✧✧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

w: omegaverse, có cảnh phát tình, làm tình.

___________________

Khẽ nghiêng đầu, hắn cúi xuống vào đôi môi họ chạm nhau. Trong một giây bất ngờ ấy, Tô Ngự như đóng băng và Ngô Bỉ hoảng sợ. Họ sắp làm tình với nhau, nhưng Tô Ngự lại vạch ra ranh giới với hắn vào lúc cả hai hôn nhau ư. Lo lắng của hắn cuối cùng cũng tan biến khi Tô Ngự nhẹ nhàng rên rỉ qua kẽ môi và áp sát lại vào hắn. Cánh tay omega vòng qua vai Ngô Bỉ. Đôi chân cuộn lấy eo alpha, giữ hắn thật chặt.

Họ hôn nhau, ban đầu nhẹ nhàng và ngập ngừng, dần dần tìm hiểu đối phương theo một chiều hướng mới, tìm ra cách để cả hai cùng hòa hợp làm một. Đôi môi Tô Ngự bên dưới môi hắn mềm mại không thể tưởng tượng nổi. Ngô Bỉ liếm và cắn chúng liên hồi, hắn bị giằng xé giữa việc muốn nuốt chửng hay đối xử nhẹ nhàng với omega.

Ngô Bỉ là người kết thúc nụ hôn trước, mượt mà chuyển hướng dọc theo đường viền quai hàm của Tô Ngự, xuống cổ và xương quai xanh xinh đẹp nổi bần bật của cậu. Bây giờ thì đến lượt hắn đánh dấu Tô Ngự bằng mùi hương alpha của mình.

Tô Ngự thở dài, ngửa đầu ra sau để hắn dễ dàng tiếp cận mình hơn. Một tiếng rên rỉ tán thành vang vang trong lồng ngực cậu. Tay Tô Ngự luồn vào tóc của Ngô Bỉ và nắm chặt.

Ngô Bỉ không ngừng hôn lấy và rúc vào tuyến mùi trong cổ họng Tô Ngự. Miệng hắn tìm đến phần gáy nối với cổ của Tô Ngự và tấn công vào chúng, mút mạnh đến nỗi để lại dấu hôn dữ tợn ở đó. Hắn cũng dành sự ưu ái tương đương cho phía đối diện trên cổ Tô Ngự. Ngô Bỉ để răng mình vụt ra, mặc dù không đủ nhọn để làm rách da nhưng vừa đủ để lại vết cắn đánh dấu giao phối. Việc đó khiến hắn cảm thấy chao đảo khi biết rằng cơ thể của Tô Ngự sẽ mang theo bằng chứng về cuộc ân ái của họ.

Sau khi Ngô Bỉ hài lòng về vết cắn của mình, hắn buông người nọ ra. Alpha không thể cưỡng lại việc nghiêng người hôn Tô Ngự thêm một lần nữa, và căng thẳng khi cậu co rúm người lại.

Hắn vuốt ve ngực và bụng Tô Ngự, xuống thấp hơn nữa, luồn tay vào giữa mông omega. Hắn nhận ra dâm thủy đã ướt đẫm một mảng ở nơi đó. Ướt. Ướt quá. Hắn thậm chí còn không biết omega có thể rỉ ra nhiều dâm thủy đến nhường này.

Bàn tay trơn bóng nước của Ngô Bỉ tự vuốt lấy cự vật của mình, bôi trơn khối trụ dữ tợn. Hắn ngồi trên gót chân. Ôm lấy đầu dương vật. Tay còn lại đặt trên đùi non Tô Ngự, ôm lấy đầu gối của omega vào ngực mình. Hắn nhổm dậy, đẩy bản thân về phía trước và rên khẽ một tiếng khi cơ thể ấm áp của Tô Ngự bao bọc lấy hắn.

Mí mắt Tô Ngự khép hờ. Môi cậu hé mở để tiếng rên rỉ hòa cùng với từng đợt thở dốc. Đó là thứ âm thanh của sự hoàn hảo và trọn vẹn. Chỉ riêng nó thôi cũng gần như là đủ để khiến Ngô Bỉ xuất tinh. Hắn phải dừng lại một lúc để kiềm chế bản thân trước khi tiếp tục đưa đẩy. Từng centimet đều là sự hành hạ, hắn bị nuốt chửng bởi kỳ phát tình nghẹn thở nhưng cũng mềm mại như nhung của Tô Ngự. Ngô Bỉ phát ra tiếng rên khẽ khi xương chậu của hắn va vào mông Tô Ngự và thứ đó của hắn đã được ôm lấy toàn bộ.

Ngô Bỉ đánh hông của mình về phía trước. Cố gắng, chậm rãi. Hắn rên rỉ, "Chúa ơi... bảo bối, của em cảm giác thật tuyệt."

Hắn không chắc mình vừa nói gì. Hắn đã gọi Tô Ngự là bảo bối, cùng với lời khen ngợi, hoặc có thể Tô Ngự đã sắp lên đến đỉnh điểm khoái cảm suốt nên chẳng hề phản ứng. Nhưng ngay khi Ngô Bỉ thốt ra những lời đó – không lâu hơn một vài cú đâm vào – Tô Ngự đã kêu lên ô! như thể bị tấn công bất ngờ và bắt đầu lên đỉnh.

Tô Ngự bắn khắp người mình, khiến phần bụng cậu trở nên bừa bộn. Một vài vệt tinh dịch bắn lên tận ngực. Cậu chỉ có thể rên rỉ và rên rỉ trong những làn sóng cực khoái khi Ngô Bỉ nghiến răng và không ngừng đâm rút.

Cơ thể của Tô Ngự siết chặt lấy hắn, và Ngô Bỉ đã dùng tất cả lý trí để ngăn mình sướng đến mức xuất tinh. Một alpha thông thường sẽ không cần phải đuổi kịp cơn cực khoái của một omega đang phát tình, và hắn muốn cuộc chơi giữa hai người này kéo dài hơn nữa.

"Đến rồi à. Đúng là một omega ngoan ngoãn," hắn tán dương. Tiếng đáp lời duy nhất hắn nhận được là một tràn rên rỉ.

Khi cơn dư chất cuối cùng của cơn cực khoái thoái lui khỏi người Tô Ngự, Ngô Bỉ chậm rãi rút cự vật của hắn ra, cảm nhận cách nội bích của Tô Ngự lưu luyến hút chặt lấy hắn như thể không muốn rời.

Dương vật của hắn tuột ra khỏi huyệt động hoàn toàn và Tô Ngự gần như phản ứng ngay lập tức. Omega thốt lên một tiếng "Không," như thể đang tiếc nuối khối trụ của Ngô Bỉ bên trong mình. "Làm ơn đi, tôi cần –" Cậu đưa tay vào giữa hai chân, hướng về phía cự vật của Ngô Bỉ. Muốn nó trở lại bên trong cậu. Mẹ kiếp. Chết tiệt, quyến rũ quá, Ngô Bỉ biết rằng Tô Ngự khao khát đến nhường nào, cuối cùng cậu cũng trút bỏ được sự ngượng ngùng ban đầu để yêu cầu thứ mình muốn.

Ngô Bỉ nhẹ nhàng trấn an cậu. "Xin lỗi, tôi xin lỗi," hắn rên khẽ. "Tôi sẽ cho em ngay, đừng lo lắng." Tôi sẽ luôn cho em bất cứ thứ gì em muốn. (*) Tự cầm lấy đầu cự vật của mình. Tự hắn đưa đến bên cạnh hoa huyệt rồi lao thẳng vào trong và ngửa đầu rên rỉ. Bên trong Tô Ngự lúc này thật mềm mại và ẩm ướt, được cậu thả lỏng ra lại càng khiến người ta thêm thoải mái.

(*) Nguyên tác vẫn là xưng hô you - me, nhưng ở đây mình thay đổi cách xưng hô của Ngô Bỉ với Tô Ngự thành tôi - em, vì một phần là cả hai đang làm tình nên xưng hô như thế thì lãng mạn hơn, một phần vì alpha luôn muốn bảo bọc omega của mình, luôn muốn chinh phục.

Xương chậu của hắn va vào mông Tô Ngự từng hồi. Chậm rãi và đều đặn, hắn không ngừng thúc hông. Ngô Bỉ lo rằng tần suất này có thể quá sức với Tô Ngự, nhưng với omega đang động dục thì khác, hắn cho là vậy.

Tô Ngự lớn giọng sung sướng, tay nắm chặt lấy drap giường bên dưới. "Đừng dừng lại. Sướng lắm... Mạnh hơn nữa đi –"

Thứ gì đó bên trong Ngô Bỉ đứt phụt. Được nghe một lời yêu cầu ngọt ngào thế này thì làm sao hắn có thể cưỡng lại được? Ngô Bỉ nắm lấy mắt cá chân Tô Ngự, ôm ép đùi cậu vào gần ngực mình hơn và nâng mông người kia lên.

Hắn cho Tô Ngự tất cả những gì cậu muốn – những gì cả hai đều muốn. Ngón tay quấn quanh mắt cá chân của Tô Ngự dùng làm tựa, để hắn ra sức đẩy hông về phía trước.

Quai hàm của Tô Ngự mở xuống khi cậu lớn giọng rên rỉ, khuôn miệng trở thành một chữ 'o' hoàn hảo. Mí mắt Tô Ngự khép hờ lại một nữa, đôi lông mày nhíu chặt ở giữa. Khi mắt cả hai chạm nhau là lúc có một luồng điện giật mạnh vào bụng Ngô Bỉ.

Gương mặt Tô Ngự đỏ lự đi vì sung sướng và gắng sức. Cả cổ của cậu cũng ửng hồng và lan xuống đến tận ngực. Cậu luôn xinh đẹp như thế. Nhưng khuôn mặt của Tô Ngự khi làm tình? Khi cậu ấy cảm thấy sướng vì dương vật của Ngô Bỉ thì sao? Chúng làm Ngô Bỉ phát rồ. Hắn đắm chìm trong viễn cảnh vô lực của Tô Ngự, muốn khắc nó sâu vào tâm trí mình.

"Ah... Ngô Bỉ," Tô Ngự thở dốc, quay đầu lại. "Mmm..."

Những đường gân xanh trên cổ Tô Ngự gồ lên nổi bật. Trên ngực cậu phập phồng những ánh mồ hôi lấp lánh. Cậu đang rên rỉ. Âm thanh uyển chuyển ấy vỡ tan thành từng mảnh mỗi khi Ngô Bỉ thúc vào trong cậu.

Alpha bên trong Ngô Bỉ gầm gừ đáp lại, thanh âm trầm thấp sâu trong họng hắn. Ngô Bỉ lắc hông, không ngừng trao cho Tô Ngự những cú thúc lút cán và mạnh mẽ mà cậu phải rên lên vì thích thú.

Tô Ngự dường như không biết phải làm gì với đôi tay của mình. Đầu tiên, cậu ôm lấy đùi, ngón tay bấu chặt vào gân khoeo. Sau đó, cậu cào cào tấm drap giường, kéo giật nó mỗi khi Ngô Bỉ thúc vào đúng yếu điểm. Và sau đó nữa, bàn tay của cậu lần mò đến dương vật của mình, tuốt lộng lung tung theo nhịp đẩy của Ngô Bỉ. Cuối cùng thì cậu từ bỏ nỗ lực làm việc đó sau vài cú đâm của người nọ.

"Chạm vào tôi," Tô Ngự nài nỉ, và làm sao mà Ngô Bỉ có thể tự lý giải yêu cầu đó ngoài: Tô Ngự thích bàn tay của hắn hơn là bàn tay của cậu. Tô Ngự muốn hắn vuốt ve thỏa mãn cậu.

Tô Ngự lại đang sắp bắn, Ngô Bỉ đoán chắc là vậy, vách tường bên trong cậu nghiến lấy xung quanh dương vật của Ngô Bỉ. Hắn để chân Tô Ngự móc qua vai mình, thả lỏng một bên tay để đáp ứng mong muốn của omega.

Ngay khi hắn khép các ngón tay mình quanh phân thân của của Tô Ngự, Tô Ngự đã nức nở, "Trời ạ, trời ơi, ôi –!" Eo Tô Ngự giần giật bất lực khi dương vật cậu lại bắn tinh. Cậu bị vắt kiệt đến mức tinh dịch bắn ra trông loãng trong hơn là dày và mịn. Mông của cậu ướt đẫm, phát ra những âm thanh tục tĩu nhép, nhép, nhép khi Ngô Bỉ đâm rút liên hồi để cậu tận hưởng cơn cực khoái.

Ngô Bỉ thích như thế. Hắn thích làm cho Tô Ngự cảm thấy thỏa mãn. Hắn yêu cái cách Tô Ngự dễ dàng lên đỉnh. Yêu cái cách Tô Ngự ham muốn và cần hắn hơn bất cứ thứ gì ngay lúc này. Hắn muốn Tô Ngự luôn cần hắn thế này, kể cả khi cậu đang phát tình hoặc là không.

"Ừ, đúng rồi đấy, bảo bối," Ngô Bỉ nói. "Omega ngoan." Omega của tôi. Của tôi, của tôi, của tôi. Hoa huyệt của Tô Ngự hút lấy cự vật của hắn, đẩy nhanh cơn cực khoái của hắn lên đến đỉnh điểm. Nút thắt của hắn đang phình to ra và nó dính chặt vào lối hậu của Tô Ngự.

Tô Ngự vặn vẹo cựa quậy trên dương vật của hắn, hơi thở bắt đầu ngắn dần, gấp gáp. Đôi mắt và gò má đã ướt đẫm vì bị kích thích. Cậu đang nỉ non những âm thanh nho nhỏ và ngọt ngào nhất. Nghe được chúng khiến trái tim Ngô Bỉ phát đau, tai hắn đã quen với giọng nói trầm ổn của Tô Ngự. Càng muốn đẩy thắt nút của mình vào bên trong, hắn sợ rằng sẽ càng làm tổn thương Tô Ngự hơn. Kể cả như omega đang trong kỳ phát tình cũng chỉ chịu được bấy nhiêu đây thôi, phải không? Hắn quyết định rút ra hoàn toàn.

Như đọc được suy nghĩ của người kia, Tô Ngự thở dài: "Đừng dừng lại."

Ngô Bỉ phát ra một tiếng nghe như vừa cười vừa gầm gừ, một âm thanh hoài nghi đến nghẹt thở. "Em nghiêm túc chứ?"

"Ừ, em muốn nó. Em luôn –" Tô Ngự đáp. "Làm ơn, đừng dừng lại mà."

"Em sẽ tiếp nhận nút của tôi?"

"Mhmm..."

"Tư thế phía sau sẽ dễ dàng hơn với em," Ngô Bỉ nói. Nhịp tim hắn tăng nhanh báo động trong lồng ngực ngay cả khi hắn vừa mới đưa ra gợi ý. Hắn không biết lời nói của mình có ngụ ý gì, chúng có ý nghĩa gì với một alpha và omega. Nuốt nước bọt, hắn lại hỏi, "Em có thể đổi thế cho tôi không?"

Tay chân Tô Ngự chậm chạp và nặng trĩu khi cậu từ từ nằm sấp lại. Cậu chống người lên bằng cẳng tay, sau đó là đặt đầu gối xuống giường. Cả người uốn thành một đường cong gợi cảm, hai chân dang rộng.

"Ôi, chết tiệt." Ngô Bỉ chửi tục, tay xốc lộng dương vật đang ngạnh lên của mình rồi nắm lấy phần gốc đang làm nút. Chúa ơi, hắn sắp đến giới hạn rồi. Đôi mắt của Ngô Bỉ say đắm ngắm nhìn Tô Ngự đang thay đổi tư thế vì hắn. Lồng ngực hắn không ngừng vang lên tiếng ầm ầm thỏa mãn.

Giữa hai đùi Tô Ngự, phân thân của cậu đang đung đưa, chất lỏng trên bụng chảy cả xuống tấm drap giường bên dưới. Thung lũng giữa hai cánh mông của cậu sáng lấp lánh. Ẩn mình bên trong, lối vào của Tô Ngự đang run lên và mấp máy liên hồi. Nó vẫn còn rộng mở, vẫn còn nhung nhớ kích cỡ của dương vật Ngô Bỉ. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, một làn dâm thủy ẩm mượt trào ra từ hậu huyện của Tô Ngự, tràn qua cả vết tinh dịch của cậu và chạy xuống đùi non vốn đã lấp lánh nước. Mọi thứ đang chuẩn bị để đón nhận nút thắt của alpha.

Nuốt xuống một cách khó khăn, Ngô Bỉ quỳ gối về phía trước, ngay sau lưng Tô Ngự. Hắn dùng cả hai tay và tất cả các ngón tay ôm lấy phần eo nhỏ. Mùi của Tô Ngự lúc này lại càng nồng hơn. Nó khiến hắn chảy cả nước bọt. Khiến alpha muốn rướn người về trước và nếm thử. Xem Tô Ngự có vị ngon bằng một nửa mùi của cậu hay không...

"Đừng có nhìn tôi chằm chằm nữa," Tô Ngự phàn nàn.

Ngô Bỉ tập trung nhìn vào gáy của Tô Ngự đến nỗi hắn chẳng nhận ra rằng omega đã nghểnh cổ lên nhìn hắn từ lúc nào.

"Xin lỗi. Chỉ là..." Tôi không thể tin rằng em đổi tư thế cho tôi. Tôi không tin được em lại hoàn hảo đến thế. Thật lộng lẫy và gợi cảm. Tất cả những lời khen ngợi ấy đều vấp ở đầu lưỡi, hắn sợ phải thốt chúng ra thành tiếng. Tại sao hai người đang làm tình và Ngô Bỉ vẫn không thể thành thật thổ lộ về tình cảm sâu sắc của mình?

"Nhanh lên," Tô Ngự yêu cầu.

Ngô Bỉ lắc đầu để xua đi ý nghĩ ấy. "Được rồi, được rồi." Hắn luồn tay vào giữa hai cánh mông Tô Ngự, dùng dịch trọc đọng lại ở đó để bôi trơn nút thắt đang dần to ra của mình.

"Anh đang trêu chọc tôi đấy à," Tô Ngự tố cáo.

"Tôi không có. Tôi chỉ đang cố bôi trơn của mình thôi." Được rồi, chắc là Ngô Bỉ đang trêu Tô Ngự thật, nhưng chỉ một chút thôi, và hắn cũng không hoàn toàn cố ý. Hắn chỉ thích cách Tô Ngự phản ứng lại mỗi khi được hắn chạm vào. Cách những cơ bắp mềm mại trên lưng cậu uốn cong uyển chuyển, cách đùi cậu run rẩy di chuyển. Hơi thở Tô Ngự dần gấp gáp khi Ngô Bỉ chạm vào tinh hoàn của cậu. Cách cậu nhấc mông lên cao hơn khi Ngô Bỉ xoa vào huyệt hoa và đưa một ngón tay vào trong.

Đáng yêu là từ duy nhất mà Ngô Bỉ dành cho tất cả chúng, gồm cả nụ hoa hồng phấn nộm của Tô Ngự nữa. Nó đang nhấp nháy với hắn, như thể muốn dụ hoặc hắn xông vào trong. Và người tình nguyện bị dụ dỗ, chính là Ngô Bỉ.

Hắn dịch người về phía trước cho đến khi đùi mình ngang bằng đầu gối Tô Ngự. Một tay đặt lên hông cậu, tay còn lại giữ lấy dương vật của mình. Kéo phần quy đầu thô to xuống lỗ nhỏ của Tô Ngự, rồi thúc nhẹ bên ngoài, chỉ để nghe thấy tiếng rên thống khổ mà Tô Ngự khó nhọc phát ra.

"Ngô Bỉ! Làm ơn! Hãy..."

Hơi thở dồn nén trong lồng ngực, Ngô Bỉ bất chấp lao về phía trước. Hắn say mê nhìn ngắm cơ thể của Tô Ngự mở ra cho mình, lối vào vừa khít với kích cỡ của Ngô Bỉ. Hắn bị nuốt chửng từng inch một, cho đến trước khi nút thắt lọt vào. Nút của hắn vẫn chưa phồng lên hết cỡ, nhưng kể cả như thế thì bây giờ, nó vẫn khiến Tô Ngự căng thẳng và rên rỉ. Trong nhất thời, Ngô Bỉ nghi hoặc. Nơi đó của Tô Ngự nhỏ như vậy; Liệu rằng nút của hắn có quá sức với cậu hay không?"

"Tôi không sao. Thả lỏng đi," Ngô Bỉ ngâm nga, dịu dàng vuốt ve lưng Tô Ngự. Hắn giải phóng pheromone êm ái của alpha để Tô Ngự ngửi được hắn đang vui sướng đến nhường nào. Tay Ngô Bỉ đưa đến gáy Tô Ngự, ấn nhẹ. Và cứ thế, nhưng tiếng rên rỉ chấm dứt. Tô Ngự ngừng run rẩy, ngực cậu chìm vào đệm giường khi cậu hoàn toàn khuất phục trước alpha của mình. Một dòng bạch dịch trơn trượt chảy ra từ mông cậu, mở đường cho nút thắt của Ngô Bỉ.

Ngô Bỉ áp người lên trên cơ thể Tô Ngự, cẳng tay chống xuống. Hắn áp má vào đường cong trên cổ omega, hôn, ngửi và liên tục trấn an. Tay hắn tìm đến tay Tô Ngự, những ngón tay của họ đan vào nhau và siết thật chặt. "Gần đến rồi, bảo bối," hắn thì thầm vào tai Tô Ngự. Ngô Bỉ thúc hông về trước, nội bích nóng ấm vẫn đè ép kháng cự cho nút thắt vào trong. Nó chật đến nỗi khiến hắn chóng cả mặt. "Em không sao chứ?"

"Ừ - huh," Tô Ngự nói. Giọng cậu mỏng đi vì căng thẳng, nhưng hai đầu gối lại dạng ra xa hơn.

"Chỉ còn một chút nữa thôi," Ngô Bỉ hứa hẹn. "Cho tôi vào..."

Như thể hắn nói ra những từ ngữ ma thuật, đẩy thêm một lần cuối cùng và nút thắt của hắn đã vượt qua được sự kháng cự của cơ thể Tô Ngự.

Tô Ngự kiềm không được lớn tiếng rên rỉ và chửi thề lần đầu tiên kể từ khi Ngô Bỉ biết cậu: "Ôi chết tiệt. Tôi sắp – ư, ư, mm!" Nội bích của Tô Ngự co rút quanh nút thắt, kéo khoái cảm của hắn đến đỉnh điểm.

Giống như có ai đó đấm thẳng vào bụng dưới hắn. Với một tiếng rên gầm gừ, Ngô Bỉ bắt đầu lên đỉnh. Nút của hắn trướng ra hết cỡ và Tô Ngự càng thít chặt lấy hắn hơn nữa. Ngô Bỉ ngậm lấy chỗ da thịt trên gáy Tô Ngự, nhe răng điên cuồng gặm cắn, dồn nén tất cả từ cơn cực khoái vào làn da của người kia. Hông hắn giần giật khi Ngô Bỉ xuất tinh vào bao cao su.

Khi cơn dư chấn của cơn cực khoái qua đi, hắn buông miệng ra khỏi cổ Tô Ngự, liếm nhẹ nó trước khi rời đi. "Em giỏi lắm, bảo bối," hắn lẩm bẩm tán dương. "Nút thắt của tôi vừa khít..."

Tô Ngự thút thít đáp lời.

Một cách nhẹ nhàng, hắn đổi tư thế nằm nghiêng cho cả hai. Tạo cảm giác an toàn thoải mái phía sau cho Tô Ngự, uốn cong người quanh cơ thể omega, ngực áp lưng, đầu gối co vào phía sau chân Tô Ngự. Khi hắn đang cố di chuyển một cách cẩn thận, nút thắt bên trong Tô Ngự bị làm động, khiến cậu đau đớn rên rỉ.

"Xin lỗi," Ngô Bỉ thì thầm. Hắn vòng một tay qua eo Tô Ngự. Tìm đến dương vật của Tô Ngự theo bản năng. Vật bé nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay hắn, nóng hổi khi bị chạm vào và ướt đẫm tinh dịch. Hắn lần tay xuống đón lấy hai tinh hoàn của Tô Ngự. Dịu dàng, chiếm hữu.

Bằng cách nào đó mùi hương của Tô Ngự thậm chí còn thơm hơn lúc nãy: không chỉ gợi cảm vì kỳ phát tình mà còn là sung sướng và thỏa mãn. Một tiếng gầm hài lòng rung lên trong lồng ngực Ngô Bỉ. Hắn luôn chăm sóc Tô Ngự, và bây giờ cũng vậy. Hắn sẽ chăm sóc Tô Ngự trong kỳ động dục. Khiến cho cậu không muốn gì thêm được nữa.

Cả hai cứ như vậy nghỉ ngơi một lúc để ổn định hơi thở. Chỉ còn im lặng bao trùm lấy căn phòng, ngoại trừ hơi thở dốc nhọc nhằn của họ.

***

Đây là cảnh tượng mà Ngô Bỉ sẽ không bao giờ chán: Tô Ngự chống người lên khuỷu tay và đầu gối, sống lưng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Với ánh mắt thèm khát, hắn dõi theo đường cong tao nhã từ vai xuống đến mông Tô Ngự, nơi hoa huyệt ngọt ngào ấy đang lồ lộ, hé mở rồi khép hờ.

Ngô Bỉ dang hai tay ra phía sau mông Tô Ngự. Chụp lấy và xoa nắn. Dùng hai ngón cái của mình tách mở lối vào Tô Ngự, khoái chí nhìn nó biến dạng trong tay mình. Hậu huyệt ửng đỏ và sưng húp sau khi bị hắn chiếm dụng, có vẻ như rất cần được xoa dịu. Ngô Bỉ nuốt khan, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

"Ngô Bỉ," Tô Ngự phàn nàn. "Chúa ơi, cậu xấu hổ lắm à. Cậu có nhất thiết phải làm thế không? Cậu không thể cứ -"

Ngô Bỉ cúi người về phía trước và liếm từ nơi có bạch trọc đang tươm ra cho đến xương cụt của Tô Ngự, hắn khẽ rên rỉ khi hương vị của Tô Ngự bùng nổ như mật hoa trên vòm miệng.

"Ah!" Âm thanh của Tô Ngự vừa là tiếng kêu ngạc nhiên vừa là tiếng rên thỏa mãn. Cậu giật mình muốn thoát khỏi cái ôm của Ngô Bỉ, như thể Tô Ngự không thể quyết định rằng cậu muốn tránh khỏi hắn hay là muốn đẩy mông mình sâu hơn vào mặt Ngô Bỉ. "Ngô Bỉ, cậu không... Đừng –"

Đó không phải thứ mà các alpha thường làm cho omega của họ, ăn sạch omega trong ra ngoài. Lũ alpha cùng lớp và bạn bè của Ngô Bỉ đã nói rất nhiều về điều này: nghĩa vụ của một omega là phục vụ cho dương vật của alpha bằng tất cả miệng của họ, nhưng nếu một alpha làm việc tương tự thì đúng là một điều hèn hạ. Không có thứ gì có thể ngụy biện; mọi thứ không diễn ra theo cách đó, các alpha nói. Ngô Bỉ cho rằng điều đó thật nhảm nhí. Bởi vì sao? Đắm mình vào trong và uống cạn những dòng minh chứng ngọt ngào cho khoái cảm của Tô Ngự, đưa lưỡi vào trong lối vào dâm đãng ấy, nghe thấy Tô Ngự rên rỉ và khóc nấc lên vì cơn cực khoái... Ngô Bỉ có thể tình nguyện làm việc này hàng giờ liền.

Tô Ngự tuy cố gắng phản đối nhưng ngay cả khi cậu lắp bắp yêu cầu Ngô Bỉ dừng lại, cậu vẫn dang rộng đầu gối của mình ra để Ngô Bỉ vùi mặt vào giữa hai cánh mông. Đòi hỏi. Ngô Bỉ thích sự tách biệt giữa lời nói và hành động của Tô Ngự. Như thể cậu bất lực trước nhưng cảm giác đó đến mức không thể kiềm chế bản thân được nữa.

"Ngô Bỉ, Ngô Bỉ, tôi muốn," Tô Ngự nỉ non, âm thanh trầm ấm và kéo dài, cậu đẩy mông vào Ngô Bỉ và bắt đầu bắn.

Ngô Bỉ có thể cảm nhận được lối vào của Tô Ngự co rút và giãn ra trên môi của mình. Dịch trơn lại tuôn trào và Ngô Bỉ mở miệng đón nhận chúng, để chúng len qua lưỡi và tràn xuống cằm. Một chút vị cay nhẹ, chủ yếu là ngọt như mật. Hắn gầm lên vì hương vị của chúng.

Thở dốc kịch liệt, Tô Ngự phải gục về phía trước và thở hổn hển. Ngô Bỉ ngồi xổm xuống, tay vẫn đặt trên đùi Tô Ngự, vuốt ve từ trên xuống dưới. Với một ít nỗ lực, Tô Ngự lăn mình nằm ngửa. Phải mất một lúc sau ánh mắt giống như tan rã của cậu mới có thể tập trung vào Ngô Bỉ, khi cả hai ánh nhìn chạm nhau, mắt của cậu mở to.

"Ôi chúa ơi, Ngô Bỉ, tôi không có ý – tôi rất xin lỗi. Tôi không thể kiềm chế được," cậu lắp bắp.

"Cậu đang xin lỗi vì điều gì vậy?" Giọng hắn phát ra trầm đục hơn hắn tưởng.

"Khăn giấy, cậu cần một miếng khăn giấy." Tô Ngự điên cuồng nhìn quanh nhưng không tìm được thứ cậu cần ở khoảng gần. Hết cách, cậu đành đưa tay lên lau má, miệng và cằm của Ngô Bỉ. Mùi hương của cậu quyện cùng với nỗi xấu hổ bủa vây. Cậu thậm chí không thể nhìn vào mắt hắn.

Ồ, thứ này à, Ngô Bỉ chợt nhận ra và cảm thấy buồn cười. Khóe môi hắn nhếch lên.

"Cậu không cần phải làm điều này, cậu biết mà," Tô Ngự lẩm bẩm.

"Cậu không thích nó à?"

"Tôi – không, ý tôi là. Có. Tôi thích, nhưng – ý tôi là cậu ấy. Nó kiểu như... ý tôi là, alpha... không phải sao?"

"Tô Ngự, tôi không hiểu cậu đang nói về cái gì," Ngô Bỉ nói, mặc dù hắn biết rõ Tô Ngự đang muốn nói gì. Đáng yêu chết được khi thấy một người bình thường ăn nói khéo léo và nghiêm túc đến vậy lại lúng túng với những từ ngữ lộn xà lộn xộn thế này.

Tô Ngự lại thở dài. Tay cậu vẫn còn áp trên mặt Ngô Bỉ; ngón tay cái của cậu lướt qua môi Ngô Bỉ, dừng lại ở đó. "Tôi chỉ nói vậy thôi. Cậu không cần phải làm vậy nếu không không muốn."

Ngô Bỉ hơi xoay người để đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay Tô Ngự. "Tôi muốn. Tôi thích làm như thế," hắn thì thầm. "Mùi vị của cậu thật ngon."

Tô Ngự đỏ mặt vì ngượng. Gương mặt cậu hệt như chiếc xe cứu hỏa đỏ rực, đậm dần xuống cổ và cả khuôn ngực. Ngay cả pheromone của Tô Ngự cũng nóng lên và có mùi xấu hổ. Cậu vòng tay ôm lấy mặt mình muốn, trốn tránh. "Chúa ơi, cậu đang giết chết tôi đấy," cậu lẩm bẩm trong vòng tay chính mình.

Ngô Bỉ cười to. Hắn bò lên người Tô Ngự, phủ thân mình lên người omega như một tấm chăn. Hắn kéo tay Tô Ngự. Không muốn đưa. "Nào. Sau cậu lại trốn rồi?" Hắn rúc vào vòng tay Tô Ngự. "Cho tôi một nụ hôn nhé?"

Tô Ngự phát ra tiếng rên khẽ trầm thấp trong miệng. Với vẻ vô cùng miễn cưỡng, cậu bỏ tay ra và ngửa mặt lên, đưa môi cả hai chạm vào nhau.

***

"Cậu chắc là cậu không muốn đi với tôi không?" Ngô Bỉ hỏi. Hắn vừa trò chuyện điện thoại với bố Tô Ngự. Chú Tô bảo rằng nửa tiếng nữa chú ấy sẽ ghé qua đưa chút đồ ăn cho cả hai.

Tô Ngự nhăn mặt. Cậu co chân lên đến tận mũi, muốn trốn đi mất. "Tôi không nghĩ mình có thể gặp ông ấy lúc này."

"Chú chả phiền gì đâu, cậu hiểu mà. Những gì cậu đang trải qua là chuyện bình thường."

"Tôi biết. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lạ. Tôi cần thời gian để làm quen đã."

"Được rồi," Ngô Bỉ nói. Hắn cúi người vươn tay vuốt tóc Tô Ngự, đẩy phần tóc mái ra khỏi gương mặt cậu. Trên môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười khi thấy Tô Ngự nhắm mắt lại và tựa người vào cái động chạm ấy. "Vậy hãy nghỉ ngơi đi. Tôi đi tắm sơ một chút."

Chú Tô là beta, tuy không ngửi được mùi của omega và alpha, nhưng gặp chú ấy trong lúc đang nồng nặc pheromone thế này thì vẫn không ổn cho lắm.

Tô Ngự đã lôi gần hết tủ quần áo của Ngô Bỉ ra ngoài khi làm tổ. Phần lớn chúng nằm rải rác trên sàn – đúng hơn là bị đẩy khỏi giường khi Ngô Bỉ đến – và mang theo mùi omega ngọt lịm của Tô Ngự. Ngô Bỉ cố gắng tìm một chiếc áo phông trắng chưa được chạm đến và một chiếc quần thể thao mà hắn đã quên mất rằng mình đã nhét nó vào trong ngăn kéo. Hắn nhanh chóng chộp lấy chúng và lao vào phòng tắm. Chuyển vòi sen sang chế độ nước lạnh nhất, sau đó cúi đầu bên dưới vòi phun.

Dòng nước lạnh lẽo làm dịu đi cảm giác hưng phấn nhè nhẹ đang dần sôi sục trong ruột hắn vì Tô Ngự. Ngô Bỉ quay người về phía ngược với vòi nước, cẩn thận kỳ cọ mặt, gội đầu và cọ rửa cơ thể bằng xà phòng.

Hắn đang suy nghĩ về việc chú Tô sẽ đón nhận hắn như thế nào. Câu đáp lời của chú Tô nghe có vẻ bình thường qua điện thoại – thậm chí còn nhẹ nhõm khi biết rằng đứa con trai duy nhất của ông không phải trải qua kỳ phát tình đầu tiên một mình. Hoặc đó có thể chỉ là mơ tưởng của Ngô Bỉ mà thôi. Mọi người đều hiểu điều gì sẽ xảy ra khi omega và alpha vượt qua kỳ phát tình cùng nhau. Bố mẹ nào cũng sẽ lo lắng; Ngô Bỉ chỉ mong chú Tô đừng giận hắn vì đã không xin phép ông trước.

Ngô Bỉ tắt vòi sen. Hắn mau chóng lau khô người và mặc quần áo mới. Khăn tắm để quàng quanh cổ mình, hắn bước ra ngoài. Ngô Bỉ xỏ chân vào đôi dép lê và giẫm lên đệm lót bên ngoài trước khi băng ngang qua sân ra cổng trước. Dừng lại ở đó và hắn chợt nhận ra rằng sự bình tĩnh nãy giờ của mình đột nhiên bốc hơi đi mất.

Hắn luôn coi chú Tô như một người bố, nhưng giờ thì hắn muốn chú Tô trở thành bố của mình theo nghĩa khác: bố chồng (*). Điều đó có nghĩa là hắn phải xin phép ông trước khi tán tỉnh Tô Ngự. Hắn sẽ phải chứng minh rằng mình xứng đáng với một chàng trai thông minh và điển trai nhất trong toàn bộ khu phố chết tiệt này. Đột nhiên, hắn căm ghét bản thân cùng cực vì dành quá nhiều thời gian trên lớp để nhìn chằm chằm vào gáy Tô Ngự hơn là chú ý đến thầy cô giáo đang giảng thứ gì. Điểm số dưới trung bình của hắn hầu như không ấn tượng mấy.

(*) A father – in – law: bố vợ/chồng. ở đây vì cả hai đều là nam nên mình dịch là bố chồng.

Ngô Bỉ giật mình ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Hắn sẽ phải dành nhiều thời gian để lo lắng về điều này đấy. Hắn trượt mở chốt cửa, đẩy hai bên cổng rộng mở.

Chú Tô đã đi đi lại lại bên ngoài từ lúc nào, đến nổi nền xi măng mòn thành một con đường nổi bật nho nhỏ. Khi nhìn thấy Ngô Bỉ, ông lập tức lao đến nắm lấy vai Ngô Bỉ. "Tô Ngự thế nào rồi?"

"Cậu ấy ổn rồi, chú ạ." Ngô Bỉ nắm lấy cổ tay chú Tô bằng cả hai tay, siết chặt lấy ông để trấn an. "Hiện tại cậu ấy vẫn đang nghỉ ngơi."

Chú Tô thở phào nhẹ nhõm, thả tay ra. "Tạ ơn Chúa. Dì Châu và chú đã rất lo lắng cho nó. Chúng ta đều là beta, cả gia đình chúng ta cũng vậy, nên ta không biết phải trông đợi điều gì. À, tất nhiên là bọn chú biết về điều đó trên lý thuyết, nhưng chuyện ấy thì khác, khi chuyện ấy xảy ra với một thành viên trong gia đình. Hơn nữa, mọi người đều có cách phân hóa khác nhau cả, phải không cháu? Và Tô Ngự có vẻ như đang rất đau đớn qua điện thoại, và nó không cho bọn chú đến gặp nó..." Ông ấy tiếp tục lan man.

"Không sao đâu chú, bây giờ con đang chăm sóc cậu ấy," Ngô Bỉ đáp.

Chú Tô nghiến răng lo lắng. "Ừ, hai đứa phải bảo trọng... Điều đó có nghĩa là...?" Ông ấy lắc đầu tự giận bản thân, khua khua tay trước mặt. "Không, đừng bận tâm đến chú. Đừng nói với chú làm gì. Tốt nhất là chú không nên biết."

Khuôn mặt của Ngô Bỉ nóng bừng vì xấu hổ. Chúa ơi, chuyện này còn hành xác hơn cả những gì hắn nghĩ. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Tô Ngự không thể đối mặt với bố mình vào lúc này. Hắn đang tạ ơn Chúa thành tâm vì đã để cho bố hắn đi công tác xa trong lúc phân hóa của hắn.

"Chỉ là... Cháu sẽ chăm sóc nó cẩn thận, nhé? Tô Ngự hay tỏ ra lạnh lùng thế thôi nhưng thật ra nó rất nhạy cảm và thích được đối xử nhẹ nhàng. Ồ, nhưng mà chú chắc là cháu đã biết việc đó rồi nhỉ. Cháu vẫn luôn đối xử tốt với Tô Ngự mà..." Chú Tô tự gật đầu với chính mình.

"Vâng, chú."

"Và hai đứa có dùng biện pháp an toàn chứ?"

"Có ạ!" Ngô Bỉ gần như là hét lên, hắn gồng cứng người để bản thân không bị đỏ mặt đến độ bốc cháy tại chỗ.

"Được rồi, được rồi," chú Tô nói. "Chú chỉ hỏi thế thôi..."

Ngô Bỉ hít một hơi để trấn tĩnh bản thân lại. "Vâng, tất nhiên rồi ạ. Cháu xin lỗi chú vì đã cao giọng."

Chú Tô mỉm cười hiền hậu, đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay hắn. "Cháu là một đứa trẻ ngoan, Ngô Bỉ. Tô Ngự thật may mắn khi có cháu ở bên cạnh."

"Cảm ơn chú. Cháu mới là người thật may mắn khi có được Tô Ngự. Cậu ấy... cậu ấy có ý nghĩa rất lớn đối với cháu," Ngô Bỉ nói. Hắn nắm lấy vạt áo của chính mình, tự giật tự kéo. Đó là thói quen khi lo lắng mà hắn nghĩa rằng mình đã bỏ được từ lâu.

Ôi, chết tiệt thật, hắn nghĩ. Ngô Bỉ không thể lúng túng và xấu hổ hơn lúc này được nữa. Hắn gặp người lại, cúi xuống một góc chín mươi độ. "Thưa chú, cháu muốn tìm hiểu Tô Ngự. Xin chú cân nhắc cho phép cháu làm điều đó."

***

Trước khi trở về phòng ngủ, Ngô Bỉ ghé vào nhà bếp. Hắn tự lẩm bẩm thứ gì đó một mình, trong khi đặt hộp đựng thức ăn lên kệ bếp. Đồ ăn vẫn còn nóng, hơi nước còn thoát ra ngoài khi Ngô Bỉ mở nắp. Bánh bao nhân trứng và bí ngòi; khoai lang nướng; gà om; các loại rau theo mùa có màu sắc rực rỡ được xào thơm và rưới đều dầu hào. Tất cả các món ăn này đều là thực phẩm giúp giảm mệt mỏi và cung cấp năng lượng cho omega và alpha để duy trì sức lực qua kỳ động dục. Nhiêu đây là quá nhiều để cả hai ăn hết trong một bữa, vì vậy Ngô Bỉ lấy một ít ra đĩa và cất gọn phần còn lại cho bữa ăn tiếp theo.

Từ trong tủ đựng thức ăn, hắn lấy ra một quả táo và vài quả quýt. Sau khi rửa táo bên dưới bồn rửa, hắn cắt nó thành những miếng đều nhau và xếp chúng lên đĩa. Ngô Bỉ gọt cả vỏ quýt, cẩn thận loại bỏ những sợi xơ đăng đắng màu trắng.

Hắn đặt tất cả thức ăn lên một chiếc bàn tre nhỏ sau khi hoàn thành, loại có chân gập, phù hợp để dùng bữa trên giường. Với tay lấy thêm dao kéo, khăn ăn và hai chai nước mát từ tủ lạnh rồi Ngô Bỉ mới trở về phòng ngủ của cả hai.

Tô Ngự trông có vẻ vui mừng khi nhìn thấy Ngô Bỉ. Cậu ngồi dậy, khiến chiếc khăn rơi khỏi vai mình và quấn hờ quanh eo. Những dấu hôn nổi bật rải rác trên ngực, xương quai xanh và cổ của cậu; Ngô Bỉ biết chính miệng của hắn cũng để lại dấu vết của mình trên mông Tô Ngự và cả hai đùi trong của cậu. Hắn quay mặt đi, mím môi để giấu đi nụ cười thỏa mãn. Niềm tự hào dâng trào trong lồng ngực hắn. Mọi tế bào alpha trong hắn đều thích thú khi thấy khắp người Tô Ngự đều là dấu vết chủ quyền của mình.

"Cậu đi đâu mà lâu thế," Tô Ngự hỏi. Cậu nhích người qua, nhường chỗ cho Ngô Bỉ đặt khay thức ăn xuống.

"Lâu thế à?" Ngô Bỉ liếc nhìn đồng hồ. Chỉ vừa trôi qua một giờ, bao gồm cả thời gian hắn tắm rửa. "Cậu nhớ tôi hả?" hắn trêu chọc, mong chờ Tô Ngự sẽ đảo mắt né tránh, cách mà cậu hay làm khi Ngô Bỉ đặt câu hỏi.

"Một chút," Tô Ngự lẩm bẩm.

Ồ. Ồoo. Đáng yêu chết mất.

"Bố tôi có nói gì không?" Tô Ngự hỏi.

"Chú ấy nói mọi người đều lo lắng cho cậu, và chú ấy hỏi cậu cảm thấy thế nào rồi. Tôi trả lời rằng cậu ổn, chỉ hơi mệt và cần nghỉ ngơi thôi." Ngô Bỉ không đề cập đến phần hắn xin phép chú Tô để tán tỉnh Tô Ngự. Hắn cũng không đề cập đến việc một lúc lâu sau là khoảng tạm dừng để ông xử lý thông tin, và cuối cùng chú Tô đã ôm chầm lấy hắn đến mức muốn gãy cả xương sườn và đáp rằng, Được, tất nhiên rồi! Tất nhiên là cháu có thể! Chuyện này hắn sẽ kể với cậu sau.

"Bố... không nghĩ khác về tôi đâu phải không?"

"Đừng có ngốc thế. Cậu là con trai của ông ấy. Chú yêu bạn còn không hết cơ mà," Ngô Bỉ trấn an. Hắn nhét đũa vào tay Tô Ngự. "Đây, ăn đi trong lúc đồ ăn còn nóng."

"Tôi không đói đến mức đó."

Ngô Bỉ hiểu rõ rằng cơ thể ngăn chặn các tín hiệu đói khát trong kỳ phát tình. Từ lúc bắt đầu, Tô Ngự chỉ uống nước khi được Ngô Bỉ nhắc nhở. "Cậu cần ăn để có thêm năng lượng. Cậu sẽ kiệt sức hơn nữa sau cơn phát tình tới nếu không chịu ăn uống đầy đủ," hắn khiển trách. Ngô Bỉ gắp một chiếc bánh bao trong đĩa và đưa lên môi Tô Ngự. "Ăn."

Tô Ngự mở miệng một cách ngoan ngoãn.

Không giống như Tô Ngự, người chỉ ăn nếu được đút, Ngô Bỉ hoàn toàn đói lả. Trong vòng vài phút, hắn đã dọn sạch đĩa của mình và uống cạn chai nước. Hắn còn đói đến nổi nghĩ đến đồ ăn thừa trong tủ lạnh. Tô Ngự cố gắng ép Ngô Bỉ ăn thêm phần của mình, nhưng Ngô Bỉ đã chấm dứt việc đó bằng một cái trừng mắt.

Hắn cũng tận hưởng khoảng thời gian này trong kỳ phát tình của Tô Ngự. Ngô Bỉ thích dành thời gian bên cạnh đối phương trong sự im lặng thoải mái; một cảm giác thân mật nảy nở giữa họ. Hắn thích Tô Ngự chậm mà chắc trong từng cử chỉ tiến lại gần hắn hơn, cho đến khi đùi cả hai chạm vào nhau. Hắn thích đút cho omega ăn bằng chính tay của mình. Hắn chắc chắn mình đang bày ra vẻ mặt ngu ngốc nhất, sến súa nhất, si tình nhất lúc này, nhưng hắn khó mà để ý đến điều này. Đặc biệt là khi Tô Ngự đang mỉm cười đáp lại. Trái tim Ngô Bỉ trướng căng trong lồng ngực.

Tô Ngự cúi người cắn miếng quýt trong tay người kia. Miếng quýt vỡ ra, nước mộng chảy xuống ngón tay Ngô Bỉ.

Hơi thở của hắn như nghẹn lại trong cổ họng khi lưỡi Tô Ngự thè ra liếm đi vài giọt nước trái cây ngọt ngào trên tay hắn. Tô Ngự ngước nhìn hắn từ dưới hàng mi mướt. Mùi hương mật ngào ngạt của cậu lại tỏa ra, như một loại phấn hoa quyến rũ len lỏi trong không khí. Phản ứng của Ngô Bỉ với nó là gần như ngay lập tức. Luồng nhiệt đánh mạnh từ ruột gan hắn, tụ lại vào thứ giữa hai chân. Hắn có thể cảm thấy rằng phía dưới lại bắt đầu ngạnh lên. Tô Ngự hẳn cũng để ý thấy, vì ánh mắt của cậu lanh lẹ liếc xuống.

"Tôi no rồi," Tô Ngự tuyên bố. Cậu đặt khay bát đĩa xuống sàn. Bò vào lòng Ngô Bỉ như thể đó là nơi cậu thuộc về, Tô Ngự vòng tay qua vai hắn. Đôi tay của Ngô Bỉ trườn xuống bờ eo thon. Xuyên qua lớp vải quần mỏng tanh, hắn có thể cảm nhận được Tô Ngự đang rỉ nước khắp đùi cậu.

Tô Ngự rúc vào cổ Ngô Bỉ. Thơm, hôn, cắn. Hơi thở của cậu làm tai Ngô Bỉ ngứa ngáy. "Tôi thực sự rất muốn cậu ngay lúc này. Chúng ta có thể...?"

***

Bất chợt Ngô Bỉ nhận ra một điều trong tâm trí, cái cách mà Tô Ngự tin tưởng mọi thứ mà hắn làm. Ngô Bỉ cố gắng không đặt quá nhiều niềm tin vào điều đó, hắn không muốn kỳ vọng của mình rời xa hiện thực. Hắn hiểu phần lớn hành vi của Tô Ngự có thể là do kỳ phát tình của cậu. Ham muốn, tình yêu, chúng không hề giống nhau. Nhưng mà. Khi Tô Ngự sẵn sàng ngửa cổ ra trước cái cắn đánh dấu của Ngô Bỉ, khi cậu dang rộng hai chân và cầu xin đụng chạm, thật khó để không nghĩ rằng Tô Ngự cũng muốn hắn thật nhiều.

Ngô Bỉ cảm thấy hắn thật yếu đuối trước sự quyến rũ của Tô Ngự trong những đợt sóng tình. Trong lúc những cơn thủy triều ấy lui về sau, Tô Ngự giống như chỉ muốn một cái ôm âu yếm từ phía sau. Cả hai cùng nằm trên giường, Tô Ngự áp mình vào lòng hắn, mũi dụi vào vai Ngô Bỉ. Cậu sẽ đặt một bàn tay khẽ khàng lên ngực alpha. Và ngủ vùi. Cậu lúc ấy trông non nớt và ngây ngô như thế, không hề liên quan đến sinh vật phóng túng vừa nỉ non cầu xin được thắt nút vài giây trước đó.

Chăm sóc Tô Ngự trong cơn hứng tình của cậu ấy, giúp cậu xuất tinh hết lần này đến lần nọ, tắm cho Tô Ngự và bón cho cậu ăn sau đó... Đó là hai ngày đêm tuyệt vời nhất trong đời Ngô Bỉ, có lẽ chỉ đứng thứ hai sau khoảnh khắc hắn gặp Tô Ngự lần đầu tiên, chỉ vì lý do nếu không gặp Tô Ngự trước thì dễ gì mà hắn có được hai ngày thế này. Tuy là sẽ ích kỷ lắm nhưng hắn mong rằng thời gian lúc này sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng quy luật của vũ trụ là bạn càng muốn thứ gì đó tồn tại lâu thì nó càng bị tước đi một cách nhanh chóng.

Sáng ngày thứ ba, Ngô Bỉ tỉnh dậy trước. Hắn bị đánh thức khỏi giấc ngủ dài bởi những tia nắng đỏ vàng rực rỡ xuyên qua tấm kính được nhuộm màu. Rên lên một âm thanh bất mãn, hắn nheo mắt lại và quay đầu đi. Ngô Bỉ muốn ngủ lâu hơn một chút. Cảm giác mệt mỏi giờ đã lan đến từng thớ thịt của hắn, thấm vào tận xương tủy. Nhưng rồi, chút buồn ngủ cuối cùng cũng bốc hơi khỏi tâm trí hắn. Ngô Bỉ nhanh chóng nhận ra cơ thể mình cứng đờ. Vài cảm giác nhồn nhột ngứa ngáy trên má. Một làn hơi ấm áp phả vào người hắn. Ngô Bỉ đã mất hết cảm giác ở vai và cánh tay. Hắn hé mắt và nhìn xuống ngực. Phải mất một lúc lâu tầm nhìn của hắn mới tập trung lại được. Mái đầu đen của Tô Ngự đã ở đó từ lúc nào, và Ngô Bỉ nhận ra lý do tại sao toàn bộ cánh tay trái của hắn lại nặng nề và tê cứng.

Tô Ngự cuộn tròn người trong lòng hắn, tựa đầu lên bắp tay Ngô Bỉ suốt cả đêm. Cậu quàng một tay lên người Ngô Bỉ, một chân vắt ngang đùi hắn để khóa Ngô Bỉ lại một chỗ. Cứ như Koala bám vào cây. Tư thế này giải thích vì sao Ngô Bỉ không thể di chuyển dù chỉ một tấc, nhưng sau khi biết nguyên do, hắn lại không có ý định nhúc nhích hay di chuyển gì nữa. Khẽ hít sâu một hơi, hắn biết kỳ phát tình của Tô Ngự đã dần thoái lui trong suốt đêm qua.

Đây không phải là lần đầu tiên họ thức dậy vào buổi sáng trong tình trạng quấn quýt lấy nhau. Nhưng lại là lần đầu tiên Tô Ngự hoàn toàn khỏa thân khi đối diện với hắn, cũng là lần đầu Tô Ngự tỏa ra mùi hương thoang thoảng của một omega hạnh phúc và thỏa mãn.

Đây là lần đầu tiên Tô Ngự ngửi được hoàn toàn mùi hương alpha của Ngô Bỉ.

Mình đã làm được, Ngô Bỉ thầm nghĩ, hắn không khỏi có chút tự hào về bản thân.

Ngô Bỉ vô cùng mong muốn cảnh tượng này sẽ tiếp tục xuất hiện trong mỗi buổi sáng sau này của hắn. Ngô Bỉ khao khát điều đó.

Thời gian trôi qua bắt đầu lỏng dần, đặc sệt như mật và siro. Ngô Bỉ không dám cử động, cố gắng bấu chặt lấy khoảnh khắc này thêm một lúc nữa. Sau vài phút hoặc một giờ, Tô Ngự cựa quậy. Nhịp thở của cậu đã thay đổi. Một âm thanh nho nhỏ, khó chịu vang vang trong cổ họng cậu. Cậu chuyển sang vùi mặt vào cổ Ngô Bỉ, liếm môi ngái ngủ và rồi im lặng. Có lẽ cậu đang cố nhớ lại mọi sự việc đã xảy ra, hay sự thay đổi to lớn trong mối quan hệ của hai người.

Lúc Tô Ngự tỉnh giấc, Ngô Bỉ đã cảm thấy được nỗi bất an đầu tiên. Khi Tô Ngự vẫn im lặng, sự bất an ấy chuyển thành lo lắng. Chẳng lẽ cậu lại giả vờ ngủ vì cho rằng Ngô Bỉ chưa thức dậy và không muốn làm phiền? Hay cậu đang giả vờ ngủ vì không biết phải giải quyết tình huống này ra sao?

Ngô Bỉ không phải người hèn nhát. Hắn đang khích lệ quyết tâm của chính mình. Phải mất thời gian gom thật nhiều can đảm so với mức cần thiết để Ngô Bỉ dám mở miệng và nói, "Chào."

Tô Ngự cứng đờ một lúc rồi lại thả lỏng người. "Chào buổi sáng," cậu đáp lời. Tô Ngự lùi ra khỏi lồng ngực Ngô Bỉ, thu tay và chân lại để tạo một khoảng cách nhất định giữa họ.

Không khí lùa vào, lấp đầy khoảng trống mà Tô Ngự từng chiếm giữ. Ngô Bỉ cảm thấy sự mất mát sâu sắc. Huyết động đã quay trở lại vai và cánh tay của hắn bằng một cơn tê nhói như kim châm. Ngô Bỉ phải nhăn mặt xoa bóp tứ chi để chúng sống lại.

"Xin lỗi vì cánh tay của cậu," Tô Ngự nói. Cậu nằm nghiêng đối mặt với Ngô Bỉ. Cậu không rời giường ngay lập tức, điều mà Ngô Bỉ hy vọng là một dấu hiệu tốt.

"Không sao đâu. Cậu đừng để ý."

Im lặng lại bao trùm lấy họ. Ngô Bỉ muốn nói nhiều điều đến nỗi tâm trí hắn chật cứng và tất cả đều trở thành một mớ hỗn độn. Trong đầu hắn không có lấy một suy nghĩ mạch lạc nào.

Tô Ngự là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Tôi không nghĩ mình đã cảm ơn cậu một cách đàng hoàng rồi," cậu nói, có phần cứng nhắc và lúng túng. "Cho nên – cảm ơn cậu đã làm vậy. Tôi biết đó là một yêu cầu quá đáng. Tôi biết tôi gần như ép buộc cậu làm vậy. Nhưng mà..." Tô Ngự vùng vẫy để lắp bắp đến đây. Mở miệng rồi lại đóng. "Cậu... Cậu là người làm tôi cảm thấy thoải mái nhất. Tôi tin tưởng cậu nhất. Vì vậy tôi rất vui vì đó là cậu."

Ngô Bỉ hít một hơi thật sâu, nín thở đôi giây rồi lại thở ra. Chúa ơi, hắn sẽ phát rồ mất. Hắn không nghe nhầm đâu, phải không? Hắn lăn người sang một bên để cả hai mặt đối mặt với nhau. Tô Ngự tránh giao ánh mắt với hắn, điều mà Ngô Bỉ biết ơn rất nhiều vì như thế thì hắn có thể đắm chìm trong vẻ tuyệt đẹp của người trước mặt, với mái tóc rối bù xù và đôi môi ửng đỏ hoàn hảo. Trái tim của Ngô Bỉ thắt lại bên trong lồng ngực hắn.

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì cậu," hắn nói một cách ngắn gọn.

Đó là một sự giác ngộ đáng sợ. Ngô Bỉ thậm chí còn không nhận ra điều này lẩn trốn trong tâm trí hắn cho đến khi hắn tóm được nó và chính miệng nói ra điều đó. Hắn đã rời khỏi căn hộ sang trọng của mình ở khu nhà giàu và nghỉ học tại một ngôi trường tư thục hàng đầu Bắc Kinh để đến với Tô Ngự. Hắn nhớ rằng mình đã vui đến thế nào khi bố cắt tiền tiêu vặt, điều đó có nghĩa là hắn đã không còn là một trong những người giàu khó ưa mà Tô Ngự né tránh nữa. Có lẽ Mạc Dĩ đã đúng; có lẽ Ngô Bỉ thật điên khùng khi từ bỏ tài sản thừa kế và cuộc sống xa hoa của mình vì một chàng trai, nhưng những điều đó chả có ý nghĩ gì nếu hắn không có Tô Ngự bên cạnh chia sẻ chúng với hắn.

Không có điều mà mà Ngô Bỉ không thể làm cho cậu. Chỉ cần Tô Ngự nói ra.

"Tô Ngự," hắn nói. "Tôi yêu cậu."

Tim của Ngô Bỉ va vào lồng ngực hắn mạnh đến mức hắn có thể nghe thấy nhịp đập vang lên tận hộp sọ của mình. Đôi mắt Tô Ngự vẫn một vẻ u ám kiên định. Hắn nguyện hy sinh thứ gì đó để có thể đọc được suy nghĩ của Tô Ngự ngay lúc này.

Nói gì đi, Ngô Bỉ thúc giục. Nói điều gì đó trước khi trái tim tôi co rúm lại và chết yểu đi. Bất kể điều gì cũng tốt hơn là sự im lặng. Từng giây trôi qua, mang theo cả niềm hy vọng của Ngô Bỉ. Có lẽ Tô Ngự đang tìm cách nào đó để xoa dịu sự thất vọng mà hắn sắp gánh chịu. Thà cho Ngô Bỉ một lối thoát còn hơn là để mặc hắn vùng vẫy thế này. Má hắn rát bỏng. Chúa ơi, chuyện này thật xấu hổ. Hắn cố kiểm soát mùi hương của mình, không muốn để Tô Ngự ngửi ra được mùi tan nát não nề của mình.

"Tôi chỉ muốn cho cậu biết," Ngô Bỉ tiếp. "Nếu cậu không thích tôi cũng không sao đâu." Hắn thấy mình như một tên ngốc khi nghĩ rằng Tô Ngự đã thực sự từ chối. "Điều này không nhất thiết phải thay đổi mối quan hệ của chúng ta."

Hắn dừng lại một chút, muốn cho Tô Ngự cơ hội trả lời. Khi không có âm thanh hồi đáp nào vang lên, hắn lại thở dài ra một hơi. Ngô Bỉ cong ngón tay dưới cằm Tô Ngự, khẽ nâng mặt cậu lên. "Này, ít nhất cậu có thể nhìn vào –"

Tô Ngự lao về phía trước, vụng về ép đôi môi cả hai vào nhau. Đôi mắt của Ngô Bỉ mở to kinh ngạc. Tư thế hiện tại không đúng lắm khi mà mũi cả hai chạm vào mặt đối phương, răng họ va vào nhau mạnh đến nỗi Ngô Bỉ bật cười. Hắn đưa tay ôm lấy gáy Tô Ngự. Siết chặt và nhẹ lay đầu cậu về vị trí tốt hơn.

Môi họ dính vào nhau. Nụ hôn nhẹ nhàng dần, mềm mại và trong sáng nhưng cũng chẳng kém phần thú vị. Ngô Bỉ mút và cắn môi dưới của người nọ. Khi Tô Ngự há miệng rên rỉ, Ngô Bỉ nhân cơ hội đẩy nụ hôn sâu hơn, hắn đưa lưỡi vào trong khoang miệng Tô Ngự để cuốn lấy lưỡi cậu. Ngô Bỉ vòng một tay quanh eo Tô Ngự, kéo người kia nằm trên người mình.

Tô Ngự rên rỉ khe khẽ, cơ thể áp sát vào ngực hắn hơn. Đến khi ngực áp ngực, bụng áp bụng, thân dưới của cả hai ép vào nhau không một kẽ hở. Ngô Bỉ có thể cảm nhận được sức nóng từ thân dưới Tô Ngự áp vào mình, và nó thổi bừng lên ngọn lửa đang âm ỉ cháy bên trong ruột gan hắn.

Tô Ngự là người lùi ra trước, cậu dùng hai cẳng tay chống xuống hay bên cổ Ngô Bỉ. Tô Ngự không thể ngừng thở dốc, đôi má ửng hồn và hai cánh môi đỏ mọng căng bóng, trông càng gợi cảm một cách tàn khốc hơn nữa.

"Em không nói gì làm tôi sợ đấy," Ngô Bỉ nói, véo nhẹ vào hông Tô Ngự. "Tôi nghĩ rằng em không thích tôi."

"Đồ ngốc. Làm sao mà tôi lại không cảm thấy như vậy được?" Tô Ngự đáp.

"Em mất quá nhiều thời gian để nói ra điều đó."

"Tôi đã suy nghĩ quá nhiều thôi," Tô Ngự nói. Cậu leo xuống khỏi người Ngô Bỉ. Cúi đầu vùi mình vào hõm cổ của hắn. Tiếp tục thay đổi tư thế cho đến khi mình cảm thấy thoải mái. Khi tay của Ngô Bỉ lần mò xuống phần lưng dưới của cậu để vuốt ve lấy làn da ở đó, Tô Ngự rên khẽ một âm thanh hài lòng. "Chắc hẳn cậu đã biết tôi cảm thấy thế nào về cậu. Nếu không thì tôi đã không để cậu bước vào cuộc đời mình như thế này. Tôi sẽ không ăn cơm cùng cậu, sẽ không sống cùng cậu, sẽ không ngủ quên trên giường của cậu. Và tôi chắc chắn sẽ không hao tổn sức lực vì cậu nếu –" Giọng của ban đầu của Tô Ngự có vẻ kiên quyết, nhưng bây giờ lại trở nên dịu dàng và ngượng ngùng. Thêm một chút xấu hổ nào đó quyện vào trong pheromone của cậu. " – Tôi không yêu cậu," Tô Ngự kết thúc bằng một tiếng lầm bầm.

Nụ cười toe toét làm khóe miệng của Ngô Bỉ ngoác rộng đến mức đau đớn. "Cái gì cơ? Nói lại lần nữa đi. Tôi không nghe thấy cậu vừa nói gì."

"Nói dối. Tôi biết cậu đã nghe thấy rồi."

"Thật lòng thì tôi không nghe được. Cậu không cần nói lại hết đâu. Chỉ cần nói lại câu cuối cùng thôi."

"Thôi quên đi."

"Hình như tôi bỏ lỡ điều gì đó quan trọng lắm. Cậu sẽ không hao tổn sức lực vì tôi nếu cậu không cái gì cơ?"

"Không có gì đâu. Cậu đã nghe được phần quan trọng nhất rồi."

"Làm ơn đi mà, được không?" Ngô Bỉ lải nhải.

Tô Ngự đẩy hắn ra, quay mặt vào tường. Cậu nhích đến gần bìa giường hơn để tạo khoảng trống ở giữa cả hai. Nhút nhát, bướng bỉnh. Chóp tai của cậu đã đỏ đến mức muốn bốc cháy đến nơi. Màu đỏ ửng ấy thậm chí còn lan xuống tận cổ.

Ngô Bỉ áp ngực vào lưng Tô Ngự, vòng tay qua eo cậu. Hắn rúc mặt vào cổ Tô Ngự, hôn khẽ lên làn da đang nóng bừng ở đó. Sau nhiều giờ liền cả hai lăn giường cùng nhau thì việc đụng chạm thế này đã trở nên thật tự nhiên.

"Tô Ngự à... Bảo bối ơi," Ngô Bỉ thử thêm lần nữa.

"Ừm," Tô Ngự thở dốc. "Tôi cũng yêu cậu. Được chưa. Cậu mãn nguyện chưa?" Cậu đang cố tỏ ra cáu kinh, nhưng Ngô Bỉ hiểu cậu quá rõ để biết rằng Tô Ngự chỉ đang ngại ngùng. Hắn nghe ra được niềm vui trong giọng nói của cậu.

"Ừ," Ngô Bỉ đáp lời. 

___________________________

hết. 

@mukrom: cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. 
hãy để lại vote và comment để ủng hộ mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro