II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Tiếng chuông cửa réo vang. Và tiếng ai đó gào thét tên cậu bên ngoài khung cửa mở rộng.

Cậu quyết định giải quyết chuông cửa trước, cũng là tiếng động phiền nhiễu nhất trong số cả ba. Cậu nhìn thoáng qua Yoongi, người vẫn đang say giấc nồng. Anh co lại thành một quả bóng bé tin hin với hai chân vòng quanh hông Hoseok. Việc thoát ra khó nhằn hơn là cậu tưởng - một phần bởi Yoongi thật con mẹ nó dễ thương đến nỗi mà Hoseok chẳng còn muốn rời đi, phần còn lại cũng bởi cái ôm của anh có phần hơi quá chắc.

Dần dà, cậu cũng thành công thoát ra mà không đánh thức Yoongi và ngơ ngẩn bước vào trong bếp. Cậu thận trọng bấm nút điện thoại nội bộ.

"Vâng?" Hoseok hỏi, giọng vẫn ngái ngủ.

"Hoseok, tao đã đứng đây được mười phút rồi đấy," giọng nói bức bối của Namjoon vọng ra từ bộ đàm. "Mày nói hôm nay mày sẽ trông trừng Tae. Tao có lớp đạp xe trong nhà với Andre và nó sẽ bắt đầu trong vài phút tới."

Hoseok đảo tròn mắt. Thật khó để không phản ứng tiêu cực về Andre, tên bạn trai kinh khủng của Namjoon. Hắn ta chỉ đối tốt với Taehyung, như là, 90% số thời gian, và đưa Namjoon đến lớp đạp xe trong nhà mỗi sáng thứ bảy mặc kệ nguyện vọng của cậu, bắt cậu làm theo một đống chế độ ăn kiêng tăng cường bất chấp việc cậu ta ghét cay ghét đắng chúng. Hoseok chưa từng ngưng chỉ thẳng ra rằng mình phản đối toàn bộ tình trạng này đến thế nào.

"Phải rồi, xin lỗi, tao vừa ngủ dậy. Tới ngay đây," Hoseok nói, bấm nút cho cậu ta vào. "Chờ đã, Andre đang không ở cùng mày đấy chứ?"

Cậu gần như có thể nghe thấy Namjoon vừa đảo tròn mắt qua điện thoại nội bộ. "Không."

"Tốt. Mày biết là anh ta không được chào đón ở nhà tao mà."

"Anh ta đâu có tệ đến mức ấy."

"Vậy là mày đã thừa nhận anh ta chí ít cũng có chút tệ."

Namjoon không trả lời. Hoseok mở cửa trước để Namjoon có thể tự bước vào và bắt đầu pha cà phê. Nếu cậu may mắn, Namjoon có thể chỉ thả Taehyung lại rồi rời đi, mà không cảm thấy cần thiết phải lục lọi xung quanh phần còn lại của căn hộ, thứ sẽ dẫn tới việc phát hiện một chàng trai cụ thể nào đó đang say ngủ trên giường của cậu.

Cậu tự hỏi mình sẽ phải giải thích về sự hiện diện của Yoongi ra sao cho Taehyung, người chắc chắn sẽ muốn chui vào phòng cậu, bởi vì thằng bé yêu cái việc lăn lộn trên tấm ga bằng lụa. Mong rằng cậu nhóc chỉ không kể lại với bố mình người nhóc ấy tìm thấy đang ngủ bên trong, bởi vì Namjoon rồi sẽ muốn nhúng mũi vào -- hoặc thậm chí tệ hơn, hẹn hò đôi -- và Hoseok chẳng rõ liệu Yoongi còn bao giờ muốn gặp lại cậu lần nữa, chứ chưa nói đến chuyện hẹn hò. Thêm vào đó, Hoseok không chắc bản thân có thể chịu đựng nguyên một buổi tối tại công ty của Andre.

Cậu đang đổ nước vào máy pha cà phê thì cánh cửa mở ra, và đột nhiên, một cậu nhóc ba tuổi bé tin hin đâm sầm vào chân cậu.

"Seokseok!" Taehyung hào hứng nói, vươn tay về phía cậu đòi bế lên. Hoseok lập tức làm theo, hẳn nhiên rồi.

"Chào Tae," Hoseok nói, gõ lên chiếc mũi bé xinh của cậu nhóc. "Anh nhớ nhóc đấy."

Namjoon chỉ đứng gần cửa, trong bộ đồ tập, tay cầm cặp sách của Taehyung, trông hoàn toàn khổ sở.

"Chuyện quái gì với mày vậy?" Hoseok thẳng thừng chào hỏi, đưa cho cậu ta một quả chuối.

Namjoon cắn một miếng, bắn cho cậu cái nhìn 'sẽ kể cho mày sau' và chỉ nói "Không có gì. Không thể chờ đến lớp đạp xe trong nhà."

Cá nhân Hoseok thì không thể chờ đến ngày cậu ta chia tay với Andre và kiếm cho bản thân một người bạn trai đối xử đúng đắn với cậu ta hơn.

Cậu đang định nêu lên ý kiến thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân thật khẽ từ phía bên trái, cậu quay đầu lại và kia là một Yoongi vẫn còn ngái ngủ đứng ngay trước cửa vào, nhỏ xíu trong bộ quần áo mượn tạm của cậu, trông như thể chuẩn bị tấn công. Công bằng mà nói, Hoseok nghĩ, nếu cậu tỉnh dậy sau một đêm điên cuồng và đột nhiên nhìn thấy bạn tình của mình trong bếp, tay bế một đứa nhóc ba tuổi, thì cậu cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.

Namjoon là người đầu tiên lên tiếng. "Yoongi?"

Đôi mắt Yoongi mở lớn trước khung cảnh người đồng nghiệp đứng sừng sững ngay đó, trước cửa ra vào. "Ôi chúa ơi. Cậu làm gì ở đây?"

Namjoon trông hoàn toàn lúng túng. "Hoseok là bạn em. Thỉnh thoảng giúp em trông con. Tại sao anh lại ở đây?

Yoongi nhanh nhẹn lắc đầu. Anh sẽ không kể với cậu đồng nghiệp, người mà anh chỉ vừa mới bắt đầu coi là bạn, rằng anh gặp Hoseok trên Grindlr tối qua, chuyện trò xấp xỉ đúng ba phút và rồi chạy đến đây để làm tình. Đặc biệt không phải ngay trước mặt cậu nhóc dễ thương này, người có vẻ là con trai Namjoon. Mọi thứ đơn giản là quá nhiều.

"Ôi chúa ơi," Namjoon nói, cuối cùng cũng sử dụng tới IQ của mình và lập tức nhận thức được chuyện gì đang diễn ra. Cậu nhìn thấy mái đầu mới rời giường của Yoongi, chiếc quần thể thao ngoại cỡ và cả vết hôn trên cổ anh.

Hoseok chỉ đảo mắt qua lại, từ Namjoon, đến Yoongi, rồi lại quay về với Namjoon, bối rối.

"Yoongi và tao làm việc cùng nhau," Namjoon ngại ngùng giải thích.

Hoseok cảm giác như linh hồn mình vừa tạm biệt cơ thể để bay thẳng về phía mặt trời.

Cậu vẫn luôn có chút mê tín. Được thừa hưởng điều này từ bố mẹ, những người mà, mãi cho tới tận ngày hôm nay, vẫn không để cậu đi ngủ với chiếc quạt đang bật mỗi khi cậu về thăm nhà, bởi vì họ không muốn cậu ngạt thở đến chết trong giấc ngủ. Một lần, khi cậu bảy tuổi, cậu viết tên chị gái bằng bút đỏ và bố mẹ cậu đã ngay lập tức đưa cả hai đến gặp cha xứ chỉ vì họ nghĩ Hoseok vừa tuyên án tử cho chị mình.

Nên là phải, cậu chưa bao giờ có thể hoàn toàn rũ bỏ cái gien mê tín đã được truyền lại cho cậu từ cả hai bên nội ngoại. Tử vi từng có lần nói rằng cậu sẽ gặp phải "trải nhiệm cụ thể mang lại sự tăng lên về tài chính,", ngay trong ngày hôm đó, cậu được tăng lương và tìm thấy 30 dollar bên vệ đường. Cậu thực sự chỉ nên tin rằng nó chẳng phải một dấu hiệu sao?

Vì thế mà cậu chẳng thể ngăn bản thân nhận định chuyện này -- sự thật rằng bạn thân cậu lại vừa vặn làm việc với người bạn tình Grindr dễ thương, cáu kỉnh và hoàn hảo của cậu -- cũng là một dấu hiệu. Đây chính xác là thứ điềm báo mà cậu vẫn luôn chờ đợi -- bởi vì cậu tin vào những thứ vớ vẩn như vậy đấy.

Giờ thì, cậu có thể hỏi xin Yoongi một buổi hẹn, và cậu biết, cậu chỉ đơn giản biết, rằng mình đã có lời chúc phúc của vũ trụ. Chúa ơi, cậu sẽ đưa Namjoon đi ăn tối vì chuyện này. Cậu sẽ để mặc cậu ta gọi lên thứ đắt tiền nhất trong thực đơn. Cậu sẽ mua cho nhóc Taehyung một khẩu súng đồ chơi. Mười khẩu súng đồ chơi.

Taehyung kéo giật Hoseok khỏi quá trình khám phá nội tâm khi cậu nhóc nói, từ trong tay cậu, "Xin chào!"

Cậu nhóc nhìn Yoongi.

Yoongi cố gắng nở nụ cười trong khoảng tốt bản thân có thể, xét đến tình huống hiện tại, và đáp, "Xin chào. Anh là Yoongi. Tên nhóc là gì?"

"Em là Taehyung Kim. Em 3 tuổi." cậu nhóc nói sự thật. "Anh bao nhiêu tuổi vậy ạ?"

Yoongi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc bật cười, bởi vì đây chắc chắn không phải cách anh nghĩ mình sẽ trải qua một buổi sáng thứ bảy.

Hoseok, dẫu vậy, trông thật dễ thương khi bế một đứa trẻ, Namjoon là một cậu trai tốt tính, và Taehyung, dù vẫn còn nhỏ xíu, có vẻ cũng khá tuyệt, vậy nên, anh chẳng còn mấy bận tâm. "Wow, anh nhớ khi mình 3 tuổi. Đó là năm tuyệt vời nhất. Giờ thì anh 26. Cách quá xa thời kỳ huy hoàng." anh nói.

"Woah. Vậy là lớn hơn appa rồi," Taehyung nói, đôi mắt mở to. "Anh là một người ông sao?"

Yoongi bật cười. Namjoon cũng cười theo, nhẹ nhàng quở trách cậu nhóc. "Taehyung. Anh ấy chỉ lớn hơn bố một tuổi thôi mà."

"Anh không có đứa con nào, hay cháu chắt, nhưng đôi khi anh cảm thấy mệt mỏi, như một ông già vậy," Yoongi nói, vẻ nghiêm trọng. "Rồi một ngày nào đó nhóc sẽ hiểu thôi."

Taehyung trông ngờ hoặc, quay trở lại nghịch nghịch chiếc khuyên tai lủng lẳng của Hoseok.

"Vậy là," Namjoon nói, đặt cặp sách của Taehyung xuống sàn. "Lớp học sẽ bắt đầu trong khoảng, 10 phút nữa, và Andre sẽ cáu điên lên nếu em đến muộn, cho nên. Mọi người ở đây đều ổn cả chứ?"

Hoseok gật. Cậu sẽ đối phó với Yoongi ngay sau đó.

"Chăm sóc thật tốt cho anh Hoseok trong lúc bố đi được chứ?" Namjoon hỏi, nhéo má cậu con trai đầy cưng chiều.

Taeghyung chỉ vui vẻ gật đầu.

"Bố yêu nhóc nhiều bao nhiêu nào?" Namjoon nghiêm túc hỏi.

Mỗi lần Namjoon thực hiện nghi lễ chia tay với Taehyung, Hoseok lại không kiềm được cảm giác như thể mình đang chen vào giữa một điều gì đó thật đặc biệt và riêng tư. Thật mới mẻ khi được chứng kiến Namjoon ở chế độ một ông bố. Cậu ta giỏi kinh khủng. Andre không xứng đáng với cậu ta.

Taehyung hùa theo, giả vờ không biết. Cậu nhóc lắc lắc cả hai tay một cách khoa trương. Namjoon bắt lấy tay cậu nhóc, mở chúng ra rộng nhất có thể, và nói: "Bố yêu nhóc từng này, và thêm nhiều nữa."

Taehyung khúc khích cười trong khi Namjoon phủ đầy những chiếc hôn lên khuôn mặt xinh xắn của cậu nhóc. "Appa! Con cũng yêu appa nữa." cậu nhóc nói qua tiếng khúc khích, đẩy cậu đi bằng đôi tay ngắn cũn cỡn.

Namjoon cuối cùng cũng rời đi, nhưng cậu ta lập tức trông lại buồn bã. Hoseok tự nhắc mình sẽ hỏi về nó sau.

Giờ chỉ còn cậu, nhóc Taehyung và Yoongi trong phòng ăn. Bầu không khí tĩnh lặng chỉ được phá vỡ bởi tiếng gầm gừ nho nhỏ từ chiếc máy pha cà phê trên quầy bếp.

"Tôi đi tắm được không?" Yoongi hỏi sau một lúc, giọng anh trầm và lặng lẽ.

"Ồ, được, chắc chắn rồi," Hoseok nhanh nhẹn nói, mặc dù cậu nhớ rõ ràng đã chà sữa tắm hương hoa cam lên khắp cơ thể anh chỉ mới vài giờ trước.

Một khi Yoongi đã an toàn trong phòng tắm, tiếng nước bắt đầu chảy và cửa đã khóa chặt, Hoseok liền đặt Taehyung xuống. "Nhóc có mang theo thứ gì đấy thú vị để chúng ta cùng làm trong chiếc cặp sách đó chứ, Tae?"

Taehyung chỉ phớt lờ cậu. "Tại sao ... Yoon-gi? Ở trong nhà anh? Yoon-gi," cậu nhóc nói, vật lộn với cái tên lạ hoắc trên chiếc lưỡi vụng về. Cậu nhóc bắt đầu lại lần nữa, đã tự tin hơn về phát âm của mình: "Yoon-gi làm gì trong nhà anh vậy?"

Hoseok bật cười. "Anh ấy ngủ qua đêm. Yoongi là bạn của anh, và cả của appa nhóc nữa."

Taehyung gật đầu vẻ hiểu biết. "Bạn của appa, Andre đôi khi cũng ngủ qua đêm."

Hoseok vểnh tai trước cái tên Andre, hy vọng moi được chút thông tin từ Taehyung. Nếu cậu nhóc nói ra bất cứ điều gì đáng buộc tội, nó sẽ giúp Hoseok kết thúc chuyện này. "Andre hử? Cậu ta thế nào? Nhóc có thích cậu ta không?"

Taehyung nhăn mặt và Hoseok phải cố để không nhảy cẫng lên vì phấn khích. Nếu Taehyung không thích bạn trai của bố thì tất cả đến đây là hết. Andre lập tức trở thành dĩ vãng.

Hoseok không đặc biệt hưởng thụ kế hoạch phá hỏng mối quan hệ của bạn thân mình, nhưng thứ mà cậu thực sự không hề hưởng thụ chính là cách Andre đối xử với Namjoon. Cho nên cậu cũng chẳng lo lắng đến thế.

"Em nghĩ chú ấy khiến Appa ..." Taehyung mở đầu, cẩn thận lựa chọn từ ngữ. "Buồn. Đôi khi chú ấy nói ra những điều thật xấu tính."

Hoseok đột nhiên thấy có lỗi vì đã hỏi. Cậu chọc vào má Taehyung, cố kéo luồng suy nghĩ của cậu nhóc ra khỏi chủ đề kỳ quặc mà cậu cảm thấy thật tệ vì đã gợi ra. "Anh sẽ nói với bố nhóc về chuyện này, được chứ? Giờ anh muốn làm điều gì đó vui vui. Nhóc mang theo gì nào?"

Taehyung chạy tới chỗ cặp sách, kéo khóa một cách khoa trương để cho một mớ những bút chì màu đổ đầy ra sàn. "Muốn tô màu."

Thế là họ cùng tô màu trong văn phòng của cậu (đó thật ra chỉ là một căn phòng nhỏ mà cậu đã nhét chiếc bàn vào, nhưng văn phòng thì nghe thật tuyệt vời và chuyên nghiệp) cho tới khi Hoseok nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm được tắt đi. Và rồi đột nhiên Yoongi ở đó, mặc trên người bộ quần áo đen của anh từ hôm qua.

"Tôi nên đi thôi," anh nói, tần ngần nơi cửa ra vào tựa một cái bóng.

"Được rồi," Hoseok đáp, như một tên ngốc, bởi lẽ chẳng còn gì khác để nói nữa cả.

Yoongi, dẫu vậy, không rời đi. Anh chỉ đứng ở ngưỡng cửa, không hẳn là trong phòng nhưng cũng chẳng phải bên ngoài.

Thế nên Hoseok thì thầm với Taehyung, "Nhóc có thể tô màu một mình một lúc được không? Yoongi sẽ buồn nếu anh không tạm biệt anh ấy."

Taehyung chỉ gật đầu bởi vì cậu nhóc đã lớn rồi và không cần có người trông mình tô màu nữa.

"Rất vui được gặp nhóc, Taehyung," Yoongi nói, vẫy tay.

"Tạm biệt, ahjussi."

"Này! Anh mới 26 thôi!" Yoongi hét lên, có chút bất mãn nhưng đồng thời vẫn mỉm cười. "Nhóc nói tiếng Hàn chứ?"

Taehyung gật đầu đầy tự hào. Hoseok chỉ đảo mắt, giải thích, "Namjoon phát cuồng với việc dạy cậu nhóc."

Taehyung lập tức bắt đầu tuôn ra một tràng những thứ mà nghe như là danh sách của từng cụm từ tiếng Hàn mà nhóc ấy biết, để khoe khoang, nhưng rồi dần dà, sau rất nhiều dỗ dành ngon ngọt, cậu nhóc cũng chịu nói lời tạm biệt (bằng tiếng Hàn, rõ ràng rồi) và để Yoongi rời đi.

Họ đi tới bếp và đứng lại ở cửa. Thận trọng như thể cả hai đang bị ngăn cách bởi một bức tường kiên cố chẳng thể định nghĩa. "Vậy là, cảm ơn," Yoongi nói chắc chắn, nhìn vào một điểm nào đó trên bức tường phía sau đầu Hoseok, tránh trao đổi ánh mắt.

Hoseok hít một hơi thật sâu. Yoongi chắc chắn sẽ không chịu chủ động trước. Thế cũng ổn thôi. Hoseok đủ quả quyết một cách đáng ghét cho cả hai rồi.

Cậu cảm thấy như có một sợi dây mờ ảo mong manh đang thắt quanh bụng mình, và đầu bên kia cũng được thắt chặt tương tự, xung quanh phần nào đó của Yoongi. Yoongi bé nhỏ, bạn tình Grindlr của cậu, người đã quyến rũ cậu với từ ngữ thần kỳ 'dấu chân carbon'. Sự ngớ ngẩn của toàn bộ tình huống khiến mọi chuyện trở nên thật hoàn hảo.

Hoseok sợ rằng sợi dây mỏng manh ấy sẽ đứt đôi một khi Yoongi bước qua ngưỡng cửa. Vì thế mà cậu phải đảm bảo cho điều này sẽ không xảy ra. Cậu thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, đẩy Yoongi lên cửa và hôn anh đủ mạnh để cánh môi sưng lên.

Cậu lùi lại sau vài phút. "Em muốn đưa anh đi hẹn hò, như vậy có được không?"

Yoongi chỉ nhìn cậu chằm chằm, không cảm xúc. Trông anh gần như là chán nản. "Ờ. Cơ mà, tôi sẽ trả tiền."

Hoseok gõ nhẹ lên trán anh. "Được thôi."

Yoongi chỉ đáp, "Tốt." Hoseok lần nữa hôn anh, đưa lưỡi vào trong khuôn miệng nhỏ.

Yoongi đẩy cậu ra. "Chúa ơi, tôi muốn đánh cậu," anh càu nhàu.

"Mai nhé?" Hoseok hỏi, cúi xuống để tựa lên trán Yoongi.

"Ừ," Yoongi nói. "Mang theo hộp cứu thương đi. Không đùa đâu. Tôi muốn đánh nhau với cậu."

Hoseok không dám chắc anh có nói thật hay không nữa, nhưng cậu nghĩ đây là cách Yoongi bày tỏ tình cảm nên cũng chẳng buồn nghi hoặc. Cậu tự hỏi liệu có còn hơi sớm để hỏi cung hoàng đạo của anh. Chúa ơi, cái ý nghĩ được vẽ lá số tử vi cho Yoongi khiến cậu hứng lên quá nhiều. Dẫu vậy, thay vì lên tiếng hỏi, cậu chỉ dựa tới gần, môi kề lên vành tai Yoongi, và thầm thì, "Dấu chân carbon."

Giờ thì cậu không còn nghi ngờ gì nữa, rằng Yoongi đã nói sự thật về việc muốn đánh nhau với cậu.

"Chúa ơi, tôi thực sự ghét cậu," Yoongi nói, đẩy cậu ra. "Tránh xa tôi ra."

"Vậy anh muốn hủy buổi hẹn của chúng ta hả?" Hoseok hỏi.

Yoongi chỉ nhìn cậu đầy khinh bỉ. "Cái quái gì? Không. Lại đây. Hôn tôi tiếp đi."

Vì thế Hoseok làm theo, hôn anh ấy lên trên cửa mãi cho tới khi Taehyung bước vào và bắt đầu hạnh phúc vỗ tay, bởi vì "Seokseok và Yoongi sắp kết hôn?"

-------

Buổi hẹn của họ là ở một quán cà phê được thắp sáng chỉ bằng những bóng đèn giáng sinh. Hoseok rõ ràng đã chọn địa điểm. Yoongi lại diện lên mình một bộ đồ đen khác.

Ngồi đối diện Hoseok, người đang mặc một chiếc sơmi hoa hòe banh cúc cùng cặp tất kẻ sọc, Yoongi cảm thấy mơ hồ, do dự và quái dị. Như một hố đen. Anh cố rũ bỏ cảm giác rằng mình phá hỏng mọi thứ bản thân từng chạm đến; rằng anh rút kiệt sự sống ra khỏi bất cứ ai mình từng hôn. Hoseok đang ở ngay trước mặt, mỉm cười và đó là thứ anh cần tập trung vào.

"Tôi không thực sự hẹn hò," anh thấy mình bắt đầu nói. Bàn tay bao xung quanh cốc americano đá đang rỉ nước.

Hoseok nhún vai. "Vậy thì chúng ta sẽ làm thật chậm rãi. Em sẽ hướng dẫn anh. Hay là sao cũng được. Mua hoa tặng anh và mọi thứ."

Yoongi khịt mũi vào cốc cà phê của mình. "Tôi thà để cậu chỉ chơi tôi thôi."

Hoseok nhìn quanh để chắc chắn rằng không ai nghe thấy và rồi thở dài. "Em đang nghiêm túc."

"Thứ lỗi, tôi biết," Yoongi nói. "Tôi chỉ chưa, như là. Bộc lộ cảm xúc. Trong một thời gian dài. Tôi dở tệ ở khoản ấy."

"Tại sao thế?"

Yoongi phát ra một âm thanh như thể bị mắc nghẹn. "Jesus Christ, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta," anh nói, nghịch nghịch ống hút. "Cậu sẽ không muốn hiểu hết toàn bộ gói trang bị cảm xúc của tôi cho đến khi ... Không biết nữa. Cậu có lẽ sẽ chẳng bao giờ muốn hiểu được chúng."

"Hmm," Hoseok nói. "Cung của anh là gì?" cậu hỏi, thay đổi chủ đề.

"Cái gì của tôi cơ?"

"Cung hoàng đạo," Hoseok lặp lại một cách mất kiên nhẫn

"Ừm. Song Ngư. Tôi nghĩ vậy."

"Anh nghĩ vậy á."

Yoongi chỉ gật.

Hoseok lắc đầu. "Anh không dựa vào tử vi để đưa ra mọi quyết định trong cuộc sống như phần còn lại của thế giới ư? Sinh nhật anh vào ngày bao nhiêu?"

"Mùng 9 tháng 3."

"Anh là cmn một Song Ngư," Hoseok vui vẻ nói. "Vậy thì tại sao anh lại không muốn mở lòng với em? Anh là một cung nước cơ mà. Anh nên cầu xin em thảo luận về những cảm xúc của chúng ta kia chứ."

"Ờ," Yoongi nói. "Ví dụ như chấn thương tâm lý thời ấu thơ?" anh đùa ngại ngùng.

Hoseok chỉ ngâm nga và đá vào chân anh dưới gầm bàn. Hành động ấy khiến anh yên lòng một cách kỳ lạ. Nếu cậu ta nắm lấy tay anh, cố ôm anh vào lòng hay đại loại như thế, Yoongi hẳn sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng một cú đá nhẹ nhàng vào cẳng chân chính xác là những gì anh cần để có thể cảm thấy thoải mái.

Hoseok cứ thế huyên thuyên không ngừng và Yoongi thì mừng điên lên được, bởi vì anh không chắc là mình có thể thốt lên dù chỉ một từ ngay lúc này. "Nghe này. Em muốn hẹn hò với anh. Nếu anh cũng muốn hẹn hò với em thì chúng ta có thể khiến chuyện này thành công. Em không cần phải biết bất cứ chấn thương tâm lý thời ấu thơ nào trừ khi anh chủ động muốn kể với em."

"Được rồi," anh nói, gần như là với cốc cà phê của mình hơn là với Hoseok.

"Thật sao? Vậy là anh sẽ để em đưa anh đi xem Gone Girl sau chuyện này? Và anh sẽ để em hôn anh ở hàng ghế cuối cùng trong rạp chiếu phim?"

"Ừ," Yoongi đáp, giờ đã chịu nhìn thẳng vào mắt Hoseok.

"Và anh sẽ để em đưa anh về sau đó chơi anh trên bàn bếp nhà em?"

Yoongi mỉm cười. "Hoặc chúng ta chỉ cần ... bỏ qua Gone Girl và cậu có thể chơi tôi tại đây ngay bây giờ, trong nhà vệ sinh của căn tiệm xinh xắn này," anh nói, cuối cùng cũng trở về với tính cách quen thuộc. Anh thoải mái khi nói về tình dục. Chưa thoải mái, để cầm tay trong một quán cà phê. Mà điều ấy thì cũng ổn thôi. Có lẽ là vào một ngày nào đấy.

Hoseok nhìn anh cùng với sự khinh bỉ. "Anh biết em đã phải chờ bao lâu để xem Gone Girl rồi không? Em chưa bao giờ háo hức được nhìn thấy Ben Afffleck bị hành hạ đến thế suốt cả cuộc đời."

Thế là họ cùng xem Gone Girl, và Yoongi để Hoseok đút cho mình đậu phộng M&Ms ở hàng ghế cuối.

Họ thành công trải qua một phần đáng kể của bộ phim mà không nói chuyện, nhưng rồi đột nhiên đến cảnh tắm rửa của Ben Affleck, và Hoseok không thể ngăn bản thân chêm vào một lời nhận xét.

"Có phải họ vừa chiếu cậu nhỏ của Ben Affleck lên màn hình lớn mà không buồn che chắn chút gì đó không? Anh cũng nhìn thấy đúng chứ?" Hoseok kinh ngạc thì thầm.

Yoongi quá bận rộn hôn lên cần cổ của Hoseok để chú ý. Hoseok kéo anh ra. "Họ đã chiếu cậu nhỏ của Ben Affleck. Cảnh này chắc chắn không nên có trong kịch bản."

Yoongi bật cười, và Hoseok nắm lấy tay anh, những ngón tay của họ đan chặt vào nhau.

Hơi ấm từ bàn tay Hoseok bao xung quanh, và đột nhiên, Yoongi nhận ra rằng có lẽ anh cũng không quá mơ hồ, do dự và quái dị như bản thân vẫn tưởng.

Cảm giác thật dễ chịu. Bàn tay Hoseok dính dớp với chỗ bỏng ngô mà cậu đang ăn nhưng thay vì dọa Yoongi phát khiếp, điều ấy lại có chút khiến anh hứng lên. Dẫu cho, công bằng mà nói, anh khá chắc rằng Hoseok có thể, như là, chỉ lăn lộn dưới đất và thế vẫn khiến anh hứng lên, cơ mà cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.

_ End _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro