoongi thứ anh muốn, đẩy tính khí lên đôi môi xinh đẹp của anh. Yoongi mở ra ngay lập tức, ngậm lấy đầu khấc và mút mạnh.

"Lạy chúa, Yoongi."

Ban đầu, Hoseok để mặc đầu lưỡi anh liếm dọc chiều dài tính khí, nhưng dần dà cậu túm lấy sau đầu Yoongi, luồn những ngón tay vào mái tóc đen và chậm rãi đẩy sâu hơn vào khuôn miệng anh.

"Thả lỏng nào anh yêu," cậu nói, dịu dàng vỗ lên má anh bằng bàn tay rảnh rỗi. Yoongi thư giãn cổ họng và để Hoseok nhấn vào sâu, sâu hơn nữa cho đến khi chạm tới tận gốc, Yoongi ngậm lại một chút khi cậu bắt đầu đẩy vào và ra nhưng lạy chúa cứu sinh, anh đang làm rất tốt -

Cậu không khỏi bật lên một tiếng khen. "Anh đang làm rất tốt, anh yêu," cậu thở ra. "Quả là một bé con xinh đẹp."

Yoongi đảo mắt, nhưng Hoseok nhận thấy chúng đang ầng ậc nước

Làm tôi khóc.

Vì vậy, Hoseok để bản thân lặp đi lặp lại nhiều lần, hết lần này tới lần khác cho đến khi nước bọt và tinh dịch chảy ra từ cái miệng xinh xắn của Yoongi, nước mắt rỉ ra từ khóe mi và chảy xuống khuôn mặt trắng nhợt của anh. Hoseok rút ra khi cậu cảm thấy đã quá gần với điểm cực khoái cho một cơn an ủi.

"Tại sao - tại sao cậu dừng lại?" Yoongi hỏi, lấy tay trái quệt ngang nước mắt cùng nước mũi.

"Chuẩn bị bắn," Hoseok đáp, hổn hển. Cậu nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Yoongi. "Anh ổn chứ?"

Yoongi gật đầu. "Cậu có thể bắn hai lần không?"

"Với anh ư?" Hoseok hỏi, nhìn anh từ trên xuống dưới. Anh là một cmn kiệt tác, bao phủ trong nước dãi và trông hoàn toàn lộn xộn ngay cả khi chưa được chạm vào. "Chắc chắn rồi."

"Vậy thì bắn lên mặt tôi ngay đi," Yoongi nghiêm túc nói. "Tôi sẽ làm cậu bắn thêm lần nữa."

"Chúa Jesus khốn kiếp, Yoongi," Hoseok thở dốc. "Được."

Yoongi cầm tính khí của Hoseok trong những ngón tay dài, thanh tú của mình, đặt nó vào khuôn miệng đang mở rộng, và rồi Hoseok chiếm lấy quyền kiểm soát, đưa đẩy ngày càng nhanh và nhanh hơn, rồi cậu bắn ra, phủ đầy lên trán, lông mi, mũi và môi của Yoongi.

Yoongi liếm liếm khóe môi, nhăn mũi. "Ăn nhiều dứa vào, anh bạn."

(Không nhầm thì văn hóa bên đó tin rằng việc ăn nhiều hoa quả có thể khiến tinh dịch có vị bớt chát hơn ((((:)

Hoseok cau có hết mức có thể bất chấp dư chấn của cơn cực khoái. "Anh biết đấy, điều đó đã được chứng minh chỉ là một huyền thoại." Cậu rút ra một tờ khăn giấy từ chiếc bàn đầu giường và lau mặt Yoongi với nó.

"Cậu muốn nhìn thấy một thứ hay ho không?" Yoongi hỏi sau khi mặt đã được lau sạch, chuyển chủ đề và cẩn thận trèo lên giường. Hoseok đột nhiên cảm thấy tồi tệ, bởi vì anh chỉ vừa mới đến, và Yoongi thậm chí còn chưa tự an ủi mình.

"Được thôi," Hoseok nói, vẫn hơi thở dốc.

Yoongi cúi xuống trên giường để chống đỡ bằng khuỷu tay và đầu gối, lưng cong lên một cách đầy tinh tế. "Cởi quần lót của tôi ra."

"Anh bạn, em không thể chơi anh ngay lúc này. Thời gian khôi phục của em ngắn, nhưng em không phải Dwayne The Rock Johnson."

Yoongi di chuyển đầu của mình để nó quay ra khỏi gối và bắn cho Hoseok một cái nhìn của sự ghê tởm. "Cứ cởi quần lót của tôi ra đi."

Cậu làm theo. Cậu tuột chiếc boxers của Yoongi xuống cặp đùi gầy gò của anh và cậu đã không thất vọng.

"Cái quái gì vậy?" Hoseok hỏi, trong sự sợ hãi. Yoongi chỉ vùi đầu vào gối, để thoát ra một tiếng rên rỉ nỉ non. Hoseok chạm vào đế của cái núm đen nhỏ và Yoongi vặn vẹo.

"Anh quả là một con điếm dâm đãng," Hoseok nói, vui mừng. "Điều này thật tuyệt. Nhìn anh xem. Em thật may mắn." Cậu thử đút cái núm vào Yoongi lần nữa, người lập tức phát ra một tiếng rên rỉ cao vút. "Cảm ơn anh" Hoseok nói, hôn vào má mông phải của anh, "rất nhiều", hôn tiếp vào má mông trái của anh, "vì đã lướt vào DMs Grindr của em."

Yoongi cười vào gối. "Đ** ** cậu."

"Dấu chân Carbon", Hoseok nói một cách đầy khoa trương từ nơi cậu đang quỳ xuống, mắt ngang tầm với mông Yoongi.

"Cứ chơi tôi với nó đi cho rồi."

"Em không thể tin anh đã có thứ này trong cái mông nhỏ nhắn của mình suốt thời gian qua," Hoseok nói, vẫn còn sợ hãi, phớt lờ yêu cầu của Yoongi. "Đĩ điếm bé nhỏ. Em sẽ chơi anh cho đến khi anh phải khóc nấc, thấy thế nào?"

Yoongi chỉ rên rỉ vào gối.

"Nghiêm túc đấy, em cần một câu trả lời," Hoseok nói. "Có được không?"

"Có, lạy chúa tôi, một ngàn lần có, làm tôi khóc, Jesus Christ, cậu không cần phải hỏi, cứ làm tôi đi, Hoseok, làm ơn," Yoongi van nài. "Tôi đã chờ đợi khoảng một tiếng đồng hồ, để cậu bẻ cong tôi và h-," anh thở hổn hển khi Hoseok bất ngờ vỗ nhẹ vào mông mình, "h-hủy hoại tôi."

Hoseok gần như cương cứng trở lại nhưng cậu muốn Yoongi phải hoàn toàn bị làm hỏng, hỗn loạn và van xin trước khi cậu thỏa mãn anh với tính khí của mình. Vì vậy, cậu vỗ mông anh lần nữa, mạnh hơn, đủ để lại một dấu đỏ xinh đẹp.

Cậu đánh Yoongi hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều vô tình hữu ý chạm vào cái núm đang cắm trong anh, khiến anh cảm thấy rất nhiều nhưng đồng thời cũng là không đủ. Cậu đánh anh cho đến khi bắp đùi anh run rẩy, chật vật để giữ mình không quỵ xuống và hơi thở thì gấp gáp, phân thân cương cứng đang rỉ nước vào tấm ga lụa, cầu xin được chạm vào.

"Anh đang tạo ra một mớ hỗn độn, bé cưng" Hoseok thì thầm vào tai anh. Cậu thực sự chẳng bận tâm, cậu có nhiều ga hơn thế trong tủ quần áo. Nhưng Yoongi bắt đầu sụt sịt, và Hoseok lập tức nắm lấy vai anh, xoay người anh về phía mình để anh nằm ngửa ra trên lưng.

"Này Yoongi, anh ổn chứ?

"Tôi ổn! Tôi chỉ," Yoongi nói, nghe gần như là khó chịu qua màn nước mắt, "muốn bắn. Làm ơn."

"Anh đang làm rất tốt, anh yêu," Hoseok nói, nhẹ nhõm vì đã không làm anh đau. "Quả là một bé con ngoan ngoãn." Cậu cuối cùng cũng cầm lấy tính khí của Yoongi, thình lình xốc mạnh và đột nhiên anh bắn ra, đầy trên chiếc bụng nhỏ mềm mại. Hoseok vuốt ve anh, vắt kiệt từng giọt cuối cho đến khi anh vặn vẹo vì kích động.

"Anh trông thật xinh đẹp như thế này." Hoseok nói. Thật sự đúng là như vậy. Anh đang nằm ngửa ra trên tấm ga lụa chết tiệt ấy, ướt đẫm trong mồ hôi và tinh dịch, tính khí mềm mại yên vị giữa đôi chân thon gầy.

"Chơi tôi ngay bây giờ, làm ơn, Hoseok," anh yêu cầu. "Tôi muốn con *** của cậu khi tôi còn n*ng. Tới nào." Anh xoay người trở lại nằm sấp, chống lên khuỷu tay và đầu gối, mặc dù vẫn còn đang run rẩy. Cái núm đen nhỏ vẫn nằm trong anh, mở to anh thật đẹp và rộng.

Gần như là quá nhiều. Vì vậy, Hoseok thò tay vào ngăn kéo bàn cạnh giường để tìm bôi trơn và bao cao su, mở cái gói bằng răng và cuộn nó lại. Sau đó, chậm rãi một cách cẩn thận và đầy đau đớn, kéo ra phần đế của cái núm.

Yoongi hít vào một hơi sắc bén. Hoseok tiếp tục kéo, quan sát hậu huyệt anh mở rộng khi đến phần to nhất, nhễ nhại với dầu bôi trơn. Cuối cùng, cậu kéo toàn bộ thứ đó ra. Lỗ nhỏ của Yoongi thật đẹp, hồng nhuận và run rẩy vì không có thứ gì để ngậm lấy. Hoseok gần như đã bắn ra chỉ với cảnh tượng ấy

"Miệng nhỏ của anh thật xinh đẹp, bé con."

Lần này, nếu Yoongi có bất kỳ cảm xúc nào trước cái tên kia , anh sẽ không nói ra. Anh chỉ vặn vẹo, trống rỗng đến khó chịu, cầu xin được lấp đầy.

Hoseok có lẽ chẳng cần thêm chút dầu bôi trơn nào, nhưng cậu vẫn bôi một ít vào hậu huyệt Yoongi. Yoongi rùng mình trước chuyển động ấy và Hoseok dịu dàng dỗ dành anh. "Thả lỏng nào bé cưng. Em sẽ chơi anh ngay bây giờ đây."

Và cậu làm thật. Cậu đưa phần đầu tính khí vào, nhẹ nhàng xoa dịu phần còn lại. Yoongi run rẩy trước thứ quá lớn trong hậu huyệt, liên tục cọ sát với tuyến tiền liệt, ngay sau khi chỉ vừa mới bắn ra. "Di chuyển đi, con ** của cậu."

"Đúng hơn là di chuyển đi, con ** của em," Hoseok nói, bật cười. Mặc dù đầu Yoongi đang bị ép vào vỏ gối bằng lụa, Hoseok gần như có thể cảm nhận rõ cái lườm anh dành cho mình. "Tốt thôi."

Và rồi Hoseok làm anh, hoàn toàn thô bạo. Cậu nhấp ra và vào, ra và vào nhanh đến nỗi Yoongi chẳng thể làm gì khác ngoài việc nảy lên và để mặc bản thân mình được lấp đầy.

Cái ôm của Hoseok bên hông Yoongi dần dà là không đủ và vì thế cậu quấn những ngón tay vào tóc Yoongi, kéo anh thẳng dậy, để tay anh không còn chống lên đệm mà ở đầu giường ngay trước mặt. Hoseok tiến lại gần hơn để có thể chơi anh vào đầu giường, để phân thân Yoongi cứ thế đập vào nó hết lần này tới lần khác và bắt đầu cương cứng trở lại và tất cả chuyện này là quá nhiều.

Họ làm tình trong một khoảng thời gian cảm tưởng như là mãi mãi, bởi vì cả hai đều đã đạt cực khoái một lần trước đó. Họ thay đổi tư thế, Yoongi bên trên Hoseok, hầu như chống đỡ cơ thể với đôi chân run rẩy, khi anh thả mình xuống cự vật nóng rẫy của Hoseok, và lạy chúa, góc độ ấy thật sâu, anh cảm thấy tuyến tiền liệt của mình bị cọ sát hết lần này tới lần khác

Nước mắt long lanh trên má Yoongi khi Hoseok thúc sâu vào anh. Anh không còn chút sức lực để làm bất cứ điều gì nữa, ngoài việc nảy lên trên dương vật của Hoseok, và để bản bị chơi theo đúng cái cách mà anh khát cầu.

"H-Hoseok, tôi sắp," anh nghẹn ngào, khi tay anh lần xuống tính khí đang rỉ nước, nảy lên mỗi lần Hoseok đẩy mạnh cánh hông.

"Bắn ra vì em, anh yêu, anh đang làm con mẹ nó tốt."

Vì vậy, Yoongi vòng những ngón tay xung quanh tính khí của mình, vuốt ve nó nhanh hơn và rồi bắn ra trong một tiếng rên rỉ, tạo thành một đống hỗn độn nửa trên ngực Hoseok, và nửa còn lại trên người chính mình.

"Bé ngoan, ngoan ngoãn," Hoseok thở dốc, Yoongi nằm xuống, cả người như nhũn ra trên ngực cậu trong khi hậu huyệt liên tục bị thúc mạnh, mặc dù nó đau đến chết đi được.

Hoseok chơi anh cho đến khi cậu bắn ra vào bao cao su. Cậu đã ước, trong một khoảnh khắc, rằng không có bất kỳ lớp latex mỏng nào ngăn cách giữa cậu và Yoongi. Cậu thở dài. Có lẽ một ngày nào đó.

Họ nằm hổn hển, cạnh nhau, trên tấm ga lụa đã bị làm hỏng.

"Lạy chúa, anh bạn," Yoongi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh nhỏ, ngái ngủ và khàn đục.

"Yeah."

"Xin lỗi vì đã khóc," anh nói. "Tôi biết điều đó đôi khi nghe có vẻ kỳ lạ. Nó không phải, như là, khóc vì buồn bã. Mọi thứ chỉ đơn giản là ... trở nên quá nhiều, và nó như kiểu, có những cơn cực khoái nho nhỏ. Chảy ra từ mắt."

Hoseok nhìn anh, nhăn mũi. "Ew."

Yoongi cười yếu ớt và nở một nụ cười khoe lợi.

"Nghiêm túc thì," Hoseok nói. "Đừng xin lỗi." Cuối cùng, cậu cũng cảm thấy một chút kiểm soát đối với cơ thể mình, đủ để ngồi dậy và đồng thời kéo luôn một Yoongi đang mơ màng lên. "Dù sao đi nữa, anh cũng phải làm sạch đi thôi, anh đang bao phủ trong chất dịch đấy."

"Yeah, nghe hay đấy," Yoongi nói, vẫn hơi choáng váng. "Tôi có thể tắm ở đây sao, được chứ?"

"Ừ?" Hoseok nói, như thể điều ấy quá rõ ràng. "Em đã định giúp anh rửa sạch. Anh sẽ không phải tự làm một mình."

"Ồ," Yoongi nói, ngẩn ngơ. "Tuyệt đấy, tôi đoán vậy."

"Em chỉ," Hoseok lúng túng. "Hậu chăm sóc, anh biết mà."

Yoongi gật đầu, đảo tròn mắt.

Dưới vòi hoa sen, Hoseok bôi đầy cơ thể dính dớp của Yoongi với xà phòng hương cam. Yoongi im lặng, và Hoseok tự hỏi liệu cậu có làm mọi thứ trở nên khó xử bằng việc đề nghị giúp anh rửa sạch hay không. Yoongi rất có thể chỉ muốn một cuộc tình một đêm tốt đẹp và giờ thì cậu ở đây, khiến mọi thứ trở nên kỳ quặc.

Nhưng sau khi họ rời khỏi phòng tắm, Yoongi lại làm cậu ngạc nhiên với việc hỏi mượn một thứ gì đó để mặc. Hoseok tuân lệnh, hiển nhiên, đưa anh chiếc quần thể thao ấm áp nhất và chiếc áo phông mềm mại nhất của mình. Anh đã phải sắn gấu chiếc quần thể thao lên để bàn chân có thể thò ra.

Hoseok nghĩ rằng Yoongi có thể đã muốn ở lại qua đêm nhưng lại quá vụng về và tự cao để mở miệng hỏi. Tất nhiên, anh cũng có thể đã cố gắng một cách tuyệt vọng để tẩu thoát suốt thời gian qua và đã quá lịch sự để nói thẳng với cậu.

Nhưng Hoseok vẫn luôn thích suy nghĩ tích cực về mọi thứ. Cậu là một con người tràn đầy hy vọng. Vì vậy, cậu bước ra ngoài, thoải mái nói, "Anh có thể ở lại, nếu muốn. Em chỉ vừa định xem Say Yes to the Dress. Dù vậy, chúng ta có thể xem thứ gì đó khác. Em không kén chọn đâu."

Yoongi cố gắng để trông không quá nhẹ nhõm như những gì anh cảm thấy. "Được thôi, nghe tuyệt đấy. Tôi con mẹ nó yêu những chương trình của TLC."

Và vào đúng thời điểm ấy, Hoseok nghĩ rằng cậu có thể đã phải lòng anh.

"Tôi khát," Yoongi nói, nằm dài trên tấm ga mới thay trên giường Hoseok. "Tôi có thể có thứ đồ uống mà cậu đã ngại ngùng mời tôi trước đó không?"

Vì vậy, cậu lấy cho anh một chai trà đào Snapple từ tủ lạnh, và họ nằm trên tấm ga giường mới, dưới tấm chăn ấm áp và xem Say Yes to the Dress cho đến khi cả hai ngủ thiếp đi, hét lên với những người dị tính ngu ngốc trên màn hình laptop của Hoseok.

Continue ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro