011

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kang seungyoon ngồi trên băng ghế trước siêu thị. anh biết, t/b đã nhốt mình trong phòng tắm trong căn hộ; anh đã nghe thấy tiếng em nức nở khi bước vào trong nhà.

anh không thể chịu đựng em ngay lúc ấy, trái tim anh đã quá đau đớn. anh biết, người bạn thân nhất của anh đã khóc vì qungho, một lần nữa và điều đó khiến anh phát điên lên.

t/b với mái tóc đen dài mượt, lượn sóng, khuôn mặt bé xinh và đôi môi đỏ mọng, những tinh tú trên khuôn mặt khiến em trở thành một trong những cô gái xinh đẹp nhất thời trung học.

qungho thời ấy đã học cùng trường với họ (mặc dù cả t/b và seungyoon chưa bao giờ chú ý đến anh ta) và đến khi biết được rằng, anh ta đã phải lòng t/b trong nhiều năm trung học.

đến bây giờ họ đã hẹn hò được hơn một năm, trong khi seungyoon đã đếm được số lần người bạn thân này của anh đã khóc vì bạn trai.

seungyoon thậm chí không biết tại sao anh ghét qungho đến vậy, nhưng có lẽ chỉ là, anh dễ dàng ghen tuông, gia trưởng và khiến t/b khóc rất thường xuyên. trong mắt seungyoon, anh ta có vẻ khó chịu.

nhưng nghĩ về tất cả những điều này, có lẽ sẽ khiến seungyoon phát điên, vì vậy anh ta cố gắng chú ý vào tất cả những điều tốt đẹp mà anh ta có.

bỗng anh nhớ một cảnh thực sự hài hước, là anh vẫn thích xem xét nụ hôn đầu tiên của mình. trở lại những ngày anh và t/b đang cố gắng tìm ra cách đến và họ đã thất bại về mặt thực tế, ít nhiều gì, dẫn đến việc họ hôn nhau ... trong ít nhất hai hoặc ba giây.

thật đau buồn sau chuyện trên thì chuyện khác lại đến, một ký ức đau đớn... james. seungyoon cố nuốt thứ gì đó như mắc nghẹn trong cổ họng, nhưng cảm giác sẽ không rời đi.

có lẽ james là một trong những lý do, tại sao anh ta không thích t/b hơn nữa; bởi vì anh sợ chúng có thể giống nhau.

và đây là một bí mật lớn, mà anh giữ không cho t/b và mọi người khác biết, vì anh chưa bao giờ nói cho ai biết chuyện gì đã thực sự xảy ra giữa cả hai.

cuối cùng, anh thậm chí còn không nhận thấy những giọt nước mắt rơi xuống, sau đó anh nhận được một cuộc điện thoại từ taehyun.

"hi, anh ổn chứ?"

cậu hỏi với chất giọng nhỏ nhẹ và điều đấy khiến seungyoon bắt đầu khóc ngày một nhiều hơn.

"không hẳn, làm sao em biết?"

"em không biết, em chỉ cảm giác, rằng anh thể không khỏe."

seungyoon lặng im một chút, vì anh không muốn bật khóc thêm một lần nữa, nhưng anh vô cùng biết ơn taehyun.

và không có cách nào khác, anh sẽ xứng đáng với một người như nam taehyun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro