AoAka | những mong muốn vụn vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

pairing: aomine daiki x akashi seijuro.
fandom: kuroko no basket.
i just only owned translate version.

! bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác !

Phòng tập chìm trong ánh trăng mờ ảo, đổ bóng trải dài trên sàn nhà bóng loáng. Aomine Daiki đứng giữa nơi căn phòng, cơ thể căng thẳng vì chờ đợi. Anh biết mình đến đây vì điều gì, anh biết bản thân đang khao khát khứ gì và anh không thể phủ nhận sự phấn khích đang chảy trong mạch huyết quản.

Akashi Seijuro, hay đúng hơn là Bokushi, cậu tiếp cận anh với dáng vẻ săn mồi, môi nhếch lên một nụ cười tự mãn. Gương mặt này của Akashi trông hoang dã và điều đấy thật sự thu hút Aomine như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa.

"Trông cậu có vẻ háo hức nhỉ, Daiki." đôi mắt Bokushi ánh lên tia nguy hiểm.

Hơi thở của Aomine như dừng lại khi cậu tiến lại gần, ánh mắt anh không thể nào rời khỏi thân ảnh kia.

"Tôi đã luôn khao khát." anh thì thầm, giọng trầm khàn bộc lộ sự ham muốn.

Không nói thêm lời nào, Bokushi dần thu hẹp khoảng cách giữa họ, chủ động hôn lấy Aomine với một nụ hôn cháy bỏng. Cơ thể họ dán chặt vào nhau, nóng rực và khao khát. Khi họ ngã xuống nền đất, cũng là lúc Bokushi cưỡi trên người Aomine, những di chuyển rất táo bạo và không thể chối từ.

Tim Aomine đập thình thịch khi Bokushi bắt đầu di chuyển, hông cậu cọ vào Aomine một cách cuồng nhiệt khiến cả hai thở hổn hển. Bàn tay của Bokushi đang chu du khắp người Aomine, mỗi cái động chạm đều đốt cháy ngọn lửa bên trong anh. Những ngón tay Aomine bấu chặt vào hông Bokushi, thúc giục cậu tiếp tục, anh cần thêm sự ma sát say đắm này.

Bokushi hơi ngửa đầu ra sau, một tiếng rên rỉ nhỏ thầm thoát ra khỏi môi khi cậu nhún trên thứ to lớn ấy với nhịp độ nhanh. Tiếng rên rỉ của cậu ngày một to, ngày một quyến rũ. Bên trong cậu mong muốn "Daiki", hơi thở dồn dập, giọng đầy ham muốn.

"Tôi muốn cậu."

Hơi thở Aomine nghẹn lại trong cổ họng, nhịp tim đập loạn xạ giữa sự phấn khích và ham muốn mãnh liệt. Anh giành thế chủ động, tay anh ôm chặt lấy hông Bokushi di chuyển lên xuống, lấp đầy bên trong Bokushi hoàn toàn. Cảm giác này thật choáng ngợp, một sự pha trộn mãnh liệt giữa khoái cảm và đau đớn khiến cả hai đều run rẩy.

Tiếng rên rỉ của Bokushi ngày càng to hơn, khẩn trương hơn khi cậu cố gắng bắt lấy di chuyển của Aomine, cơ thể cậu giờ đây tràn đầy khoái cảm xen lẫn đau đớn. Tiếng rên rỉ Aomine hoà lẫn tiếng rển rỉ Bokushi, giọng của họ vang vọng khắp phòng tập trống trải khi họ chìm đắm trong kết nối mãnh liệt.

Khi họ đạt đến cao trào, thế giới Aomine bỗng thu hẹp lại với cảm giác Bokushi xung quanh anh, tiếng rên rỉ của cậu, hơi ấm của cả hai hoà quyện vào nhau. Nó thô sơ, nguyên thuỷ và trần tục.

Đạt được khoái cảm, họ cùng nhau nằm trên sàn nhà, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hổn hển rời rạc. Từng phút trôi qua, anh nhận thấy có sự thay đổi. Biểu cảm trên gương mặt Bokushi dịu lại, đôi mắt cậu mất đi dáng vẻ nguy hiểm. Tim Aomine thắt lại khi anh nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Akashi?" Aomine thì thầm, giọng anh tràn đầy lo lắng.

Oreshi chớp mắt, vẻ mặt bối rối.

"Aomine...? Chuyện gì đang diễn ra thế? Tại sao chúng ta—?"

Tim Aomine đập thình thịch trong lồng ngực, nỗi hoảng loạn dâng trào. Anh đã không mong đợi điều này, Oreshi không hề biết vấn đề xảy ra giữa anh và Bokushi.

"Chuyện dài dòng lắm, Akashi." anh lắp bắp, cố gắng tìm từ thích hợp.

Đôi mắt của Oreshi mở to khi nhận ra, má cậu đỏ bừng vì xấu hổ.

"Cậu và... Bokushi...?" anh thì thầm, giọng run run.

Trước khi Aomine kịp trả lời, nụ cười nhếch mép quen thuộc lướt qua trên môi Akashi, nó khiến trái tim Aomine chùng xuống. Bokushi đã trở lại, đáy mắt thập phần rắc rối.

"Tôi nghĩ đã đến lúc để Oreshi cùng nếm thử." Bokushi giọng trầm đục và nguy hiểm.

"Tôi muốn cậu ấy cũng phải biết chúng ta đã chia sẻ những gì."

Đôi mắt Aomine mở to kinh hoàng.

"Bokushi, không! Cậu không thể ép cậu ta làm việc này!"

Bất giác nụ cười tự mãn của Bokushi nở trên môi, cậu cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng hổi phả vào tai Aomine.

"Vậy sao? Nhưng tôi có thể, và tôi sẽ làm."

Trước khi Aomine kịp phản ứng, đôi mắt Bokushi lại dịu đi, Oreshi bối rối nhìn xung quanh.

"Aomine, cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?" giọng Oreshi tràn đầy sợ hãi.

Trái tim Aomine nhức nhối vì cảm giác tội lỗi xen lẫn hối hận.

"Akashi, tôi xin lỗi. Tôi thật sự không muốn chuyện này xảy ra."

Biểu cảm Oreshi chuyển sang đau đớn và cảm giác như bị phản bội.

"Cậu và Bokushi... đã làm điều này mà không có sự cho phép từ tôi? Đồ khốn!"

Trước khi Aomine có thể giải thích, cơ thể Oreshi cứng đờ và nụ cười nhếch mép lại xuất hiện. Bokushi đã quay lại và lần này cậu không có ý định để Oreshi trốn thoát.

"Bây giờ, hãy xem Oreshi xử lí việc này như thế nào đây."

Bokushi nói, giọng đầy ác ý khi ép Oreshi nắm quyền kiểm soát.

Đôi mắt Oreshi mở to đầy ngạc nhiên khi bản thân đang nằm trên Aomine, cơ thể di chuyển trái với ý muốn.

"Không, làm ơn... tôi không muốn..." cậu cầu xin, giọng đầy tuyệt vọng.

Nhưng sức lực của Bokushi quá mạnh, và chẳng bao lâu sau, Oreshi nhận ra mình đã bị cuốn theo nhịp, tiếng rên rỉ của cậu bất ngờ thoát ra khi cậu đang nhún trên thứ ấy của Aomine. Lần đầu tiên, cậu có được thứ cảm giác kì lạ này, vừa sợ hãi vừa muốn khoái cảm miễn cưỡng.

Trái tim Aomine đau nhói khi chứng kiến Oreshi vật lộn, cảm xúc của anh bây giờ chính là sự pha trộn hỗn loạn giữa ham muốn và cảm giác tội lỗi. Anh muốn dừng lại để an ủi Oreshi nhưng sự kiểm soát của Bokushi quá lớn. Tất cả những gì anh có thể làm là giữ chặt lấy Oreshi di chuyển dựa vào anh, anh run lên vì vừa sướng vừa đau.

Khi họ đạt đến cao trào, tiếng rên rỉ của Oreshi ngày càng lớn hơn, cơ thể quằn quại trong cảm giác vừa sung sướng vừa đau khổ. Aomine lại cảm thấy điều này mang lại cảm giác buồn vui lẫn lộn, pha trộn giữa sự thoả mãn và tiếc nuối sâu sắc.

Khi mọi chuyện kết thúc, Ore đổ gục xuống vùng ngực Aomine, cơ thể cậu run lên với những tiếng nức nở thầm lặng. Aomine ôm chặt lấy cậu, trái tim anh nặng trĩu bởi sự ham muốn đã làm rạn nứt họ.

"Tôi xin lỗi, Akashi." Aomine thì thầm, giọng đầy cảm xúc.

"Tôi chưa bao giờ từng muốn làm tổn thương cậu."

Đôi mât Oreshi đẫm lệ khi cậu ngước nhìn Aomine, vẻ mặt cậu đau đớn xen lẫn bối rối.

"Tôi không hiểu... tại sao cậu lại làm việc này với tôi?"

Trái tim Aomine tan vỡ khi anh nhận ra nỗi đau sâu sắc của Oreshi.

"Tôi không cố ý để chuyện diễn ra như thế này. Tôi chỉ muốn... tôi chỉ muốn gần gũi với, với cả hai cậu."

Gương mặt Oreshi bỗng dịu đi trông thấy, nhưng nỗi đau trong cậu vẫn còn.

"Tôi cần thời gian, Aomine. Tôi cần xác định cảm xúc khi tôi trải qua chuyện này."

Aomine gật đầu, trái tim anh đau nhói vì lỗi lầm của mình.

"Tôi sẽ đợi cậu, Akashi."

Khi Oreshi lùi lại và chậm chạp rời khỏi phòng tập. Aomine bị bỏ lại cùng với bóng tối, dư âm của cuộc gặp gỡ của họ vang vọng trong không gian trống rỗng. Anh biết rằng tương lai phía trước sẽ khó khăn, đầy thử thách và bất ổn. Nhưng anh quyết tâm tìm cách hàn gắn rạn nứt giữa họ, thu hẹp khoảng cách giữa bóng tối và ánh sáng.

Bởi vì mặc kệ tất cả, Aomine biết rằng anh không thể từ bỏ mối liên hệ giữa mình với Akashi, cho dù có rạn nứt đến đâu.

the end.

Cảm ơn mn đã chờ đợi mình.
Lần đầu tiên dịch nên có thể sẽ còn sai sót nên mong mn góp ý nhẹ nhàng bên dưi nhe.
Mng cứ cmt cho t có động lực dịch tiếp nhe 🥹 cmt gì cũng được t sẽ đọc và rep nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro